Chương 10: Bạch y khách

Nhất Kiếm Động Giang Hồ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lồng theo câu hỏi, một bóng xanh thấp thoáng, trước mặt Đông Môn Trường Thanh đã xuất hiện một thanh y thiếu nữ, đúng là thiếu nữ đã đến Quan Đế miếu đưa thơ bữa trước.

Tay tả thiếu nữ xách chiếc giỏ trúc, trong giỏ gần đầy những cánh hoa mai tuyệt đẹp.

Vừa thấy Đông Môn Trường Thanh thiếu nữ sửng sốt :

– Ái chà!… sao lại là… lão?…

Đông Môn Trường Thanh mãi mân mê nhìn ngắm giỏ hoa mai lắc đầu chép miệng :

– Cành hoa này nở chưa đều, dường như tình ý còn u uẩn, cô nương bẻ đi không đáng tiếc sao!

Thanh y thiếu nữ nổi hung, dựng mày trợn ngược cật vấn :

– Ta hỏi lão lần dò trong rừng mai của “Phiêu Hương tiểu trúc” để làm gì? Nói mau!

Đông Môn Trường Thanh chăm chăm ngó thanh y thiếu nữ hỏi lại :

– Cô nương còn nhớ ra lão phu phải không?

Thanh y thiếu nữ lạnh lùng :

– Hôm nọ lão có mặt ở Quan Đế miếu chớ gì!

Đông Môn Trường Thanh khẽ gật đầu :

– Không sai! Cô nương nhớ dai thật!

Thanh y thiếu nữ bĩu môi thật duyên dáng :

– Hôm ấy, thấy lão như là một phe với yêu tinh nữ nhân họ Đỗ, ta đã đoán chắc chẳng chân chính gì. Quả nhiên, bữa nay hành động lén lút của lão càng chứng tỏ.

Đông Môn Trường Thanh khẽ lắc đầu :

– Cô nương nói vậy không đúng rồi. Hôm ấy lão phu đứng trước Quan Đế miếu cũng như mọi người khác, cũng như cô nương. Chẳng lẽ ai đứng đó cũng đều bất chính hết?

Thanh y thiếu nữ chớp chớp đôi mỹ mục :

– Nhưng lão đã đứng gần yêu nữ ấy…

Đông Môn Trường Thanh cười :

– Đứng gần là bất chính ư? Lão phu nhớ không lầm thì lúc giằng co phong thư với nhau, cô nương đã đứng gần nữ nhân ấy hơn lão phu nhiều.

Thanh y thiếu nữ gắt :

– Con yêu nữ họ Đỗ ấy là hạng tồi bại, sao lão dám so sánh với ta?

Một luồng hương phong chuyển động, thanh y thiếu nữ đã xẹt tới sát trước mặt Đông Môn Trường Thanh, phóng hữu chưởng đánh vào ngực lão.

Lão bỗng làm như bị sẩy chân, trợt một cái, tự nhiên phát chưởng của thanh y thiếu nữ đánh vào khoảng không.

Lão liền giơ tay lên, trong tay cầm phong thư màu lam nhạt.

Đang hung hãn, thanh y thiếu nữ bỗng thu tay lại, thoái lui ngay một bước hỏi :

– Tại sao phong thư này lại vào tay lão?

Đông Môn Trường Thanh cười lạt :

– Lần khác, trước khi động thủ đánh người, cô nương nên hỏi cho rõ đầu đuôi cái đã!

Thanh y thiếu nữ giục :

– Nói lẹ đi! Tại sao phong thư lại vào tay lão?

Đông Môn Trường Thanh đáp :

– Lão đã đoạt trên tay người khác.

Thanh y thiếu nữ lại hỏi :

– Người khác nào? Ai?

Đông Môn Trường Thanh hững hờ :

– Hãy tự vấn lại xem cô nương đã giao phong thơ này cho ai?

Thanh y thiếu nữ thẹn đỏ mặt, chớp mắt lia lịa, hơi bớt gay gắt hỏi :

– Lão đã đoạt phong thư trên tay Đỗ yêu nữ phải không? Nhưng bây giờ lão đem tới đây với dụng ý gì?

