Chương 229

Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thẩm Tư Á đảo mắt, lùi lại khoảng cách an toàn, cách một chiếc bàn ăn dài, không sợ chết mà hỏi: “Vì vậy… anh Sở, anh thế này là đang ghen đúng không? Anh tối qua tâm trạng không tốt, chạy đến quán bar uống rượu, cũng là vì cô ấy?

Hơ, không ngờ đường đường là tổng tài Sở thị cũng là một kẻ si tình.

Không phải là dễ dãi, không phải là vô tình, anh ta và những người phụ nữ ấy đều là vui chơi qua đường, thật thật giả giả, người ngoài nhìn không rõ, chỉ vì trong lòng anh bất mãn, yêu mà không đạt được, vì thế mới buông thả?

“Thẩm tiểu thư, có ai từng nói cô rất nhiều chuyện chưa?” Sở Lâm ngồi thẳng người, đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo, ngũ quan sắc sảo mang chút bạc bẽo.

Thẩm Tư Á nhún vai, “Hết cách rồi, vì miếng cơm manh áo, tôi vốn dĩ chính là một phóng viên nhiều chuyện, nhiều chuyện chính là đạo đức nghề nghiệp của tôi.”

“Thì ra cô còn tự ý thức được bản thân.”

Thẩm Tư Á vuốt mái tóc, hai tay chống lên lưng ghế, để lộ ra đôi mắt dễ thương, hỏi: “Sao thế? Sở thiếu gia, tôi giúp anh đi giải thích rõ ràng, chuyện tối hôm qua, chúng ta xóa bỏ toàn bộ?”

“Không thế nào hết.” Sở Lâm cười, lậ tức đổi sắc mặt, “Quản gia! Đưa Thẩm tiểu thư về đi!”

“Này, đừng chứ, anh Sở, tôi đi rồi, em gái vừa nãy của anh tính thế nào đây? Anh không định đi xem thử, dỗ dành cô ấy sao? Tôi thấy cô ấy tâm trạng thực sự rất không ổn.” mắt Thẩm Tư Á màu nâu thẫm, giống y hệt Giang Diệc Đình, giống như đầm sâu được giội rửa sau cơn mưa, trong veo, xanh ngắt

“Thẩm tiểu thư, mời cô ra về.” thiếu gia hạ lệnh đuổi khách, quản gia không thể thoái thác bước lên một bước, chỉ kéo cánh tay Thẩm Tư Á, lôi cô ra ngoài.

Thẩm Tư Á liếc anh một cái, tiếp tục hỏi Sở Lâm, “Anh rất thích cô ấy? Nhưng vì sao không nói với cô ấy? Tôi thấy cô ấu đối với anh cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm, người ta là con gái da mặt mỏng, Sở thiếu gia anh theo đuổi nhiềucô gái như vậy, vì sao gặp được người mình thích, ngược lại còn lo sợ chứ? Bây giờ không theo đuổi, lẽ nào đợi bạn trai người ta quay lại rồi, kết hôn rồi, anh mới hối hận?”

Sở Lâm trầm lặng nhìn cô một hồi, rồi từ từ, con ngươi đen nhánh như dòng xoáy tuôn ra, sâu không thể đo được, âm u tối mù lại.

“Câm miệng!”

Thẩm Tư Á chân hơi lùi lại, nắm chặt lòng bàn tay.

Cho là cô không biết tự trọng, rãnh rỗi đi khuyên bảo người khác, tình cảm của bản thân đều rối tung rối mù.

“Quản gia, đưa cô ta đi gấp cho tôi!” Sở Lâm mặt trầm xuống đứng thẳnh người dậy, ném cái thìa xuống.

“Xoảng”, chiếc thìa rớt xuống đĩa.

Thẩm Tư Á lòng run rẩy, nhìn anh quay người đi lên lầu.

“Thế này… anh Sở, chuyện tối qua anh đông ý với tôi thì sao.”

