Chương 76: Tìm lý tam lang

Nhất Kiếm Động Giang Hồ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Kiệt Ma nói :

– Có gì mà đáng cảm phục, sư thúc chỉ sợ không còn kịp ngày tháng để ăn năn hối lỗi! Chính sư thúc phải đa tạ hiền điệt đã cảnh tỉnh sư thúc thoát bến mê.

Lão quay lại sau, khoát tay ra hiệu. Các tôn giả A Tu La viện nhứt tề cung thân, đoạn xoay hướng đi vòng theo chân núi trở về.

Kiệt Ma lại nói :

– Bây giờ sư thúc cần đến Đại Lôi Âm tự sớm thời khắc nào hay thời khắc ấy, sau khi quì tạ lỗi trước A Nan rồi, sư thúc sẽ quay lại Thiên Trúc ngay, không một bước ngưng nghỉ.

Hai tay áo khẽ phất, gió nổi lên lão đã mất dạng.

Nam Cung Thu Lãnh cùng mọi người phi thân ào lại, vây quanh Văn Nhân Tuấn.

Tư Mã Thường lên tiếng đầu tiên :

– Văn huynh! Xin bái phục, xin…

Văn Nhân Tuấn bỗng “ụa” một tiếng, phun ra một bún máu tươi.

Tiếu Bao Tự hoa dung thất sắc, hoảng vía, nhảy xổ tới, ôm lấy Văn Nhân Tuấn cuống cuồng gọi :

– Tuấn lang! Có bề nào…

Văn Nhân Tuấn khẽ lắc đầu, mỉm cười nói :

– Không hề chi! Nảy giờ người ta phải ráng dằn nén, mới chưa mửa, bây giờ cho ra được nghe dễ chịu lắm.

Tiếu Bao Tự vẫn lo lắng :

– Đại ca không hề chi thật chứ?

Nam Cung Thu Lãnh cười hì hì, nói :

– Diệp cô nương, đừng sợ, Văn huynh chưa làm đám cưới, thì chưa chịu chết đâu.

Tiếu Bao Tự ửng hồng đôi má, gắt :

– Thôi đi, nói bắt ghét!

Tư Mã Thường cũng cười hì hì, xen vào :

– Cái đó kêu bằng… thương chàng đứt cả ruột gan, sợ chàng long thể bất an.. thiếp hết hồn!

Mọi người cười ồ.

Tiếu Bao Tự càng đỏ bừng mặt mũi…

Nam Cung Thu Lãnh vồn vã vỗ vai Văn Nhân Tuấn :

– Văn huynh giỏi giấu người ta lắm nhé! Bấy lâu giữ kỷ tung tích nay đùng một cái hoá ra là truyền nhân của A Nan Hoạt Phật, khiến tiểu đệ cứ tưởng như mình nằm mơ!

Văn Nhân Tuấn thân mật nói với mọi người :

– Hiện tại thì hết giấu nổi chư vi nữa rồi. Vâng tại hạ vốn là truyền nhân của A Nan Hoạt Phật.

Tư Mã Thường hỏi :

– Thế thì, không khéo Đông Môn lão nhân gia rốt ra là A Nan Hoạt Phật chăng?

Văn Nhân Tuấn cười đáp :

– Về vụ đó ư? Tốt hơn chờ khi nào gặp lão nhân gia thì Tư Mã huynh hỏi thẳng lão nhân gia sẽ rõ.

Tư Mã Thường lại hỏi :

– Thì ngay bây giờ Văn huynh nói toạt ra cho rồi, còn tiếc với nhau làm gì?

