Chương 29: Cửu U địa phủ

Nhất Kiếm Động Giang Hồ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Kim Sắc Kỳ Nữ trừng mắt :

– Tại sao ta phải cho ngươi biết chỗ ta ở chứ?

Lỗ Thiếu Hoa lại hỏi :

– Cô nương không thể nể tình mà cho biết được sao?

Kim Sắc Kỳ Nữ “hừ” một tiếng :

– Các ngươi từ đâu đến, thuộc nhóm phái nào, các ngươi có báo cáo với ta chưa, mà tại sao lại muốn ta cho các ngươi biết?

Lỗ Thiếu Hoa cười lạt :

– Cái đó cũng chả ai ép buộc cô nương!

Bất thần y vươn tay chụp tới, trảo thế cực nhanh và chính xác, nhắm đúng vào đại huyệt Kiên Tỉnh bên tả của Kim Sắc Kỳ Nữ.

Kim Bàng cũng như Bạch Quân Nhơn, Đổng Bá Kích và Hoàng Thanh đều thấy rõ chiêu trảo ảo diệu của Lỗ Thiếu Hoa nhứt định đã chụp trúng đính rồi. Nào ngờ khi năm ngón tay như móc câu bằng thép ấy chạm vào vai Kim Sắc Kỳ Nữ, liền trợt luôn xuống và bị hất tạt qua một bên, y như vừa chụp vào một khối pha lê trơn tuột.

Lỗ Thiếu Hoa vừa chưng hửng, vừa kinh hãi.

Bọn Kim Bàng bốn người đều chấn động tâm thần.

Kim Sắc Kỳ Nữ tuyệt nhiên chẳng buồn phản kích.

Nàng chỉ giương mắt lên, ngó Lỗ Thiếu Hoa một cái, chậm rãi hỏi :

– Các ngươi là loại người gì mà xem chừng ham động thủ động cước quá vậy? Nếu vừa rồi ta thừa dịp phản kích, liệu ngươi còn giữ nổi cái mạng nhỏ xíu của ngươi không? Biết điều, hãy đem bọn thủ hạ của nhà ngươi rời khỏi nơi đây đi thôi! Ngươi đã nghe rõ chưa?

Lỗ Thiếu Hoa giận dữ gầm lên :

– Vô lễ! Hãy xem đây!

Y lại dựng đứng hữu chưởng lên, toan xuất thủ lần thứ hai. Kim Bàng đột nhiên thò tay ngăn lại, vừa nhìn Kim Sắc Kỳ Nữ, vừa tươi cười dịu dàng lên tiếng :

– Cô nương! Xin cô nương vui lòng cho lão phu được biết, cô nương đã từ địa phương nào đến đây?

Kim Sắc Kỳ Nữ đưa nhãn tuyến sang Kim Bàng, nói :

– Coi bộ lão này ăn nói nghe được hơn gã kia đấy! Được! Ta cho lão biết…

Kim Bàng hí hửng cất giọng thân mật :

– Xin đa tạ cô nương.

Kim Sắc Kỳ Nữ bỗng chau mày, hỏi :

– Lão trở thành khách sáo quá rồi! Như vậy là thiếu thành thật, phải không?

Ngừng một chút, nàng lại tiếp :

– Nhưng chẳng hề chi! Dù sao thì ta cũng thích hạng người biết lễ, vì dù kẻ đa lễ khách sáo đến mấy, vẫn không đến nỗi giết người như phường vô lại, vũ phu. Được rồi! Để ta cho lão biết nơi ta ở.

Lỗ Thiếu Hoa tái mặt, muốn quát tháo.

Nhưng Kim Bàng đã cười thành tiếng, để ngăn cản khéo Lỗ Thiếu Hoa, và nói :

– Vâng, cô nương đã hứa, là lão phu tin.

Kim Sắc Kỳ Nữ hỏi :

– Ta từ dưới giếng ấy mà lên đây, bộ lão không thấy sao?