Đông Môn Trường Thanh nói :

– Lão phu đến để cho cô nương hay là lão phu biết rõ Lý Tam Lang ở đâu rồi, nếu cô nương bằng lòng, lão phu sẽ thay mặt mà trao hộ cho, còn như cô nương không muốn, thì lão phu trả lại cô nương phong thơ.

Thanh y thiếu nữ cười lạt :

– Nếu lão đã biết chỗ ở của Lý Tam Lang mà lại sẵn có ý tốt muốn thay ta trao hộ thì sao chẳng đi trao cho rồi, còn tới đây hỏi?

Đông Môn Trường Thanh hỏi lại :

– Cô nương nói vậy, tức là bằng lòng để lão phu thay mặt trao thư phải không?

Thanh y thiếu nữ bỗng vươn trảo chụp phong thư, nhưng lại chụp vào khoảng không.

Đông Môn Trường Thanh ngạc nhiên :

– Ủa! Cô nương không đồng ý để lão phu đi trao thơ dùm sao?

Thanh y thiếu nữ cười gằn, đôi mắt xinh đẹp xạ ánh sát khí nói :

– Thôi, khỏi! Đa tạ hảo ý của lão. Lý tướng công đã tới rồi. Ta đi hái hoa mai chính là để bày tiệc rượu thết Lý tướng công. Hừ, lão đã tự thấy cái gian chưa?

Đông Môn Trường Thanh chưng hửng :

– Cô nương bảo sao? Lý Tam Lang đã đến rồi ư?

Thanh y thiếu nữ lại “hừ” một tiếng :

– Đúng vậy, Lý tướng công đã đến rồi!

Đông Môn Trường Thanh quả nhiên lấy làm lạ thật sự. Lão dè dặt :

– Hiện tại Lý Tam Lang đang…

Thanh y thiếu nữ đắc ý :

– Dĩ nhiên là Lý tướng công đang cùng có mặt trong “Phiêu Hương tiểu trúc” với cô nương ta.

Đông Môn Trường Thanh lắc đầu :

– Khó tin quá!Thanh y thiếu nữ lạnh lùng :

– Tin hay không mặc lão! Hãy trả phong thơ đây!

Vừa nói, nàng vừa sấn tới, toan động thủ đoạt lấy phong thư lần nữa.

Đông Môn Trường Thanh đột nhiên tươi cười :

– Ái chà! Lý Tam Lang huynh đệ của lão phu thế mà nhanh chân dữ a! Đã đến trước lão phu một bước.

Thanh y thiếu nữ chưng hửng, bất giác lùi lại hỏi :

– Lão gọi Lý tướng công như thế nào?

Đông Môn Trường Thanh hỏi lại :

– Gọi là Lý tam huynh đệ, có gì bất ổn chăng?

Thanh y thiếu nữ lại hỏi :

– Lão quen biết Lý tướng công ư?

Đông Môn Trường Thanh đáp :

– Chẳng những quen biết, mà còn là chỗ thâm giao, thân thiết từ lâu, tình như huynh đệ, ăn cùng mâm, ngủ chung giường, đi chung xe…

Thanh y thiếu nữ ngắt ngang, gặng hỏi :

– Sao ta chưa hề nghe Lý tướng công nhắc đến người bằng hữu nào như lão cả?

Đông Môn Trường Thanh tươi cười :

– Cái người Lý huynh đệ của lão phu có một đặc tính khó thương lắm: mỗi lần hội ngộ với hồng phấn tri kỹ thì quên lửng vị lão ca ca này đi, nhưng khi cần tiền xài, lại nhớ rất kỹ lão!

Thanh y thiếu nữ bật cười, nhưng liền làm mặt nghiêm :

– Ta không tin Lý tướng công lại quen biết hạng người như lão.

Đông Môn Trường Thanh vẫn tươi nét mặt :

– Lão phu không nói đùa đâu. Sự thật bao giờ cũng là sự thật. Cô nương đã biết lão phu với Lý Tam Lang có mối quan hệ như thế nào rồi, thiết tưởng nên coi nhau như người nhà…

Thanh y thiếu nữ bỗng cất giọng sắc lạnh :

– Ban nãy lão đã lên mặt dạy ta: trước khi động thủ nên hỏi cho rõ chuyện cái đã. Vậy bây giờ ta hỏi cho minh bạch đây…

Ngừng lại một chút, nàng từ từ co tay lên, vừa sấn tới một bước, quắc mắc hỏi tiếp :

– Phong thư còn trong tay lão, mà lão lại nói rằng Lý tướng công đã đi trước lão một bước, thế nghĩa là sao? Tại sao Lý tướng công chẳng cất giữ phong thư mà lão lại cầm lấy?

