Chương 75: Kinh thiên động địa

Nhất Kiếm Động Giang Hồ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Các tôn giả A Tu La viện cũng dang ra xa hơn ba trượng.

Nhân vật khô cằn ngưng mục nhìn Văn Nhân Tuấn, bảo :

– Văn Nhân Tuấn, ngươi có thể xuất thủ đi.

Văn Nhân Tuấn nói :

– Xin mời đại sư chuẩn bị chu đáo cái đã.

Nhân vật khô cằn quắc mắt hỏi :

– Ngươi tin là có thể hạ nổi ta chăng?

Văn Nhân Tuấn đáp :

– Cái đó cũng không biết chừng.

Nhân vật khô cằn cười gằn :

– Con nít như ngươi mà cũng bày đặt cuồng ngạo! Ta đã mấy mươi năm tu vi, còn ngươi có đáng gì…

Văn Nhân Tuấn ngắt lời :

– Đại sư đành rằng công lực của mỗi người có quan hệ đến số tuổi cùng kinh nghiệm, nhưng không hẳn mọi người đều giống nhau.

Nhân vật khô cằn hỏi :

– Ngươi muốn nói là ngươi có thiên phú cường mạnh hơn người khác và có phúc duyên thâm hậu hơn người khác chăng?

Văn Nhân Tuấn khẽ gật đầu :

– Có thể nói như vậy.

Nhân vật khô cằn ngưng đọng mục quang, quan sát từ đầu chí gót Văn Nhân Tuấn một lượt, bật tiếng cười khẩy nói :

– Kể ra thì quả nhiên ngươi cũng có thiên phú hơn người thật, nếu gặp danh sư thì sự thành tựu rất khả quan; nhưng ta tin rằng võ lâm Trung nguyên không có kẻ nào bằng ta và ta càng tin rằng với số tuổi của ngươi, có giỏi lắm là ngươi chỉ khổ công luyện được chừng mười mấy, hai mươi năm là cùng, làm sao sánh kịp ta đã hơn ba mươi năm tu luyện.

Văn Nhân Tuấn nhún vai :

– Đại sư xem chừng đại sư tụ phụ thái quá rồi! Chuyện đại sư tin hay không tin chẳng qua là do chủ quan chưa thấy rộng của đại sư mà thôi, chớ không đúng đâu. Để chứng minh, đại sư cứ xuất thủ tất biết ngay.

Nhân vật khô cằn cười gằn :

– Ngươi sợ ta không biết ư?

Vừa hỏi, lão vừa cất hữu chưởng lên, năm ngón tay khoằm khoằm, lắc lư liên hồi, từ từ chụp tới.

Bàn tay lão vừa gầy đét xương xẩu, vừa đen, cả năm móng tay cũng đen, trong như bàn tay quỷ.

Đang chụp tới nửa chừng, lão bỗng ngừng lại, băng lạnh bảo :

– Văn Nhân Tuấn, ngươi xuất thủ trước đi!

Văn Nhân Tuấn cười lạt :

– Đại sư quá ư xem trọng thân phận. Được rồi, đã vậy thì tại hạ cung kính không bằng phụng mạng.

Chàng chầm chậm quạt ra một chưởng.

Thế chưởng chẳng giống đánh mà y như vẫy tay gọi nhau vậy.

Nhưng Nam Cung Thu Lãnh với mọi người vốn là nhất lưu cao thủ nên liền nhận ngay đó quả là một chưởng lực xô núi lệch rừng, kinh khí cuồng phiêu, ngầm chứa ngàn cân trọng lượng.

Nhân vật khô cằn tự nhiên càng sớm nhận biết như thế hơn ai hết. Thần sắc tự nhiên càng sớm nhận biết như thế hơn ai hết. Thần sắc lão hiện lên nét kinh dị, liền ngưng tụ chân lực, tiếp tục đẩy thế trảo nữa chừng vừa rồi ra một chút nữa, rồi lại dừng tay lại, đứng bất động.

Đột nhiên y phục toàn thân lão phần phật tung bay.