Văn Nhân Tuấn nói :

– Đại Hoàng Phong, chuyện ấy chẳng gấp mà điều cần làm ngay là thực hiện điều kiện tại hạ đã giao kết với Hạnh cô nương…

Hạnh Bội Thi vội lên tiếng :

– Chẳng giấu gì Văn đại hiệp, trước đây quả tình tôi có ý không phục hiền sư đồ về việc làm khó dễ Lý đại hiệp, nhưng bây giờ sau khi mục kích Văn đại hiệp chẳng quản thân mình, tận tâm lực đương đầu cùng đại địch, để bảo vệ võ lâm, khiến tôi vô cùng cảm phục, và cũng suy nghĩ thêm việc hiền sư đồ bắt giữ Lý đại hiệp hẳn có lý do chính đáng gì đó, mà tôi chưa hiểu. Vậy, điều kiện ấy có thể xét lại. Một là thực ra tôi cũng chẳng phải sử dụng bao nhiêu Thiên Trúc dị thuật trong cuộc thoái địch hôm nay, tức chẳng có công lao gì không thể đổi lấy sự phóng thích Lý đại hiệp được. Hai là…

Văn Nhân Tuấn ngắt lời :

– Hạnh cô nương nói vậy là không ổn rồi! Sự thật nếu không nhờ có bản lãnh siêu việt về Thiên Trúc dị thuật của cô nương, chưa chắc cục diện được tốt đẹp như hiện tại, xin cô nương đừng quá khiêm tốn. Bây giờ bất luận như thế nào tại hạ cũng xin đưa cô nương đến gặp gia sư, để thực hiện điều kiện đã giao kết.

Tư Mã Thường hỏi :

– Như thế tức là chẳng còn việc gì nữa, phải không? Chúng ta có thể tạm chia tay được chưa?

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

– Tại hạ xin được đưa tiễn chư vị lên đường…

Đường Tam Cô chận ngang :

– Khỏi tiễn, bọn ta chưa đành chia tay đi đâu cả, vì còn chưa thỏa mãn một điều. Bấy lâu nay Lý Tam Lang là một nhân vật thần bí, hầu như ai cũng muốn gặp qua một lần cho biết. Nhân đây, có cơ hội hy hữu, bọn ta muốn tháp tùng Văn thiếu hiệp với Hạnh cô nương đi xem Lý Tam Lang một phen.

Tư Mã Thường vỗ tay tán thành ngay :

– Phải! Ý kiến của Đường tiền bối thật là hay, đã nhắc mọi người nhớđến một việc không thể bỏ qua, Bá Đao, ngươi với đại tẩu có đi không nào?

Nam Cung Thu Lãnh đáp :

– Còn phải nói, đương nhiên là đi chớ sao không.

Lỗ Thiếu Hoa nói :

– Tại hạ cũng xin cùng đi với, để được chiêm ngưỡng vị tuyệt thế hào hoa phong nhã Lý Tam Lang.

Thế là toàn thể đều muốn đi cả, riêng Hoàng Phủ Ngọc bỗng nói :

– Văn huynh, phần phu thê tiểu đệ xin cáo biệt.

Nam Cung Thu Lãnh vội hỏi :

– Ủa! Hiền khang lệ không đi xem Lý Tam Lang sao?

Hoàng Phủ Ngọc cười đáp :

– Vì phu thê tiểu đệ đã từng gặp vị thần bí ấy rồi. Chẳng giấu gì chư vị, chính Lý Tam Lang đã là ông mai cho Hoàng Phủ Ngọc này với La Ỷ Hương thành giai ngẫu đấy.

Nam Cung Thu Lãnh kinh ngạc :

– Chà! Lại có vụ đó ư?

Tư Mã Thường vội hỏi :

– Hoàng Phủ huynh, chẳng hay Lý Tam Lang hình dáng ra sao?

Hoàng Phủ Ngọc tươi cười đáp :

– Chư vị sắp đi gặp Lý Tam Lang, nếu nói ra ngay đây thì mất hứng thú cả đi!… Chư vị, hậu hội cũng hữu kỳ, xin tạm biệt, lúc nào thuận tiện xin mời chư vị quang lâm Phiêu Hương tiểu trúc uống chén rượu.

Chàng cùng La Ỷ Hương đồng chào mọi người rồi đem Tiểu Thanh ra đi…Đường Tam Cô quay qua Văn Nhân Tuấn hỏi :

– Văn thiếu hiệp, hiện lệnh sư ở đâu, cách đây có xa lắm không vậy?

