Chương 69: Tán tận lương tri

Nhất Kiếm Động Giang Hồ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tư Mã Thường đề nghị :

– Để tại hạ trở qua cho Hạnh cô nương hay, ban ngày dựng cờ hiệu, ban đêm thổi còi nha.

Văn Nhân Tuấn khen phải, Tư Mã Thường lại phi thân lướt đi.

Tư Mã Thường vừa đi thì Nam Cung Thu Lãnh về tới, một tay xách mấy con thỏ, một tay xách gần chục con gà rừng.

Hoàng Phủ Ngọc reo lên :

– A ha! Săn được nhiều quá!

Nam Cung Thu Lãnh cười nhăn nhó :

– Săn được thịt chẳng thiếu chi nhưng vấn đề rắc rối là có ăn được hay không, cái nỗi đau khổ không tả xiết cho chiếc dạ dày đây. Vừa rồi tại hạ có tạt ngang bên kia để chia cho các vị cô nương một số gà, thỏ, thì Hạnh cô nương nói có kẻ khả nghi mới xuất hiện, nên yêu cầu mọi người không được nổi lửa nấu nướng gì hết. Chúng ta không phải là Tư Mã Thường, nếu không dùng lửa thì làm sao ăn.

Hoàng Phủ Ngọc nói :

– Đã không thể đốt lửa thì đành giương mắt mà nhìn cho đỡ đói vậy.

Văn Nhân Tuấn xoa xoa bụng, cũng cười :

– Xem chừng nhịn đói là… hợp lý nhất, vì Hạnh cô nương bảo đừng đốt lửa là phải, mặc dù ban ngày không ngại ánh lửa làm lộ tông tích chúng ta, nhưng khói bốc lên sẽ rất phiền vì từ xa vẫn trông thấy được khói, khổ nỗi có lửa thì tất có khói.

Nam Cung Thu Lãnh gật đầu :

– Đúng vậy, lửa có thể che giấu, chớ khói không thể giấu che, đành là chờ tối đến sẽ tính chuyện ăn vậy.

Bóng người thấp thoáng, Tư Mã Thường đã trở về, liền báo cáo :

– Đã thống nhất với bên kia vụ cờ hiệu, còi hiệu rồi. Hạnh cô nương nhắn thêm một câu: món ăn xin đợi đến tối sẽ dùng.

Y bỗng trố mắt ngó lom lom chùm gà rừng bên tay trái Nam Cung Thu Lãnh, nói tiếp :

– Nhưng riêng tại hạ thì khỏi cần củi lửa nấu nướng, vẫn ăn như thường. Nào, cho tại hạ một chú gà đi, để giải cái vấn đề bao tử coi.

Y xớt ngay lấy một con gà sống, bước tạt qua, ngồi chễm chệ trên một phiến đá, lia lia. nhổ lông con gà rừng, đoạn nhe răng cắn ăn rôm rốp ngon lành.

Nam Cung Thu Lãnh đem thỏ và gà vất vào xe, thở dài :

– Đại Hoàng Phong, coi bộ như ngươi mà hữu phước hơn ai hết?

Văn Nhân Tuấn và Hoàng Phủ Ngọc đều bật cười.

Tư Mã Thường nói :

– Ai bảo ngươi không dám ăn. Chỉ cần ngươi dám ăn tất sẽ khám phá được một thi vị hấp dẫn độc đáo, nấu chín nhiều e rằng khi quen đi, ngươi sẽ không thích ăn chín nữa đấy chứ.

Nam Cung Thu Lãnh lắc đầu :

– Thôi, ta xin hàng, ta đành chịu đói vậy, ngươi hữu phước hữu lộc thì cứ việc ăn.

Bỗng nghe tiếng tà áo phất phất trong gió.

Văn Nhân Tuấn liền ra hiệu cho mọi người im lặng.

Và cả bốn người chẳng hẹn mà đồng nép mình vào hốc đá, phóng nhãn tuyến nhìn ra.