Kim Bàng cười nhăn nhó :

– Cái đó thì lão phu có thấy rồi, nhưng chẳng lẽ cô nương là người đã chào đời dưới đáy giếng và lớn lên cũng dưới giếng?

Kim Sắc Kỳ Nữ hỏi lại :

– Ai bảo với lão là ta chào đời dưới giếng? Đã nhiều tuổi như lão mà cũng không đoán được ở dưới giếng có ngỏ ăn thông đến một nơi khác ư?

Kim Bàng “ủa” một tiếng và hỏi ngay :

– Dưới giếng lại có con đường thông đến nơi khác? Chẳng hay đó là địa phương nào?

Kim Sắc Kỳ Nữ đáp gọn :

– Cửu U địa phủ!

Kim Bàng chưng hửng, rồi lão lại cười :

– Lão phu thực tình hỏi thăm mà sao cô nương nỡ đùa giỡn?

Kim Sắc Kỳ Nữ gắt :

– Ai đùa giỡn với lão?

Kim Bàng cười nhăn nhó :

– Thế… cô nương nói thật à?

Kim Sắc Kỳ Nữ lạnh lùng :

– Chớ không lẽ nói láo? Ta cho biết sự thật như thế, tin hay không, tùy lão. Tại sao dưới đáy giếng không thể có thông lộ đến chỗ khác? Tại sao chỗ đó không thể là Cửu U địa phủ? Lão không tin, càng tốt!

Kim Bàng hỏi :

– Nếu vậy, tức là cô nương đã từ Cửu U địa phủ đến đây?

Kim Sắc Kỳ Nữ gật đầu :

– Đúng! Lão đã từng đến Cửu U địa phủ chưa?

Kim Bàng khẽ lắc đầu, mỉm cười đáp :

– Chưa! Cho tới bây giờ, và chắc là còn lâu, lão phu may mắn chưa đến đó đâu!

Kim Sắc Kỳ Nữ nói :

– Thế là đáng tiếc! Lão mà đến đó rồi, ắt sẽ không muốn trở về nữa. Ở đó, so với địa phương này của các ngươi, tốt đẹp hơn nhiều. Ở đó nhứt định không có hạng người xú ác, gian hiểm như các ngươi đâu. Ở đó, ai nấy đều chân thành, đều hiền hòa, thân ái…

Kim Bàng hỏi vặn lại :

– Nếu đúng như thế, tại sao cô nương còn tìm lên đây làm gì, cho bực mình?

Kim Sắc Kỳ Nữ hững hờ :

– Hỏi thế mà cũng hỏi! Có câu “đi một tất đàng, học một sàng khôn”. Tại sao ta không đi đó đi đây cho biết thêm chuyện nọ chuyện kia?

Kim Bàng cười :

– À, thì ra là như thế!

Kim Sắc Kỳ Nữ gật đầu :

– Chứ sao! Hơn nữa, còn một nguyên do quan trọng khác.

Kim Bàng liền hỏi :

– Ấy là nguyên do gì?

Kim Sắc Kỳ Nữ đáp :

– Trước đây, ta ngỡ cái xứ của các ngươi không đến nổi tệ, nào hay khi đến đây rồi, ta mới phát giác ra, ở đây có nhiều kẻ tà gian, xú ác quá, nên ta nghĩ mà tội nghiệp, ta phải làm một cuộc cầu khẩn, van vái Đấng Đế Quân cải hóa các ngươi sớm trở nên hiền lành như người ở Cửu U địa phủ của ta vậy.

Kim Bàng cười lạt :

– Cô nương quả là người lanh lợi, khôn ngoan! Lại khéo miệng lưỡi lắm! Cô nương vừa kể một chuyện cổ tích thần thoại, nghe cũng khá đấy!

Kim Sắc Kỳ Nữ chưng hững :

– Sao? Lão không tin những lời ta vừa nói?

Kim Bàng lạnh lùng :

– Lão phu rất lấy làm tiếc mà… hoàn toàn không tin!