“Thẩm tiểu thư, cô mau đi đi…” Quản gia vẻ mặt cam chịu, ngoài Tập tiểu thư ra, không ai dám ở trước mặt thiếu gia la lối om sòm cả, gan của vị tiểu thư này cũng lớn quá rồi.

Sở Lâm đứng trên cầu thang, từ trên cao liếc nhìn xuống cô.

Đèn pha lê phục cổ kiểu dáng châu Âu treo trên trần nhà, ánh đèn óng ánh tỏa ra ban ngày chiếu rọi xuống người anh ta, anh ta giống như vị vua đứng ở đỉnh cao quyền lợi, nắm chắc quyền sinh sát.

“Tối qua tôi có đồng ý với cô chuyện gì sao?” Sở Lâm nheo mắt, cười cay nghiệt.

Thứ cảm giác này khiến Thẩm Tư Á lo sợ, Sở Lâm là có ý gì? Chơi cô à?

“Tối qua anh nói, chỉ cần tôi ở cùng anh một đêm, khiến nah vui vẻ, anh sẽ nghĩ cách để tôi lấy được phỏng vấn tài chính độc quyền của tháng sau, anh đuèong đường là tổng tài của Sở thị không nên nói lời mà không giữ lời chứ?”

Sở Lâm bộ dạng uể oải nở nụ cười, “à, vậy xin hỏi phóng viên Thẩm, cô có làm tôi vui vẻ chưa?”

Lại uống say, lại nôn trên người anh, anh còn chưa tìm cô tính sổ, bây giờ còn dám trân tráo không biết ngượng.

Thẩm Tư Á bị nghẹn họng, có vẻ như anh ta nói cũng có lý.

“Nhưng mà…”

“Phóng viên Thẩm, tôi lúc nãy còn khen cô tự mình biết lấy mình cơ đấy? Vừa ngoảnh người một cái, cô đã quên mất rồi?”

Sở Lâm nói xong, không quan tâm đến Thẩm Tư Á trố mắt đứng nhìn, nhấc bưíc đi lên lầu.

Thẩm Tư Á một lúc sau mới lấy lại tinh thần, mặt đỏ bừng mắng giận: “Sở Lâm, anh là đồ khốn, lừa đảo! Lừa gạt cảm tình của bà đây!”

Đầu cô bị vô nước rồi mới tin tên khốn Sở Lâm này, anh ta đều lừa cô hai lần rồi, cô vẫn ngốc nghếch tự nhảy vào hố.

Đưa đến Lục Tiễn Tây, Diệp Bạc Hâm đang rửa bát trong bếp.

Tập Vị Nam dựa vào tường, nghi ngờ nhìn động tác thành thạo của cô.

Cô không quá đẹp, nhưng từ trong cốt tủy tỏa ra ma lực khiến người khác dễ chịu.

Đều nói người đẹp ở cốt không phải ở bì, thân thể cuối cùng cũng có ngày đến tuổi xế chiều, người đẹp từ cốt lại vĩnh viễn sẽ không biến đồi đi.

Diệp Bạc Hâm đeo găng tay, đổ ít nước rửa chén vào bồn rửa, khuấy đều lên, trong bồn rưủa bát đầy những bọt bong bóng trắng xóa.

Cô đóng vòi nước, nghe thấy tiếng bước chân từ đắng sau càng lúc càng gần, âm thanh nhẹ nhàng, chạm nhẹ xuống nền, giống như tim cô đang đập, thình thịch thình thịch, tim bỗng nhiên đập loạn xạ.

Một cơ thể ấm áp áp sát vào người.

Đôi tay thon dài ôm lấy hai bên người cô, siết chặt eo của cô.

Diệp Bạc Hâm cả người đều nằm gọn trong lòng ngực Tập Vị Nam.

Lưng cô có thể cảm nhận được trái tim cuồng si đang đập, một cái lại một cái, kiểu nồng nhiệt và có lực, xuyên qua lớp áo, hìn như trực tiếp chạm vào da thịt mịn màng của cô.