Nét kinh dị trên nét mặt càng rõ hơn, vọt miệng hỏi :

– Văn Nhân Tuấn, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

Văn Nhân Tuấn không trả lời ngay câu hỏi, mà nói :

– Bất động thân pháp của đại sư khiến người ta bội phục!

Nhân vật khô cằn lại hỏi :

– Ta hỏi ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

Văn Nhân Tuấn đáp :

– Thưa đại sự tại hạ hai mươi hai tuổi.

Nhân vật khô cằn nói :

– Công lực chiêu chưởng vừa rồi của ngươi chưa đầy hai mươi năm.

Văn Nhân Tuấn mỉm cười hỏi :

– Do đó, nên đại sư tự tin là hơn ba mươi năm công lực của đại sư sẽ thắng tại hạ chớ gì?

Nhân vật khô cằn hỏi lại :

– Văn Nhân Tuấn, với chưởng lực vừa rồi ngươi không đủ hai mươi năm tu luyện thì làm sao đương đầu nổi với ta?

Văn Nhân Tuấn đáp :

– Công lực của tại hạ cứ gặp gió thì phì to ra, đại sư nên cẩn thận đấy.

Nam Cung Thu Lãnh với mọi người nghe qua như thế đều cười ồ lên.

Tiếu Bao Tự cũng cười, nhưng trong nụ cười không khỏi pha trộn nét âu lo.

Bỗng nghe nhân vật khô cằn thốt :

– Ta không tin!

Văn Nhân Tuấn mỉm cười nói :

– Không tin thì đại sư tiếp tục xem đây…

Chàng lại nhẹ nhàng vung tay từ từ quạt ra thêm một chưởng nữa.

Nhân vật khô cằn thản nhiên không xuất cũng không tránh né.

Nhưng y phục lão tung bay loạn xạ và hai chân lão lún xuống đất sâu cả tấc.

Lão biến sắc, bật tiếng la :

– Văn Nhân Tuấn, ngươi… ngươi tự dưng có đến năm mươi năm công lực!….

Văn Nhân Tuấn tươi cười :
– Đấy, đã bảo công lực của tại hạ hễ gặp gió là phình to ra mà!

Nhân vật khô cằn trố mắt gật gù :

– Ta hiểu rồi, ngươi đã được ai đó truyền cho công lực.

Văn Nhân Tuấn vẫn tươi cười :

– Vâng. Đại sư quả không hổ là một cao nhân.

Nhân vật khô cằn hỏi :

– Văn Nhân Tuấn, ai đã truyền công lực cho ngươi?

Văn Nhân Tuấn đáp :

– Đại sư tu luyện thâm hậu, lịch duyệt phong phú, cứ gẫm xét một hồi là hiểu ra ngay, cần gì phải hỏi.

Nhân vật khô cằn nhìn thật sâu vào Văn Nhân Tuấn, gật gù nói :

– Hay lắm! Ngươi coi chừng ta sắp xuất thủ đây!

Bàn tay đang đặt trước ngực lão bỗng xoay ngược ra, giương năm ngón chụp lên không trung một chảo.

Nụ cười trên môi Văn Nhân Tuấn liền ngưng, chàng không cử động cũng không xuất thủ.

Nhưng tự dưng vạt áo chàng phất động về phía trước.

Nhân vật khô cằn quắc mắt, lại chụp mạnh một chảo nữa.

Y phục Văn Nhân Tuấn ào ạt phiêu động, song người chàng vẫn bất động.

Nam Cung Thu Lãnh bật tiếng la hoảng :

– Không hổ là sư đệ của A Nan Hoạt Phật! Xem chừng nhất thân tu luyện của đại sư này đã đến trình độ hễ nảy ý là có thể đả thương người được ngay. Bữa nay nếu Văn huynh ngăn không nổi lão thì toàn thể chúng ta đây chẳng một ai đáng là đối thủ của lão cả!