Kim Sắc Kỳ Nữ bĩu môi :

– Càng tốt! Ta đâu cần lão tin. Mà lão không tin cũng phải, vì lão đã ở một nơi có quá nhiều kẻ hung tợn, gian tà, tất nhiên quen đi rồi, thành ra tâm não lúc nào cũng cứ nghĩ toàn chuyện gian tà, hung tợn, làm sao chịu tin là có những người khác, ở chỗ khác, tốt hơn, lương thiện hơn? Ta chẳng buộc lão phải tin ta. Bây giờ, tốt nhứt là các ngươi hãy đi chỗ khác, trả lại yên tĩnh cho ta cầu khấn Đế quân! Cứ ba đêm ta khấn cầu một lần, ta định cầu khấn thêm đêm nay nữa, là trở về Địa phủ.
Kim Bàng cười sắc lạnh :

– Cô nương đã không nói thật thì… e rằng cô nương đừng hòng rời nơi đây mà đi đâu được nữa!

Kim Sắc Kỳ Nữ bỗng đổi hẳn sắc diện, từ bình thản hiền lành trở thành giận dữ quát :

– Cút hết đi! Ta không muốn thấy mặt các ngươi nữa! Tại sao bỗng dưng các ngươi đến quấy rầy ta, hỏi han lung tung, ta đã tử tế nói chuyện nọ chuyện kia cho các ngươi nghe, các ngươi lại không chịu tin? Thôi! Cút hết đi! Cút lẹ đi! Ta cần trở xuống giếng đây!

Dứt lời, nàng liền đứng dậy.

Kim Bàng lạnh lùng :

– Cô nương! Đi không được đâu!

Kim Sắc Kỳ Nữ chẳng lý gì đến Kim Bàng, mà xạ nhãn quang chầm chập nhìn Lỗ Thiếu Hoa, bảo :

– Hãy ra lịnh bọn thủ hạ nhà ngươi dang ra!

Lỗ Thiếu Hoa chẳng nói chẳng rằng, diện mục cũng chẳng biểu hiện một chút tình cảm nào; y cứ trân trân ngó Kim Sắc Kỳ Nữ, đến xuất thần.

Kim Sắc Kỳ Nữ lại thúc giụp :

– Bảo thủ hạ của ngươi dang ra! Nghe rõ chưa?

Lỗ Thiếu Hoa vẫn ngưng thần nhìn Kim Sắc Kỳ Nữ.

Nàng cũng quắc mắt ngó lại y.

Thình lình Lỗ Thiếu Hoa khai khẩu :

– Dang ra hết!

Đổng Bá Kích với Bạch Quân Nhơn chưng hửng.

Hai lão tuyệt nhiên không ngờ Lỗ Thiếu Hoa lại có thể ra lịnh hai lão phải “dang ra”.

Nhưng, không ngờ là một việc, còn lệnh của Thiếu chủ là việc khác, không thể cưỡng, không được hỏi han lôi thôi, càng không quyền chần chờ. Cho nên, đang nét mặt ngơ ngác, hai lão đành riu ríu dang ra, lùi lại ngay.

Kim Sắc Kỳ Nữ chuyển thân, bước lại miệng giếng.

Kim Bàng vô cùng kinh dị, vô cùng khẩn trương, đến đứng sững, há hốc mồm ra mà chẳng dám hó hé nửa tiếng. Lão không hiểu nổi tại sao để cho Kim Sắc Kỳ Nữ ra đi.

Kim Sắc Kỳ Nữ bước luôn xuống khoảng trống miệng giếng đen ngòm, khiến cả vùng miệng giếng bỗng trở nên sáng lòa vì ánh kim quang từ người nàng tỏa ra.

Mãi tới bấy giờ, hết nhẫn nại được nữa, Kim Bàng đánh bạo mở miệng gọi :

– Thiếu chủ…

Vừa gọi, lão vừa trân trối nhìn vào diện mục Lỗ Thiếu Hoa.