Hãy giải thích cho xuôi đi!

Đông Môn Trường Thanh vừa cười vừa nói :

– Xem chừng cô nương đa nghi quá! Đã nói tới nói lui cả nửa ngày rồi, mà rốt cuộc cô nương vẫn chưa chịu tin lão phu. Hay lắm! Để lão phu giải thích cho cô nương nghe…

Lão phe phẩy phong thư trong tay, tiếp :

– Đây này, phong thư này có phải là của cô nương đã bị Đỗ Thập Nương đoạt? Sau khi cô nương bỏ đi, lão phu lại đoạt lấy từ trên tay Đỗ Thập Nương. Rồi lão phu vào ngay trong miếu để trao thư cho Lý Tam Lang. Nhưng lúc đó, Lý huynh đệ lại đang giao đấu với nhiều địch thủ, không thể ngừng tay mà tiếp nhận thư được. Dù vậy, Lý huynh đệ vốn tính khoáng đạt, lãng tử, tuy đang lâm chiến nhưng lại bảo lão phu đọc thư cho y nghe…

Thanh y thiếu nữ bật tiếng la hoảng :

– Ôi chao! Không nên! Sao Lý tướng công lại đem thư riêng của cô nương ta cho đọc rùm trước đông người?

Đông Môn Trường Thanh xua tay :

– Cô nương khỏi lo điều đó. Hồng phấn tri kỹ viết thư cho y, tự dưng từng chữ tha thiết, từng hàng thương nhớ, ý tình chứa chan… đời nào y để người ngoài biết. Nếu cần y dám đem cả sinh mạng mà bảo vệ bức thư như thường…

Lão bỗng ngừng lại.

Thanh y thiếu nữ không nhịn được, hỏi :

– Đặc tính ấy của Lý tướng công làm sao lão biết?

Đông Môn Trường Thanh cười thành tiếng đáp :

– Coi! Đã thân cận nhau như bóng với hình, còn tính ý gì của Lý tam huynh đệ mà lão ca ca không biết.

Thanh y thiếu nữ lại hỏi :

– Thế sao lão lại đi đọc thơ rùm lên cho Lý tướng công nghe?

Đông Môn Trường Thanh hỏi lại :

– Ai bảo lão đọc rùm lên hồi nào?

Thanh y thiếu nữ chưng hửng, rồi lại tức giận, quắc mắc lên, nhưng nàng chưa kịp làm dữ, thì Đông Môn Trường Thanh đã nói tiếp :

– Đừng hòng kẻ nào khác nghe được một chữ, vì lão chỉ đọc riêng cho một mình Lý tam huynh đệ nghe, bằng phép truyền âm nhập mật!

Thanh y thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm, tươi hẳn nét mặt :

– Ừ, có thế chứ!

Bỗng dưng nàng sực nhớ ra, liền sa sầm nét mặt, lại chất vấn :

– Đã thế, tại sao Lý tướng công đã đến đây mà lão chẳng hay biết?

Đông Môn Trường Thanh đáp :

– Cái đó thì đương nhiên! Vì khi nghe vừa dứt bức thư, Lý huynh đệ liền dùng phép truyền âm nhập mật bảo: “Lão ca ca! Hãy đi trước một bước đi! Đi khỏi đây chừng mười dặm thì đợi tiểu đệ, chỉ khoảnh khắc nữa thôi, tiểu đệ sẽ đánh tan bọn này rồi nối gót lão ca ca ngay, rồi chúng ta cùng đến Phiêu Hương tiểu trúc một phen…” Nghe theo lời ấy, lão phu rời Quan Đế miếu lập tức, cách xa mười dặm rồi đứng lại chờ, nhưng chờ cả nửa ngày vẫn không thấy y tới. Chẳng yên tâm, lão phu quay trở lại Quan Đế miếu xem thử thì không còngươi bóng dáng một ai hết, lão phu lại vội vàng đuổi theo, kết quả là vừa tới đây liền nghe cô nương cho hay y đã tới rồi!