– Nói xa không hẳn xa, mà nói gần cũng chẳng gần, hay hơn hết là cứ đi, sẽ tới.

Đường Tam Cô thúc giục :

– Xem chừng chẳng gần, chúng ta sớm lên đường đi thôi!

Tư Mã Thường hỏi :

– Tiền bối gấp chi dữ vậy?

Đường Tam Cô trừng mắt ngó y một cái hỏi lại :

– Thế bộ ngươi không gấp à?

Tư Mã Thường cười hì hì :

– Vãn bối hả? Vãn bối chỉ muốn gặp Lý Tam Lang liền chớ chẳng gấp.

Đường Tam Cô bật cười, mọi người cũng bật cười.

Và chẳng ai bảo ai, đều chuẩn bị đăng trình. Nữ nhân ngồi mã xa, nam nhân đi bộ.

Đi một lúc, Tư Mã Thường đến gần Văn Nhân Tuấn nói :

– Văn huynh, theo tại hạ thấy thì vị Hạnh cô nương có vẻ sâu đậm tình ý đối với Lý Tam Lang lắm đấy.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

– Thật thế không?

Tư Mã Thường đáp :

– Nhãn lực của Văn huynh đâu phải tầm thường, chả lẽ chỉ có điểm dó mà không nhận thấy.

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

– Tại vì tại hạ không có để ý. Theo Đại Hoàng Phong huynh thấy thì thế nào?

Tư Mã Thường tỏ ra rành rẽ :

– Còn phải hỏi! Nếu không vì Lý Tam Lang thì Hạnh cô nương đã không đặt điều kiện đòi hiền sư đồ phải thả gã, mới khứng xuất mã tương trợ.

Văn Nhân Tuấn nói :

– Nếu chỉ bằng vào điểm ấy e rằng huynh xét lầm mất. Theo chỗ tại hạ hiểu thì Hạnh mẫu nữ đã nợ họ Lý một trọng ân gì đó.

Tư Mã Thường lắc đầu lia lịa :

– Không, không phải thế đâu! Đệ cũng từng thiếu nợ ân nghĩa với người ta vậy, nhưng trả ơn thì khác, mà tình ý khác thường là khác; đệ đâu có khác thường như Hạnh cô nương đối với Lý Tam Lang!

Văn Nhân Tuấn nói :

– Cái đó đã hẳn vì huynh là nam nhân.

Tư Mã Thường chưng hửng. Y vốn thẳng thắng nghĩ sao nói vậy, nhưng lời lẽ không không được dồi dào, nên bây giờ muốn nói thêm, mà chẳng biết lập luận thế nào cho rõ ý.

Nam Cung Thu Lãnh bật cười, xen vào :

– Đại Hoàng Phong làm sao đấu mồm cho lại Văn huynh mà cứ đấu! Đến người chết mà y còn nói thành sống được huống chi chuyện này.

Lỗ Thiếu Hoa pha trò :

– Nếu thế thì các trại bán quan tài mà gặp Văn huynh thì chỉ có nước đóng cửa gấp.

Nam Cung Thu Lãnh cười rộ.

Bỗng nghe phía sau từ trên xe vọng tới tiếng của Đường Tam Cô hỏi :

– Các ngươi đang cười chuyện gì đó?

Nam Cung Thu Lãnh vẫn cười đáp :

– Dạ, chẳng có chi, kiếm chuyện cười tào lao cho quên đường xa vậy mà!

Đường Tam Cô lại hỏi :

– Văn thiếu hiệp, gần đến nơi chưa?

Văn Nhân Tuấn trả lời :

– Còn một đỗi nữa ạ!

Tư Mã Thường nói :

– Đường tiền bối đừng gấp, thế nào cũng để tiền bối thấy mặt Lý Tam Lang mà.

Đường Tam Cô nạt :

– Ai mượn ngươi xía vô.