Lão bỗng biến hẳn thần sắc vì chợt nhận ra sắc mặt Lỗ Thiếu Hoa đang ngây ngây dại dại một cách khác thường.

Lão bật tiếng la hoảng :

– Nữ tử ấy biết Nhiếp Hồn pháp! Mau chận thị lại!

Như chớp nhoáng cùng một lúc với lời hô hoán của lão, lập tức Đổng Bá Kích với Bạch Quân Nhơn đã nhanh tợi chớp, vung tay chụp tới ngay.

Cả hai trảo chiêu đã nhứt tề bấu thẳng vào tả hữu hai vai Kim Sắc Kỳ Nữ.

Nhưng, cũng chẳng hơn gì Lỗ Thiếu Hoa ban nãy, cả mười ngón tay tưởng chừng chụp vào đá cũng tan, vàng cũng nát của cả hại lại bị hai bờ vai thon nhưng cứng rắn như thép và trơn tuột như mỡ của Kim Sắc Kỳ Nữ hất văng ra và trợt xuống, hóa ra chỉ chụp vào khoảng không.

Kim Sắc Kỳ Nữ vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Kim Bàng càng cuống quýt, lão vận toàn lực khinh công, lao vù đến miệng giếng.

Nhưng đã chậm mất rồi!

Lão chỉ còn biết đứng trên thành giếng ngó xuống.

Kim Sắc Kỳ Nữ đã biến dạng. Ánh sáng chói lọi cũng biến mất!

Cả một lòng giếng thăm thẳm, tối om!

Lão dậm chân tiếc rẻ…

Giữa lúc ấy, bỗng nghe Lỗ Thiếu Hoa lên tiếng :

– Người đâu? Kim Sắc Kỳ Nữ! Người đâu rồi?

Đổng Bá Kích, Bạch Quân Nhơn, Hoàng Thanh đều câm như hến, chẳng dám thưa thốt gì hết.

Kim Bàng xoay lại, nói :

– Thiếu chủ! Thiếu chủ đã bị Nhiếp Hồn pháp của thị, nên vừa rồi Thiếu chủ hạ lịnh để cho thị đi mất, còn chi!

Lỗ Thiếu Hoa biến sắc :

– Thật không? Ta bảo để thị đi ư? Ta mà lại…

Thình lình từ phía bên hữu, cách xa một quãng, vang lên giọng quen thuộc :

– Phải rồi! Tại hạ xin làm chứng!

Năm người hấp tấp quay phắt lại.

Trước mắt, sừng sững con người văn sĩ áo trắng tự xưng là Lý Thanh Cuồng, Lý Tam Lang đang đứng chấp tay sau lưng, mỉm cười, nói tiếp :

– Thật thế mà! Năm đại nam tử mà đối phó không lại một nữ lưu thì nên để nàng đi, là phải! Có điều, từ nay về sau chỉ ngại khắp giang hồ sẽ đồn rùm, rằng Hoành Sơn thế gia đã… như vậy, như vậy… thì cũng… hơi kỳ! Mà thôi! Chuyện đó hãy… mặc kệ, ai muốn nói gì thì nói! Cái cần đặt thành vấn đề ngay, là thử hỏi xem, nếu Kim Sắc Kỳ Nữ ấy là người tầm thường thì chẳng sao, nhưng nếu thị là người từ Hoàng Kim thành đến, thì có phải là các vị đã thiệt thòi quá lớn rồi không? Sao lại để thị đi mất như thế?

Lỗ Thiếu Hoa hoang mang ra mặt, la lớn :

– Kim lão! Thị đã chạy về hướng nào?

Kim Bàng thở dài não ruột, đưa tay chỉ miệng giếng, chẳng đáp bằng lời.

Lỗ Thiếu Hoa vụt phóng lại, khom khom nhìn xuống giếng một lúc, bỗng quyết liệt lên tiếng :

– Dưới đáy giếng nhứt định có chỗ cho thị núp, một người mau xuống dưới, tóm thị lên!