Đường Tam Cô nói :

– Mãi tới nay chúng ta mới được dịp sáng mắt. Văn thiếu hiệp như thế này thì Đông Môn Trường Thanh còn siêu tuyệt biết chừng nào. Thế mà… nhớ lại những ngày trước, chúng ta cứ theo gây sự, nếu Văn thiếu hiệp chẳng nương tay thì có phải là đã mất mạng cả lũ vì ngu si rồi chăng?

Bỗng nghe nhân vật khô cằn gầm lên một tiếng chấn động tâm thần mọi người và lão sàn nhanh tới, tống thẳng vào Văn Nhân Tuấn hai chưởng liền.

Văn Nhân Tuấn cũng tiến lên, huy xuất hai chưởng.

Hai chưởng ấy không thể phân định được là ai cao hạ cường nhược. Vì cả hai người có tiến có thoái và lại tiếp tục động thủ.

Hai người bước tới bước lui có vẻ chầm chậm, đến những chiêu thức đánh ra cũng từ từ, trông phiêu phiêu đãng đãng cơ hồ chẳng mang một chút lực đạo nào.

Nhưng Nam Cung Thu Lãnh với mọi người tuy đã đứng xa cách đấu trường hơn ba trượng, nhưng cứ liên miên cảm thấy hằng loạt những luồng lực đạo mãnh liệt không ngớt tạt vào mình, khiến chẳng một ai có thể đứng vững.

Mọi người kinh hãi.

Tư Mã Thường bật tiếng la hoảng :

– Trời ơi! Nếu chẳng tận mắt thấy thì nghe nói chắc chẳng tin. Đường tiền bối nói đúng, ngày trước Văn huynh nếu không nhân hậu thì chúng ta đã thành ma cả rồi!

Ngay lúc ấy, trong đấu trường cả nhân vật khô cằn lẫn Văn Nhân Tuấn bỗng từ chậm đổi thành nhanh, chỉ có thể thấy hai bóng người chớp động lẫn lộn cào nhau không còn phân biệt được ai là ai nữa.

Mọi người bên này, cũng như các Tôn giả bên kia thảy đều không còn cách nào có thể đứng nguyên chỗ cũ được nữa, lại phải lùi lại ra xa thêm cả trượng.

Tiếu Bao Tự tái xanh diện mục, cứ tròn xoe mắt ngó ra đấu trường, con tim cơ hồ muốn nhảy vọt ra ngoài.

La Ỷ Hương dịu dàng nắm lấy cánh tay nàng, khe khẽ nói :

– Diệp cô nương đừng kinh mang thái quá, phu thê tiểu muội đảm bảo rằng Văn thiếu hiệp nhất định sẽ thắng.

Tiếu Bao Tự nghe mà như không nghe, chẳng nói chẳng rằng gì cả.

Bỗng nghe Đường Tam Cô lên tiếng :

– Kể cũng quái lạ, bản lãnh sư phụ Văn thiếu hiệp siêu đẳng thế này mà sao truy nã mãi không được Lý Tam Lang?

Hạnh Bội Thi liền ứng đáp :

– Không hẳn thế đâu, thưa Đường tiền bối, Lý Tam Lang đã bị Đông Môn lão nhân gia bắt giữ rồi!

Đường Tam Cô nói :

– Chuyện ấy thì ta có nghe rồi, nhưng…

Lỗ Thiếu Hoa chợt thở dài :

– Thật chẳng ăn nhằm gì Nhất cốc Tam bảo Nhị thế gia. Võ lâm đương kim rõ ràng đệ nhất kỳ nhân đứng đầu thiên hạ, phải kể là sư đồ Đông Môn Trường Thanh và Lý Tam Lang.

Tư Mã Thường nói :

– Tình hình này chắc phải chờ trên cả trăm chiêu, hai người đó mới phân thắng bại.

Nam Cung Thu Lãnh hỏi :

– Ngươi có đếm được hay không mà nói vậy?

Tư Mã Thường cười nhăn nhó :

– Thì độ chừng thế thôi chớ làm sao phân biệt được mà đếm với không đếm.

Nam Cung Thu Lãnh nói :

– Chẳng biết mấy chiêu mà nói, chúng ta chỉ còn có đợi, chừng nào cuộc đấu ngừng là ngừng, vậy thôi.