Thanh y thiếu nữ gật đầu :

– Thì ra, tự sự là như thế!

Đông Môn Trường Thanh hỏi :

– Vậy cô nương đã tin hẳn chưa?

Thanh y thiếu nữ bỗng lắc đầu :

– Chưa! Ta còn hỏi thêm một câu nữa, nếu lão nói đúng, ta sẽ mời vào…

Đông Môn Trường Thanh hơi nhíu mày hỏi :

– Cô nương còn nghi ngại điều gì?

Thanh y thiếu nữ hỏi :

– Nếu lão đúng là bằng hữu của Lý tướng công, lão hãy cho biết: Lý tướng công hình dáng ra sao? Diện mạo thế nào? Thường vận y phục gì?Đông Môn Trường Thanh chưng hửng :

– Cái đó…

Đột nhiên, mục quang lão sáng lên, nhìn sững về hướng sau lưng thanh y thiếu nữ và cười thật tươi :

– A kìa!… cô nương khỏi hỏi điều đó, có Lý huynh đệ ra đón lão phu kìa!

Thanh y thiếu nữ quay lại xem.

Đông Môn Trường Thanh lướt tới, phóng chỉ điểm nhanh vào lưng nàng…

* * * * *

Vượt qua khu rừng mai là đến chân núi. Trên một ghềnh đá thuỷ lục toạ lạc một tòa tiểu lâu cực kỳ tinh xảo vào trang nhã, cửa son mái biếc, chạm trổ công phu…

Dưới chân lầu phía tả, một hồ thiên nhiên hình bán nguyệt, nước xanh leo lẻo. Phía hữu rải rác mấy cội mai già…

Đứng từ xa đã có thể nghe ngây ngất một làn thanh hương và thấy lòng lâng lâng cảm giác u nhã, như lạc cảnh thần tiên.

Trên hồ nước xanh biếc bắc một chiếc cầu màu hồng, dưới cầu là đôi bạch nga, sắc lông như tuyết, mào đỏ mỏ vàng, song song bồng bềnh trên sóng biếc lăn tăn.

Trên tiểu lâu, rèm trúc cuốn lên, bên cửa son nổi bật hai bóng người, một nam một nữ.

Nam nhân mặc y phục toàn trắng, mặt ngọc, môi hồng, thần thái tuấn dật, khí vũ hiên ngang, lại đượm nét phong lưu.

Nữ nhân, vận một bộ hồng sắc cung trang, tóc mấy cất cao lên, làm lộ rõ gương mặt kiều diễm tuyệt thế, và dáng cách thuỳ mị, sao quí vô song.

Đôi uyên ương kế cận bên nhau, tựa vào khung cửa, nàng ôn nhu, ngoan ngoãn ngồi trong lòng chàng, cười nói như châu reo nhạc trổi, nồng tình mật ý.

Bỗng nàng hơi cau đôi mày liễu, khe khẽ nói :

– Tiểu Dung sao mà đi lâu quá chưa thấy về! Chắc nó mãi đi chơi quên cả đường về, để tiểu muội đi gọi!

Nàng uyển chuyển rời khỏi vòng tay bạch y khách, toan cất bước.

Đúng ngay lúc ấy, không biết vì lẽ gì, bạch y khách đột nhiên nhu có sự khác lạ, hơi biến sắc, nhưng chỉ thoáng qua lại liền khôi phục bình tĩnh như thường, thò tay nắm giữ nàng lại, mỉm cười bảo :

– Hương muội! Để huynh đi cho, Hương muội ở đây đợi chốc lát.

Nàng dịu dàng :

– Ai lại để cho khách phải nhọc sức đâu, không dám đâu!

Chàng nói đùa :

– Nếu còn cho tiểu huynh là khách thì tiểu huynh cũng sẽ không dám ăn, không dám uống, không dám…

Nàng cười khúc khích.

Chàng chưa dứt lời đã chuyển thân bay vèo xuống lầu, lướt đi như tên bắn.

Tợ hồ đã định hướng sẵn, chàng không chút do dự, băng băng tiến theo ven hồ, thẳng đến phía sau núi.