Hoàng Thanh muốn tỏ ra dũng cảm, liền “dạ” và sửa sọan nhảy xuống giếng.

Bất chợt Lý Tam Lang cười khảy :

– Hãy khoan, Hoàng tổng quản! Vừa rồi cả năm người đối phó không nổi người ta, bây giờ liệu một người làm gì được người ta chứ? Người ta biết một loại võ công quái dị, thi triển được cả Nhiếp Hồn pháp nữa, e rằng… e rằng từng vị một mà dẫn xác xuống đó thì chỉ có xuống mà không có lên!

Hoàng Thanh đã dừng lại lắng nghe, nghe chưa hết lời, tự dưng đã êm ếm lùi lại một bước lúc nào chẳng tự biết.

Không lẽ đường đường là một Đại tổng quản của Hoành Sơn thế gia mà lúc lâm sự lại nhát sợ? Nhưng… hắn phải thầm nhìn nhận Lý Tam Lang nói chí lý. Vừa rồi, chính mắt hắn đã thấy quả nhiên võ công của Kim Sắc Kỳ Nữ quái dị thật, đến cả ba đại cao thủ cỡ Lỗ Thiếu Hoa, Bạch Quân Nhơn, Đổng Bá Kích đều bất lực, mà rồi Lỗ Thiếu Hoa lại bị trúng Nhiếp Hồn pháp nữa… Đã thế, một mình hắn làm sao địch nổi Kim Sắc Kỳ Nữ? Huống chi, dưới đáy giếng vừa chập hẹp, vừa tối đen, nếu thị núp sẵn, ra tay ám toán thình lình, thì tránh né thế nào cho khỏi?

Chẳng riêng gì Hoàng Thanh suy nghĩ như thế, mà cả bốn người kia cũng ngấm ngầm suy luận giống như vậy.

Lỗ Thiếu Hoa vốn thông minh, ứng phó bén nhạy, liền ra hiệu ngăn Hoàng Thanh lại.

Nhưng, để giữ thể diện với Lý Tam Lang, y đưa ra quyết định mới ngay :

– Không cần mất công xuống dưới. Ta có cách khác, gọn hơn. Năm người chúng ta cùng lấp bằng giếng này lại. Vừa rồi chính thị đã bảo chúng ta là xú ác, thì bây giờ cho thị nếm mùi ác xú, coi thị còn sống nổi bao lâu nữa!

Ngay đó, bọn năm người nhứt tề động thủ, lấp giếng thật.

Lý Tam Lang vẫn ung dung đứng nguyên chỗ cũ, gật gù, mỉm cười, nói bâng quơ :

– Cũng có lý! Đã xú ác thì xú ác như thế, mới đáng! Tính kiểu ấy, là “chắc ăn” lắm!

Năm người, mười cánh tay, cố nhiên khi chung sức hành động thì phải đắc lực. Cạy gở gạch cũng mau, khuân vác đá cũng lẹ…

Chẳng bao lâu, lòng giếng đã bị lấp gần đầy, rồi miệng giếng biến mất, trở thành mặt đất bằng!

Rốt cuộc, cả năm người lại hợp lực khiêng thêm những tảng đá to, chất thành một đống lớn, ngay trên miệng giếng, cao đến ba bốn thước!

Lỗ Thiếu Hoa vừa phủi tay, vừa cười thỏa mãn, hỏi Lý Tam Lang :

– Hiện tại, các hạ xem bọn này ác cở đó đã đủ chưa?

Lý Tam Lang cũng cười :

– Cho tới lúc này, có lẽ thị đã thực sự trở về tới Cửu U địa phủ rồi cũng nên!

Nghe Lý Tam Lang nói, Lỗ Thiếu Hoa thích chí quá, cất tiếng cười rộ.

Nhưng, cười một hồi, đột nhiên y ngưng bặt, ném ánh mắt sắc lạnh sang Lý Tam Lang, hỏi :- Các hạ sao còn chưa chịu đi?