Đột nhiên trong đấu trường vang lên một tiếng “ầm” khủng khiếp và bỗng thấy hai bóng gười đồng bay vọt lên thật cao.

Tiếu Bao Tự há hốc mồm như muốn kêu lên nhưng cổ tắc nghẹn, chẳng thốt thành lời.

Kỳ thực chẳng riêng gì Tiếu Bao Tự mà đến Nam Cung Thu Lãnh với mọi người cũng giống trình trạng như vậy cả, ai nấy cảm thấy như máu ngưng lưu thông trong huyết mạch vì hồi hộp, lo lắng.

Ngay lúc ấy, hai bóng người không trung lại lẫn lộn vào nhau và như hai cánh bướm quyện chặt lấy nhau, xoay tít nhiều vòng cùng hạ xuống đất.

Lại nghe một tiếng “ầm” tợ sấm dậy, rồi hai bóng người đột nhiên phân khai, đứng sững, bất động.

Văn Nhân Tuấn sắc diện ngưng trọng, trán đẫm mồ hôi, trên toàn thân vẫn bình thường.

Nhân vật khô cằn thì cả chiếc cẩm y ướt đẫm, sắc diện xám tợ tro tàn, ngực dồn dập hơi thở, còn toàn thân cũng chẳng thấy có gì khác thường.

Tiếu Bao Tự buột miệng thét gọi :

– Tuấn lang!….

La Ỷ Hương nhanh tay giữ lại không thì nàng đã chạy xô đến bên Văn Nhân Tuấn rồi.

Chợt thấy toàn thân y phục của nhân vật khô cằn phình to ra như cái trống và song chưởng giang rộng như cánh đại bàng, đánh dồn vào hai bên hông Văn Nhân Tuấn.

Văn Nhân Tuấn cũng vung song chưởng đẩy thẳng ra.“Ầm! Ầm!”…

Kình phong cuồng xạ tứ phía.

Mọi người nghe như nghẹt thở.

Văn Nhân Tuấn hơi chao động thân hình một cái.

Nhân vật khô cằn lảo đảo lùi lại nửa bước.

Trong chớp mắt ấy, lão càng biến sắc như màu đất, gầm lên, giọng vừa thịnh nộ, vừa kinh mang, lẫn thê lương :

– Văn Nhân Tuấn, ngươi… ngươi là truyền nhân của A Nan?

Văn Nhân Tuấn khẽ gật đầu, từ tốn lên tiếng :

– Không sai!

Nhân vật khô cằn nghiến răng hỏi :

– Giỏi cho A Nan!…. Thế sao ngươi nói y chẳng rời hỏi Đại Lôi Âm tự nửa bước?

Văn Nhân Tuấn đáp :

– A Nan Hoạt Phật thật sự không rời Đại Lôi Âm tự nửa bước.

Nhân vật khô cằn vặn lại :

– Nhưng y đã đem toàn thân công lực truyền cho ngươi, để ngươi xuất đầu lộ diện khắp võ lâm, như thế thì có khác gì y đã rời khỏi Đại Lôi Âm tự.

Văn Nhân Tuấn đáp :

– A Nan Hoạt Phật không rời Đại Lôi Âm tự nhưng chẳng lẽ nhất thân thần công tuyệt nghệ của ngài lại để thất truyền, cũng không lẽ không cho truyền nhân ra ngoài? Hơn nữa, ngài đã liệu định trước là thế nào rồi đại sư cũng tiến phạm Trung nguyên, nên ngài đem toàn thân công lực truyền cho tại hạ, để tại hạ thay ngài mà bảo vệ võ lâm Trung Nguyên.

Nhân vật khô cằn hỏi :

– Thế thì hiện giờ A Nan còn ở tại Đại Lôi Âm tự không?

Văn Nhân Tuấn trả lời :

– Vẫn còn chớ! Và ngài quyết vĩnh viễn gởi thây nơi Đại Lôi Âm tự!

Nhân vật khô cằn kêu lên :

– Vĩnh viễn gởi thân? Không khéo A Na đã viên tịch rồi chăng?