Tư Mã Thường cười hì hì :

– Đó là vãn bối an ủi tiền bối…

Đường Tam Cô lại nạt :

– Ngươi ráng tự an ủi trước đi, vì nếu đường có xa thêm bao nhiêu đi nữa thì ta vẫn ngồi trên xe, còn ngươi thì rã đôi chân đấy.

Tư Mã Thường lại chỉ biết cười trừ, một lúc mới lắc đầu than với Nam Cung Thu Lãnh :

– Xem chừng ngươi nói đúng, ta quả kém về khoa ăn nói thật!

Mọi người nghe y nói không thể nín cười.

Nam Cung Thu Lãnh khẽ lên tiếng :

– Tiểu đệ đột nhiên phát giác một điều.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

– Phát hiện điều chi?

Nam Cung Thu Lãnh nói :

– Một khi đã trở thành hảo nhân rồi, nhận thấy sao chung quanh mình ai cũng dễ mến cả, bất cứ chuyện gì cũng rất dể thông cảm nhau, chả ai chấp nhất ai.

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

– Đúng thế. Tất nhiên phải như thế vì người tốt thì tâm ý không mấy khi tính chuyện mờ ám, tức thường xuyên thanh thản, cởi mở, dù ai nói gì cũng không mặc cảm rằng người ta xỏ xiêng mình. Hơn nữa, hảo nhân thì biết chuộng nghĩa lễ, trọng chữ lý, thành thử đâu có làm phiền lòng ai làm gì, và khi nghe cái chi hữu lý, là phục tùng ngay…

Nam Cung Thu Lãnh gật đầu lia liạ :

– Phải! Phải! Phân tách rất hay, xin thọ giáo.Ngừng một chút, lại hỏi :

– Văn huynh nói địa phương chúng ta sắp đến gặp lệnh sư và Lý Tam Lang là ở đâu nhỉ?

Văn Nhân Tuấn hỏi lại :

– Còn nhớ vụ bị hãm trong Trúc lâm trận dạo nọ không?

Nam Cung Thu Lãnh bỗng kêu lên :

– Thì ra, lại là nơi đó ư? Trời đất? Bộ Văn huynh lại tính đùa dai một phen nữa hay sao?

Tư Mã Thường xen vào :

– Ở đó thì có gì không hay đâu? Không phải nhờ vụ bị mắc kẹt trong trận ấy mà ngươi đã lợi thêm một nữ nhân đó sao?

Nam Cung Thu Lãnh chợt đỏ mặt.

Văn Nhân Tuấn cười nói :

– Không biết ai chớ riêng Bá Đao huynh với Đắt Kỷ đại tẩu là nhớ mãi nơi ấy như là một kỷ niệm ngọt mật nhất trong đời…

Nam Cung Thu Lãnh cười cười không nói, mặt mũi chỉ đỏ bừng lên.

Tư Mã Thường nheo mắt nhìn Nam Cung Thu Lãnh kêu lên :

– Úi chao! Sao lại có chuyện lạ thế này, Nam Cung Bá Đao mà biết đỏ mặt là cuộc đời bắt đầu tràn ngập tình thương.

Nam Cung Thu Lãnh vung chưởng đập vào vai Tư Mã Thường một cái, cả hai cười hô hố.

Nhờ ai nấy đều vui vẻ cởi mở, vừa đi vừa trò chuyện huyên thuyên nên chẳng thấy đường xa, và khi đến nơi, chẳng ai nghe mệt mỏi chi cả.

Mọi người tề tựu phía trước cốc khẩu.

– Ái chà! Sao lại là nơi này?

Tư Mã Thường nói to :

– Nơi đây thì có gì không hay đâu. Xin mời chư vị xuống xe.

Vừa hạ xa, Tiếu Bao Tự đã tiến lên, nắm tay Văn Nhân Tuấn hỏi :

– Tuấn lang, lão nhân gia ở đây sao tiểu muội không nghe đại ca cho biết?

Văn Nhân Tuấn mỉm cười đáp :

– Lão nhân gia có hẹn, hễ xong việc thì tới đây tìm lão nhân gia.