Lý Tam Lang nhún vai, đáp :

– Tại hạ là một thứ cô hồn dã quỷ, chẳng có nhà để mà về, không có nơi nào làm trụ sở nhứt định cả. Vừa rồi, tại hạ đã chẳng bảo với các vị đó sao? Tại hạ chọn chỗ hoang vắng này để ngủ!

Nói chưa dứt, y lại ngoác miệng ra, ngáp một cái.

Trên môi Lỗ Thiếu Hoa hiện ra nét như cười lạt, mà chẳng phải cười, và không nói gì thêm nữa.

Lý Tam Lang chầm chập nhìn sang, hỏi :

– Các vị sao còn chưa chịu đi?

Lỗ Thiếu Hoa nín không được, lạnh lùng trả lời :

– Bọn tại hạ tuy không phải là hạng cô hồn dã quỷ vô gia cư, nhưng đâm ra ưa thích địa phương thanh tịnh này, cũng muốn ở đây thưởng thức một đêm!

Lý Tam Lang tươi cười vui mừng :

– Nếu vậy, là tối hảo! Có thêm các vị, thì đỡ cho tại hạ, khỏi teo gan, lưng mật vì hồi hộp, mà tại hạ cứ nên thẳng giấc cho sướng! Ở đây thật là thanh tịnh; các vị ở đây chơi một đêm, nhứt định sẽ muốn ở lại luôn cho mà xem… Thôi, tại hạ xin phép ngủ trước, nhé!

Lại ngáp dài nữa, y tự đấm vào lưng mấy cái và từ từ ngồi phệt xuống, rồi nằm dài ra trên nệm cỏ, bắt đầu ngủ thật.

Vẻ mặt Lỗ Thiếu Hoa trở nên khó coi, mấp máy môi định nói thêm, nhưng lại thôi.

Kim Bàng bỗng láy mắt ra hiệu, nói :

– Thiếu chủ, đằng kia có một cái tiểu đình, chúng ta nên đến đó ngồi nghỉ chân, tưởng cũng tiện…

Lỗ Thiếu Hoa hội ý ngay, tán thành :

– Phải đấy, nào, đến đó, đi!

Y liền dẫn đầu, lướt tới một tòa tiểu đình, cũng đã bị tàn phá hơn phân nửa rồi. Thật ra, năm người họ không cốt tìm chỗ nghỉ chân, mà để bàn tính việc riêng với nhau.

Kim Bàng thật khẽ tiếng :

– Thiếu chủ ngại hắn nán lại để hí lộng quỷ thần, phải không?

Lỗ Thiếu Hoa gật đầu :

– Kim Sắc Kỳ Nữ ấy, nếu quả là người từ Hoàng Kim thành đến, thì hắn lưu lại đây nhứt định để chờ chúng ta bỏ đi rồi, sẽ khai quật cái giếng kia.

Kim Bàng phụ họa :

– Thiếu chủ cẩn thận như vậy là phải. Không nên bỏ quên hắn, phiền phức lắm.

Đổng Bá Kích lạnh lùng :

– Có gì mà phiền phức? Muốn hắn hết lộn xộn gì được nữa, thì chúng ta cứ hạ sát hắn phức cho rồi! Lão phu không tin hắn đương cự nổi với cả năm người chúng ta liên thủ nhứt tề động thủ.

Kim Bàng khẽ lắc đầu :

– Ý kiến của Đổng huynh tuy cũng hữu lý, nhưng đối phó với ai thì làm như thế được, chớ với Lý Tam Lang, không đắc sách đâu.

Đổng Bá Kích gặng hỏi :

– Kim lão lấy gì làm chắc hắn đích thực là Lý Tam Lang? Nếu hắn đúng là Lý Tam Lang thì vừa rồi đã không dại mà lộ diện, để ỳ ra đó chờ đợi chúng ta bỏ đi đặng quật giếng?

Bạch Quân Nhơn tán đồng :

– Đúng vậy! Xem chừng hắn không giống như những truyền thuyết về Lý Tam Lang!