Văn Nhân Tuấn trầm trầm giọng :

– Đại sư ngay sau khi đại sư ly khai hai năm thì A Nan Hoạt Phật đã Tây quy Phật quốc!

Nhân vật khô cằn nghiến răng hằn học :

– Được! Được! A Nan cho đến lúc chết cũng còn muốn đè nén ta! Ta không san bằng võ lâm Trung Nguyên không thể cam tâm.

Văn Nhân Tuấn quắc mắt đầy uy mãnh, cất giọng băng giá rợn người :

– Đại sư! Luận về Thiên Trúc dị thuật thì đại sư không đáng là đối thủ của Hạnh cô nương. Luận về võ công thì đại sư cũng chẳng hơn nổi truyền nhân của A Nan Hoạt Phật. Như vậy đại sư còn cậy vào cái gì để san bằng võ lâm Trung Nguyên?

Nhân vật khô cằn toàn thân run lên, hậm hực nói :

– Thôi! Thôi! Thôi!…. Ta biết rồi! Không ngờ bao nhiêu năm khổ tu luyện của ta rốt lại cũng chẳng hơn được ai, thật là đáng hận. Văn Nhân Tuấn, Kiệt Ma này xin thề trọn kiếp này ta sẽ không bao giờ tái hiện nửa bước sang Trung Nguyên

Lão xoay người định đi.

Văn Nhân Tuấn bỗng cung kính khom lưng nói :

– Thành kính tống tiển sư thúc.

Kiệt Ma chưng hửng, quay phắt lại hỏi :

– Văn Nhân Tuấn, ngươi vừa nói gì?

Văn Nhân Tuấn một mực thủ lễ, đáp :

– Tiểu điệt xin thành kính tống tiến sư thúc

Kiệt Ma hỏi :

– Ngươi gọi ta là sư thúc?

Văn Nhân Tuấn từ tốn :

– Vâng, xin sư thúc cho phép.

Kiệt Ma nói :

– Nên biết ta không thừa nhận là sư đệ của A Nan.

Văn Nhân Tuấn vẫn từ tốn :

– Thưa đó là phần sư thúc nghĩ, chớ tiểu điệt chỉ biết rằng cho tới ngày viên tịch, không một thời khắc nào sư phụ không nhớ đến người sư đệ đã ra đi biền biệt… Vì thế, tự nhiên tiểu điệt cũng phải tôn trọng người là sư thúc.

Kiệt Ma trầm ngâm một hồi, bỗng hỏi :

– Văn Nhân Tuấn, ngươi có thể tin ta không?

Văn Nhân Tuấn ngập ngừng :

– Chẳng hay ý sư thúc người muốn…

Kiệt Ma đáp ngay :

– Ta sẽ cho những người đi theo ta hiện tại quay về Thiên Trúc ngay, phần ta, một thân một mình muốn đến Đại Lôi Âm tự để nhìn lại A Nan…

Văn Nhân Tuấn không chút do dự, trả lời :

– Làm sao tiểu điệt dám không tin sư thúc, xin mời sư thúc cứ tự nhiên.

Kiệt Ma hỏi gặng :

– Ngươi có thể tin ta được sao? Do đâu mà ngươi tin ta ngay vậy?

Văn Nhân Tuấn thành khẩn :

– Vì ngày trước sư thúc đã xuất thân từ Đại Lôi Âm tự, vì sư thúc là sư đệ của A Nan Hoạt Phật, vì tiểu diệt đã gọi người là sư thúc…

Kiệt Ma lộ vẻ khích động, buồn buồn nói :

– Xem ra, chính ta đã lầm lẫn! Một lầm lẫn là mất cả mấy chục năm!….Văn Nhân Tuấn hiền điệt, để thực tâm hối lỗi, kể từ nay sư thúc sẽ cải danh A Tu La viện thành Tiểu Lôi Âm…

Văn Nhân Tuấn ngạc nhiên sửng sốt, rồi lại lộ vẻ xúc động, khom lưng cung kính :

– Tiểu điệt vô cùng cảm phục sư thúc.