Sau núi có một hang đá nhỏ. Trong sơn cốc này mọc um tùm những cỏ dại cao quá đầu người, thật tốt tươi, xanh rậm, ai đã vào đây từ ngoài khó mà phát hiện được.

Đông Môn Trường Thanh đang đứng tại đám cỏ dại trong tiểu sơn cốc. Lão chắp tay sau lưng, ngước mặt lên, chăm chú ngắm một chúm hoa tử đằng trên vách đá.

Tuấn Dật Bạch Y Khách lướt thẳng đến cửa hang, lưỡng nhãn nhìn như đóng đinh vào Đông Môn Trường Thanh, mục quang tợ hai luồng lãnh điện, ở đầu chân mày thoáng hiện nét sát cơ đến khiếp người.

Đông Môn Trường Thanh vẫn không buồn quay lại, cứ ngẩng nhìn lên vách đá lên tiếng :

– Các hạ đến đó ư?

Tuấn Dật Bạch Y Khách xoáy mắt vào lão, lạnh lùng hỏi không trọn câu :

– Tôn giá là!…

Đông Môn Trường Thanh lắc đầu nhè nhẹ, trả lời như chẳng trả lời :

– Lão phu cũng chẳng biết mình họ gì, tên gì!

Tuấn Dật Bạch Y Khách cười lạt :

– Không có tên, không có họ, chẳng tự biết gọi bằng gì, cái thứ như thế, hẳn là…

Y lại bỏ lửng câu nói.

Đông Môn Trường Thanh bất thần quay lại nhìn, hai luồn nhãn tuyến cũng băng giá, sát khí y như mục quang của Bạch Y Khách lúc mới đến. Lão trầm giọng :

– Các hạ nếu còn muốn trở lại Phiêu Hương tiểu trúc mà thấy La Ỷ Hương thì đừng trêu ta phải đánh cho một trận rớt răng, phun máu, coi kỳ lắm.

Tuấn Dật Bạch Y Khách bật cười thành tiếng :

– Chuyện đó tính sau. Ngay bây giờ tôn giá báo danh đi!

Đông Môn Trường Thanh uy thái lẫm liệt, chầm chậm thốt rõ từng chữ :

– Đông Môn Trường Thanh.

Tuấn Dật Bạch Y Khách thoáng chút ngạc nhiên kêu “ồ” một tiếng cười cười nói :

– Thì ra, đại quan tróc phạm tra án đại giá quang lâm! Vậy mà tại hạ không biết sớm để nghinh tiếp. Chẳng hay các hạ từ chốn công môn đến tận địa phận “Phiêu Hương tiểu trúc” này có điều chi chỉ giáo?

Đông Môn Trường Thanh đáp :

– Cũng có chút việc. Nhưng trước hết, xin thành thật xin lỗi đã làm phiền bận các hạ.

Tuấn Dật Bạch Y Khách xua tay :

– Không dám! Công môn danh quan tróc phạm tra án uy chấn võ lâm, hôm nay thình lình đại giá quang lâm “Phiêu Hương tiểu trúc”, thật là điều vinh hạnh. Chỉ có điều, tại hạ còn chưa được rõ cái mà tôn giá vừa gọi là “có chút việc” vốn là việc gì?

Đông Môn Trường Thanh nói :

– Muốn tìm các hạ để đàm đạo vài chuyện.

Tuấn Dật Bạch Y Khách bặt thiệp, lễ độ, mau mắn vòng tay thủ lễ mời mọc :

– Đã thế, xin kính thỉnh tôn giá vui lòng dời gót vào “Phiêu Hương tiểu trúc” cho phép tại hạ được tròn bổn phận chuốc rượu, dâng trà.

Đông Môn Trường Thanh khẽ khoát hữu thủ :

– Đa tạ thịnh ý. Nhưng, như vừa nói, lão phu chỉ cốt tìm riêng các hạ, tốt hơn chúng ta đàm đạo riêng với nhau, không nên để La Ỷ Hương nghe thấy, kẻo bất tiện lắm.

Tuấn Dật Bạch Y Khách hỏi :

– Vì vậy mà vừa rồi tôn giá dụng ý kéo tại hạ ra đây?

Đông Môn Trường Thanh gật đầu :

– Không sai!