Chợt thấy Kim Thiếu Thu với nhóm thuộc hạ Vân Mộng thế gia, lại có cả thêm tốp người của Vong Hồn cốc đang từ trong đường khe núi Đại Liệp cốc phi thân tiến ra và dừng lại tại cốc khẩu.

Bốn người không khỏi chấn động tâm thần, chăm chú theo dõi.

Bên dưới cốc khẩu, Cổ Thừa Phong lên tiếng :

– Cái này mới là kỳ, dọc trên đường thấy rõ ràng có vết bánh xe, dấu chân ngựa, mà sao khi chúng ta men theo, đến gần bên kia khe núi thì mất hết dấu vết, cũng chẳng còn thấy bóng dáng bọn họ đâu cả?

Một lão nhân của Vong Hồn cốc băng lãnh đặt nghi vấn :

– Hay là chúng ta đã lạc phương hướng rồi?

Cổ Thừa Phong nói :

– Không lạc đâu, vì vết bánh xe, dấu chân ngựa…

Lão nhân Vong Hồn cốc lại băng lãnh ngắt lời :

– Cứ suy luận theo lối ngốc hoài! Bộ chúng nó không biết ngụy tạo những dấu vết đó để đánh lạc hướng chúng ta sao? Coi chừng chúng lừa chúng ta đến đây để chúng nó hí lộng quỷ thẫn chuyện khác đấy.

Cổ Thừa Phong toan nổi hung vì bị mắng là ngốc nhưng khi ngước mắt nhìn vào sáu đường hẻm dài lòng thòng của lão nhân đang đeo từ cổ dài xuống ngực, liền không dám phản ứng gì hết.

Bỗng nghe Kim Thiếu Thu hỏi :

– Tứ lão có chắc là người của A Tu La viện nhất định tiến kích Trung Nguyên chứ?

Lão nhân vừa mắng Cổ Thừa Phong là ngốc vừa trở nét mặt lạnh như băng, đáp :

– Theo ta thì chắc có vụ ấy chớ không phải tiểu ưng khuyển phao tin nhuyễn hoặc lừa bịp mọi người đâu.

Kim Thiếu Thu trầm ngâm một hồi mới nói :

– Nếu vậy chúng ta nên tạm lùi lại không truy nã bọn hắn vội, hãy để chúng chạm trán với người của A Tu La viện cái đã…

Một lão nhân cao gầy như cây trúc cũng thuộc Vong Hồng cốc lạnh lùng hỏi :

– Kim thiếu chủ sợ chạm mặt với người của A Tu La viện chăng?

Kim Thiếu Thu đáp :

– Không phải là vấn đề sợ hay không sợ, mà giữa chúng ta với họ tốt hơn không nên đối địch nhau mà cần liên kết càng tốt.

Lão nhân cao gầy như cây trúc cười :

– Thế thì tại sao chúng ta không tiếp tục tiến lên, để gặp họ để thống nhất ý chí hành động với nhau?

Cổ Thừa Phong phụ họa :

– Đại lão quả nhiên cao kiến, chúng ta nên tiến tới là phải.

Lão nhân cao gầy như cây trúc gật đầu :

– Ý ta chính là vậy.

Kim Thiếu Thu nhíu mày, lộ vẻ hững hờ, nhưng rồi cũng nói :

– Vậy thì đi! Cố gắng hội diện với bạn càng sớm càng tốt để chúng ta còn quay về.

Một hàng người nối đuôi nhau lại thi triển kinh công lướt tới.

Tư Mã Thường ném phịch con gà đang ăn dở, hậm hực nói :

– Đúng là cái lũ đáng chết.

Nam Cung Thu Lãnh lạnh lùng :

– Xem chừng chúng phá đám mất.
Tư Mã Thường chớp chớp mắt, hỏi :

– Cái gì mà phá đám? Ngươi sợ chúng nó à?