Hạnh Bội Thi tha thướt bước tới hỏi :

– Văn đại hiệp, cả Lý đại hiệp cũng có ở đây ư?

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

– Vâng, đúng vậy. Ngày thứ nhì ngay sau khi ước hẹn điều kiện với cô nương, thì tại hạ lập tức cho người trình báo đến sư phụ nên người tạm giữ Lý đại hiệp ở đây để tiện bề đáp ứng điều kiện của cô nương.

Hạnh Bội Thi nói :

– Lão nhân gia thật là chu đáo.

Văn Nhân Tuấn quay qua Nam Cung Thu Lãnh, thò tay ra bảo :

– Cho tại hạ mượn thanh đao của huynh một chút.

Nam Cung Thu Lãnh làm lạ, hỏi :

– Văn huynh định làm việc chi vậy?

Văn Nhân Tuấn đáp :

– Phiến trúc lâm đã trở thành vô dụng vì có thể tại hạ bị nghi ngờ là định đùa dai như lần trước nên tại hạ muốn phá bỏ đi.

Tư Mã Thường mau mắn giành phần :

– Tưởng việc gì chớ việc đốn trúc chặt cây xin chư vị khỏi tốn công, hãy để cho tiểu đệ phụ trách.

Vừa dứt lời, y đã nhanh như chớp phi thân vèo tới vung trường kiếm.

Hào quang lấp loáng, kiếm khí đầy trời, chẳng mấy chốc quả nhiên y đã phá rạp phiến trúc lâm.

Thu kiếm, y lạng người nhảy lùi lại nói :

– Xong rồi đấy.

Văn Nhân Tuấn liền lên tiếng :

– Tại hạ xin đi trước dẫn đường…

Chàng cùng Tiếu Bao Tự song song tiến bước…

Trong cốc có một dòng suối nhỏ, dọc theo bờ suối cỏ mọc như thảm, điểm thêm những cụm hoa lá tuyệt đẹp. Nhìn chung quả là một thạch cốc u tĩnh, thơ mộng.

Dựa vách đá trong cùng, gian cốc có một huyệt động cao hơn đầu người, đường vào động thẳng tắp chừng một trượng thì đến khúc quanh.

Văn Nhân Tuấn giơ tay chỉ vào huyệt động, nói :

– Gia sư với Lý Tam Lang đang ở trong động ấy.

Tư Mã Thường há miệng định kêu nhưng liền bị Văn Nhân Tuấn ngăn lại. Văn Nhân Tuấn dẫn mọi người đến trước cửa động và quay lại nói :

– Mời chư vị ở đây nghỉ chân và đợi một lúc, để tại hạ vào mời gia sư.

Chàng không chờ mọi người kịp có ý kiến gì, đã chuyển thân tiến thẳng vào động.

Tư Mã Thường phàn nàn.

– Thật là mất công, còn phải mời gì nữa, thì cứ ở đây gọi to một tiếng là được liền.

Nam Cung Thu Lãnh nhắc chừng :

– Như thế là vô lễ, ngươi hiểu không?

Tư Mã Thường gật đầu :

– Đúng! Hảo nhân không thể thiếu lễ nghĩa!

Chừng một khắc từ trong động tiến ra một người, không là Đông Môn Trường Thanh thì là ai nữa!

Tư Mã Thường vọt miệng gọi ngay :

– A! Lão ưng khuyển!

Bỗng nghe Đông Môn Trường Thanh lên tiếng :

– Tư Mã Thường! Nếu không nghe qua đồ đệ ta vừa cho hay là ngươi đã thoát thai hoàn cốt thì ta không vả rụng răng ngươi, không xong.

Lão bước luôn ra khỏi cửa động, ôm quyền thi lễ, nói :

– Được chư vị đồng tâm hiệp lực cùng đẩy lui ngoại địch mới rồi, thật là nghĩa cử cao đẹp, Đông Môn Trường Thanh xin trân trọng cảm tạ…