Tập Vị Nam gác cằm lên vai Diệp Bạc Hâm, hơi thở nồng ấm từng chút một phả vào hoei thở của cô, quấn lấy cái gáy trắng trẻo mịn màng của cô.

“Sao thế?”Hơi thở của Diệp Bạc Hâm có chút rối loạn.

Cô không nhịn được co rúm lại, hơi cắn môi.

“Anh thấy rất hạnh phúc, Hâm nhi, chúng ta cứ hạnh phúc mãi thế này, có được không?” đôi môi chạm vào da thịt cô, không kiềm được lướt nhẹ.

Đôi mắt đen nhánh của Diệp Bạc Hâm, càng thêm long lanh, tia sáng nhỏ bé khúc xạ lại độ bóng, toàn bộ rơi vào đáy mắt cô.

“Được chứ.”

Cổ họng Tập Vị Nam động đậy, càng thu chặt cánh tay, đôi mắt đen bóng rạngrỡ như pháo hoa nở khắp trời.

“Để anh làm cho, em đi nghỉ ngơi xíu đi.” Tập Vị Nam đau lòng sờ sờ lên đôi má cô, mắt cô có chút thâm quầng.

“Không cần đâu, cũng không nhiều lắm. Bệnh của anh vẫn chưa khỏi, đừng đụng vào nước.” Diệp Bạc Hâm cản anh lại, “Anh ra ngoài đi loanh quanh cho dễ tiêu, một lát nữa rồi uống thuốc.”

Tập Vị Nam cãi không lại cô, nhưng không rời đi, anh dựa vào tủ kính, con ngươi phản chiếu dáng vẻ bận rộn của cô.

Anh trước kia theo đuổi sự cuồng nhiệt, cảm thấy cuộc sống bình thường thật vô vị, nhàm chán cực độ, vì thế đánh nhau, đua xe, hút thuốc uống rượu cái gì cũng đều trải qua cả, sao đó bị ném vào doanh trại ma quỷ để rèn luyện, anh không cách nào phủ nhận, đắm chìm trong cơn kích động, khiến anh máu lửa sùng sục.

Một lần lại một lần thách thức giới hạn của sinh mạng, điên cuồng tìm kiếm sự thách thức.

Sau đó, càng thêm nhiều kích động cũng không cách nào khiến anh tìm về cảm giác 15 16 tuổi, anh bắt đầu chán ghét những ngày tháng không chừng mực, thứ gì đều có thể dễ dàng có được, đến cả cô, từ đầu cô đã theo sau anh, quá dễ dàng có được tình cảm, không hề có cạnh tranh, Tập Vị Nam anh là không thèm đến.

Nhưng đến một ngày, anh bị bao vây trên chiến trường, khoảnh khắc cận kề với cái chết, trước mắt anh hiện ra rất nhiều hình ảnh, quá khứ trụy lạc ngỗ ngược, người nhà mắng chửi cự tuyệt, đồng đội chết thảm, 25 năm ngắn ngủi của anh, tất cả những gì đã trải qua đều phong phú hơn cả mộy đời của người khác, anh nghĩ, bây giờ có chết cũng không hối hận.

Nhưng sau cùng, những hình ảnh đều dừng lại nagy tại đôi mắt trong veo của cô.

Anh đột nhiên không muốn chết nữa, anh chết rồi, cô sẽ tổn thương, sẽ đau khổ, anh không muốn đôi mắt trong veo long lanh ấy nhuốm màu ảm đạm.

Trong khoảng thời gian ấy, cô chính là niềm tin để anh sống, anh từ chiến trường bò dậy.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim càng cảm nhận được sự hạnh phúc dâng trào.

Anh biết anh gặp rắc rối rồi, nhưng vẫn thấy ngọt như đường.

Có một ngày, cô đột nhiên tìm thấy anh, nói cùng anh chơi một ván bài, thắng rồi, anh cùng cô ở bên nhau, thua rồi, cô mãi mãi sẽ không quấy rầy anh.

Luôn bám theo từng bước đi của anh, cô mệt rồi.