Nam Cung Thu Lãnh cười càng lạnh hơn :

– Bọn muỗi mòng đó thì có gì đáng sợ. Ta ngại là chúng sẽ tâng công mà nói với bọn A Tu La là chúng đã theo đuổi chúng ta đến vùng này, tức nhiên bọn A Tu La sẽ đâm ngờ sự hiện diện của chúng ta mà đề cao cảnh giác chăng?

Tư Mã Thường chợt hiểu ra, nghiến răng hằn học :

– Đúng thế! Đúng thế! Tức quá, phải chi vừa rồi có lịnh của Hạnh cô nương, chúng ta thu thập gọn cả bọn tán tận lương tâm ấy cho rồi.

Hoàng Phủ Ngọc thở dài :

– Thật không ngờ do lòng tham mà con người chẳng từ nan bất cứ hành động nhơ nhớp nào, dù bán đứng đồng đạo cũng cứ làm!

Nam Cung Thu Lãnh quay qua Văn Nhân Tuấn hỏi :

– Các hạ, sao không nói câu gì hết vậy?

Văn Nhân Tuấn đáp :

– Còn lời gì đáng nói về hạng đó nữa! Chẳng qua vì cường địch sắp kéo đến, chúng ta không nên tự tương sát tương tàn nội bộ vũ lâm trước và chúng ta cũng cần nhẫn nại để đừng hư việc lớn, nếu chúng ta động thủ với bọn Cổ Thừa Phong, Kim Thiếu Thu, thì sao khỏi làm bọn A Tu La để tâm phòng bị phải thế không? Bây giờ chỉ hy vọng cả hai bọn từ Kim Thiếu Thu cho đến A Tu La viện đều đừng sinh nghi, mà vẫn dùng con đường này là tốt.

Tư Mã Thường nôn nóng :

– Hay là để tại hạ đuổi theo bọn họ dọ thám thử?

Văn Nhân Tuấn lắc đầu :

– Đừng! Chúng ta cùng im hơi lặng tiếng để chúng đừng biết gì hết, càng tốt.

Tư Mã Thường lại hỏi :

– Nghĩa là rốt lại chúng ta cứ ở đây đợi?

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

– Chính vậy.

Tư Mã Thường vẫn chưa hết sốt ruột, dặt thêm nghi vấn :

– Vạn nhất mà chúng theo một ngõ khác xâm nhập Trung Nguyên, bất thần tập kích võ lâm chẳng lẽ chúng ta vẫn cứ chờ ở đây hoài?

Văn Nhân Tuấn đáp :

– Tại hạ có những lý do để tin chắc rằng bọn chúng sẽ không đi con đường nào khác nữa…

Tư Mã Thường nói :

– Chúng ta không ngại nhất vạn, mà chi lo vạn nhứt có sự sơ xuất thì ân hận không kịp…

Quả nhiên có một luồng tiếng vạt áo phần phật trong gió từ phía sau vọng đến, rồi liền xuất hiện một nhân ảnh thướt tha uyển chuyển, xẹt nhanh đến chính là Tiểu Thanh, nữ tỳ của La Ỷ Hương.

Hoàng Phủ Ngọc vội hỏi :

– Tiểu Thanh, có chuyện gì vậy?

Tiểu Thanh nghiêng mình thi lễ thưa :

– Hạnh cô nương sai tiểu tỳ sang nói với chư vị một câu, là tuyệt đối đừng gây náo động, cứ lặng lẽ mà theo dõi các diễn biến.

Nam Cung Thu Lãnh hất hàm về phía Tư Mã Thường :

– Đã nghe rõ chưa, Đại Hoàng Phong?

Tư Mã Thường ngó Tiểu Thanh hỏi :

– Hạnh cô nương có đề phòng là bọn chúng có thể sẽ đi ngõ khác không?

Tiểu Thanh đáp :

– Hạnh cô nương nói, nếu chúng ta đừng để lộ tung tích thì nhất định chúng sẽ dùng con đường này vì đây là ngõ thuận tiện nhất cho chúng xâm nhập Trung nguyên.