Lỗ Thiếu Hoa bỗng rão bước rời khỏi tòa tiểu đình.

Không nói ra, bốn người còn lại cũng hiểu ngay là Lỗ Thiếu Hoa muốn đi đâu và định làm gì, nên đều vội vàng nối gót theo liền.

Năm người tới chỗ Lý Tam Lang nằm ngủ vừa rồi.

Nhưng cả năm cặp mắt đều ngẩn ngơ ra.

Vì nơi đây chỉ thấy toàn cỏ và cỏ, còn Lý Tam Lang thì đã biến đâu mất rồi!

Mới đó, rõ ràng Lý Tam Lang nằm xuống, bây giờ, Lý Tam Lang đi đằng nào?

Như vậy là Lý Tam Lang bỏ đi bao giờ? Sao chẳng nghe tiếng động, cũng không thấy bóng dáng gì cả?

Năm người đều thuộc hạng cao thủ hạng nhứt, cố nhiên thính lực, mục quang đều cực kỳ tinh mẫn, mà lại đều ngồi đó, nào có xa cách bao nhiêu thế sao tuyệt nhiên chẳng ai phát giác mảy may chi hết?

Không lẽ Lý Tam Lang biết tàng hình?

Bất luận thắc mắc đến bực nào, cũng đã là chuyện xảy ra rồi! Hiển nhiên Lý Tam Lang đã biệt dạng rồi!

Lỗ Thiếu Hoa tức tối đến tím mặt, không ngớt đảo mắt nhìn tứ phía.

Mục lực bén nhạy của vị thiếu chủ Hoành Sơn thế gia chẳng trông thấy được gì khác hơn cảnh hoang tàn vắng lặng.

Thế này mới đúng là phiền phức, rắc rối đây!

Năm người quả lâm cảnh bỏ đi không nỡ, mà ở lại cũng không xong.

Kim Bàng bỗng lên tiếng :

– Thiếu chủ, chúng ta đã tính lầm rồi!

Lỗ Thiếu Hoa thu hồi mục quang, chăm chú ngó lão, hỏi :

– Chúng ta tính lầm cái gì?

Kim Bàng đáp :

– Đáng lẽ chúng ta không nên lấp cái giếng ấy.

Lỗ Thiếu Hoa trừng mắt :

– Tại sao không nên?

Kim Bàng lộ vẻ băn khoăn :

– Vạn nhất Kim Sắc Kỳ Nữ là người từ Hoàng Kim thành đến, thì có phải là ta đã chôn lấp đi cả một may mắn phi thường chăng? Do đó mà…

Lỗ Thiếu Hoa bắt đầu sốt ruột :

– Nhưng Kim lão làm sao biết chắc thị là người từ Hoàng Kim thành đến chứ?

Kim Bàng đáp :

– Chúng ta nên bình tâm kết hội các mặt để mà suy xét, tất hiểu ra ngay…

Lỗ Thiếu Hoa lại ngắt ngang :

– Suy xét những gì?

Kim Bàng đặt vấn đề :

– Thiếu chủ, hiện nay các môn phái trong võ lâm, mỗi môn phái nào chiêu số võ công ra sao, có phải chúng ta đều biết rõ cả không?

Lỗ Thiếu Hoa gật đầu :

– Cái đó là lẽ đương nhiên!

Kim Bàng lại nêu thêm câu hỏi :

– Nhưng riêng chiêu số võ công của Hoàng Kim thành thì chúng ta chưa biết mảy may, phải không?

Lỗ Thiếu Hoa lại gật đầu.

Kim Bàng liền hỏi tiếp :

– Vừa rồi, Kim Sắc Kỳ Nữ thi triển loại võ công gì, chúng ta đâu có biết, phải không?

Lỗ Thiếu Hoa hoang mang ra mặt.

Kim Bàng lại tiếp :

– Nếu đó là võ công của Hoàng Kim thành, thì sao?

Lỗ Thiếu Hoa bật tiếng la hoảng :

– Ừ nhỉ! Hỏng to rồi!