Anh ý thức được điều này một chút, bỗng nhiên bối rối trong lòng, vì thế dù cho cô sau đó có thua, anh vẫn sẽ ở bên cô, bởi vì anh biết, tình cảm càng nhiều cũng không vượt qua được những lần khó khăn, anh lại từ chối, có thể mãi mãi không còn cơ hội nữa.

Bây giờ, anh không còn dồn hết tâm trí đi tìm sự kích động, có cô ở đây, cuộc sống bình thường cũng trở nên có ý vị.

Uống thuốc xong, Tập Vị Nam bắt đầu cảm thấy buồn ngủ

Diệp Bạc Hâm cả đêm chỉ ngủ được hơn một tiếng, cả người cũng không trụ nổi nữa, cùng anh đi ngủ.

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tập Vị Nam hôn nhẹ lên trán cô, “Em ngủ đi, anh đi nghe điện thoại.”

Theo sau, hơi ấm tản đi, cô ừ nhẹ một tiếng, rất muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt giống như bị dán chặt lại, làm thế nào cũng mở không ra.

Tỉnh lại lần nữa, tinh thần cô đã tốt lên rất nhiều.

Vừa mở mắt ra, đã thấy mình bị ai đó ôm vào lòng.

“Tỉnh rồi à?” giọng Tập Vị Nam đã đỡ hơn rất nhiều, dù có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn rất quyến rũ.

“Ừ.” Diệp Bạc Hâm có chút ngại ngùng, chống người ngồi dậy.

Ánh amứt có chút lay động, tỉnh dậy đã thấy người mình thích ở bên cạnh, dùng ánh mắt ấm áp nhìn mình, đây là điều cô trước giờ không dám mơ đến.

Hạnh phúc hiện tại, giống như một lớp bọt, cô sợ tỉnh mộng rồi, tất cả đều tan biến.

“Đi rửa mặt trước đã, một lát có chuyện muón nói với em.” Tập Vị Nam hình như có tâm sự, không nhận ra vẻ mặt cô cũng trầm ngâm lại.

Mười phút sau, Diệp Bạc Hâm vừa vuốt tóc vừa từ nhà tắm đi ra.

Tập Vị Nam ngồi trên sofa, cuối mắt nhìn màn hình điện thoại.

“Qua đây.” Anh giơ tay về phía cô, Diệp Bạc Hâm nghe lời đi tới, đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Bàn tay không nhỏ nhắn mịn mang như tay con gái, tay của anh rất to, lòng bàn tay có mấy vết chai, rất thô ráp, cũng rất ấm áp.

Diệp Bạc Hâm trong lòng xao động, ánh mắt lonh lanh gợn sóng nước.

Tập Vị Nam vòng tay lại, ôm chặt cô đang ngồi trên đùi.

“Đỡ hơn chưa?” Diệp Bạc Hâm lo lắng cho anh, đưa tay đặt lên trán anh.

Thấy nhiệt độ đã trở lại bình thường, cô mới thấy thoải mái như trút được gánh nặng.

Tập Vị Nam kéo tay cô, nắm chặt lòng bàn tay, cảm xúc trào dâng khiến anh không kiềm được mà thở dài.

“Bạc Hâm…”

“Ừ” Diệp Bạc Hâm dựa đầu vào vai anh, ngẩng đầu nhìn anh.

“Một lát nữa anh phải đi vào quân đội một chuyến.” Tập Vị Nam nhìn tahửng vào mắt cô, nắm chặt lòng bàn tay cô.

Diệp Bạc Hâm sững sờ, cảm nhận được sự căng thẳng của anh.

Người này, còn sợ cô không để anh đi sao?

Diệp Bạc Hâm cô không phải là không hiểu chuyện.

“Sao lại đột ngột như vậy?” cô nhắm mắt lại, có phần không vui, kì nghỉ tốt như vậy, anh đều bị gọi đi mấy lần rồi.

Vừa mới hạ sốt, bây giờ lại quay về, cơ thể anh có thể chống đỡ được không?