Tư Mã Thường nhướng mày nói :

– Mọi người đều nghĩ như vậy cả, thì tức nhiên tại hạ cũng phải tuân theo.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

– Thanh cô nương, còn vấn đề gì khác nữa không?

Tiểu Thanh lắc đầu đáp :

– Thưa, hết rồi ạ!

Văn Nhân Tuấn bảo :

– Thế thì cô nương trở về đi, nhớ đi theo con đường vừa rồi nhé.

Tiểu Thanh “dạ” một tiếng, thi lễ, rồi vọt đi.

Tư Mã Thường chợt dậm chân, hằn học :

– Cái lũ tham gian Vân Mộng thế gia với Vong Hồn cốc, mẹ kiếp, càng nghĩ tới bọn chúng là càng thêm tức, muốn nổ tung lồng ngực! Chỉ cần Đại Hoàng Phong này còn sống ngày nào là nhất định cái lũ cầm thú ấy sẽ biết tay!

Nam Cung Thu Lãnh nói :

– Yên chí! Ngươi không chết đâu, còn chưa động phòng hoa chúc thì chết là chết làm sao!

Tư Mã Thường liền đỏ mặt, không nói gì thêm, chỉ nhoẻn miệng cười.

Văn Nhân Tuấn tuy đang nóng như lửa trong tim nhưng cũng vui vẻ phụ họa :

– Nói đúng quá!

Tư Mã Thường đột nhiên nói :

– Để tại hạ lên trên đó quan sát, xem sao.

Y đằng thân bạt khởi, lại leo lên mõm đá cao, phóng mắt nhìn một lúc, đoạn nói vọng xuống :

– Vắng hoe, chả thấy một bóng quỷ nào cả.

Nam Cung Thu Lãnh lên tiếng :

– Thế là bọn Kim Thiếu Thu, Cổ Thừa Phong quả nhiên đi gặp bọn người A Tu La viện đó.

Tư Mã Thường nói :

– Bọn chúng đứng luôn về phe ngoại tặc, càng hay.

Văn Nhân Tuấn bỗng cãi lại :

– Không tốt đâu, dù sao họ cũng là một số hảo thủ của võ lâm Trung Nguyên, nếu bị ngoại tặc lợi dụng thì rất đáng tiếc.Hoàng Phủ Ngọc góp lời :

– Nhưng cái hạng hảo thủ ấy, càng thêm đông một tên, càng tai hại cho chánh đạo.

Nam Cung Thu Lãnh tán thành :

– Thật là như vậy mà!

Ngừng một chút, y ngẩng lên hỏi :

– Đại Hoàng Phong, có động tịnh gì không?

Tư Mã Thường đáp :

– Không! Tám phương đều im lìm như cõi chết.

Nam Cung Thu Lãnh nói :

– Ngươi tiếp tục canh chừng nhé, lúc nào muốn xuống thì gọi ta.

Hoàng Phủ Ngọc đề nghị :

– Tình hình này có lẽ đến tối mới có diễn biến, trong khi chờ đợi chúng ta nên tĩnh dưỡng cho khỏe.

Dứt lời, chàng bước lại tựa lưng vào một tảng đá, nhắm mắt đều hòa hô hấp.

Nam Cung Thu Lãnh hưởng ứng :

– Đúng! Không ăn được thì dưỡng thần, cũng nên lắm.

Bỗng nghe Tư Mã Thường nói vọng xuống :

– Mọi sự cần phải công bình, tại hạ đã được ăn no thì xin tự nguyện ở trên này canh chừng cho các vị dưỡng thần, xin cứ an tâm, hễ có động tịnh gì thì tạih ạ hô lên ngay.

Nam Cung Thu Lãnh khen :

– Biết tính chuyện công bình như thế hay lắm.

Y lại tìm một chỗ nhắm mắt dưỡng thần.

Văn Nhân Tuấn cũng lặng lẽ làm như thế.

Vầng thái dương ngã hẳn về phương tây, trời nhuốm hoàng hôn. Trong ánh ráng chiều, từng đàn chim bay về tổ…

Nam Cung Thu Lãnh đứng dậy, xoa bụng nói :

– Kể ra chúng ta nhịn đói cũng khá đấy chứ, cả ngày rồi nào có miếng gì vô bụng đâu. Rốt lại có một cách rất hay…

Hoàng Phủ Ngọc hỏi gấp :

– Cách gì đó?

Nam Cung Thu Lãnh thở dài thườn thượt :

– Đó là cách… tiếp tục nhịn và chờ!

Y ngẩng lên hỏi :

– Đại Hoàng Phong có gì lạ không?

Tư Mã Thường đáp :

– Không nói chuyện nữa, ta cần ngủ một giấc.

Nam Cung Thu Lãnh la lên :

– Đâu được! Vậy thì ngươi xuống đây mà ngủ, để ta lên thay.

Tư Mã Thường cười khành khạch :

– Nếu muốn đừng ngủ thì phải ăn. Nào, ngươi làm ơn ném cho ta con gà nữa coi. Trời tối, ta càng cần ở trên này canh chừng hơn, cặp mắt ta quen nhìn bóng tối, thấy xa hơn ngươi.

Nam Cung Thu Lãnh đành đi bắt con gà vung tay ném lên.

Ngay lúc đó lại nghe từ trên mõm đá cao vang lên tiếp nhai rôm rốp, ngon lành.

Nam Cung Thu Lãnh lắc đầu :

– Thật đáng ân hận đã không sinh làm Tư Mã Thường!

Trên cao, Tư Mã Thường liền nói :

– Ý! Đừng ước ao giống như ta, vì như ta thì đến thân phụ là ai cũng chẳng biết và cả quãng thiếu thời đã phải sống chẳng hơn thú rừng, khổ lắm, bất hạnh lắm, đừng có ham!

Nam Cung Thu Lãnh ngẩn người ra, lẩm bẩm :

– Như vậy quả đúng là trong bất hạnh có hữu hạnh, và ngược lại, kẻ hữu hạnh thường gặp bất hạnh.

Y ngước nhìn bầu trời, lẩm bẩm tiếp :

– Lạy Ngọc Hoàng, tối giùm lẹ lẹ cho…

Đúng ra thì trời đã sụp tối rất nhanh nhưng đối với người nóng lòng mong chờ thì vẫn thấy là chậm. Bây giờ thì màn đêm đã phủ trùm hẳn rồi.

Nam Cung Thu Lãnh reo lên :

– Đã đến lúc rồi, tại hạ đi nướng gà ngay!

Y dợm bước đi. Văn Nhân Tuấn liền căn dặn :

– Thiên vạn lần nên cẩn thận, đừng để lộ ánh lửa nhé. Hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất đấy, trễ lát nữa trăng sáng hẳn thì khó dấu khói lắm!

Nam Cung Thu Lãnh gật đầu :

– Vâng, tại hạ hiểu và nhất định làm thật lẹ.

Hoàng Phủ Ngọc thở phào một cái và nói :

– Hoàng đế còn không nỡ phá ngang bữa cơm của sĩ tốt, hy vọng bọn chúng chờ chúng ta ăn xong sẽ kéo tới.

Văn Nhân Tuấn bật cười :

– Mong như vậy.

Hoàng Phủ Ngọc tỏ vẻ băn khoăn :

– Không biết bên kia các cô nương đã được ăn gì chưa?

Văn Nhân Tuấn nói :

– Chắc tình trạng cũng chẳng kém gì chúng ta, có lẽ hiện giờ đang bắt đầu “làm bữa” như bên này.

Hoàng Phủ Ngọc bỗng người thành tiếng :

– Nhân đây, nhớ lại những ngày ở Thiên Hương tiểu trúc mà càng thấm thía cuộc tác hợp của Văn huynh!…