Chương 400: Tri Âm Tri Kỷ Lãng Mạn (8)

Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hạ Thần Hi nhấc Đường Bạch Dạ lên, dọc theo đường núi đi xuống dưới, đột nhiên, gió thổi qua, một tảng đá lăn xuống, bởi vì đã là đêm tối, lại là mây đen áp trời, thấy không rõ đá rơi xuống.

Hạ Thần Hi nghe âm thanh của gió, mang Đường Bạch Dạ dựa theo địa hình núi, một khối đá thật lớn rơi dưới chân hai người.

Cuồng phong rít gào, như muốn nuốt người.

Đi một mình đường núi giống như bị thổi tới vách núi, huống chi là hai người.

Tiếp đến không lâu sau trời liền mưa.

Hạ Thần Hi chỉ có một lựa chọn, xuống núi, hoặc là, trở lại trên núi.

Vừa bệnh viện nói, đã cấm đường núi.

Cô mang theo Đường Bạch Dạ, đi bộ đi xuống, cũng cần hai tiếng đồng hồ, huống chi đường núi mặc dù bằng phẳng, nhưng đường xuống núi đều ở vách núi bên cạnh, gió lợi hại như thế, gió hơn mười cấp, nói không chừng sẽ đem người thổi tới vách núi.

Dù cho cô chịu đựng.

Như vậy thường thường đá theo vách núi lăn xuống cũng sẽ đè chết hai người.

Chỉ có thể lên núi.

Hạ Thần Hi đỡ Đường Bạch Dạ hướng đi lên núi, nhưng đi kiểu này, thật sự là quá chậm.

Cô cắn răng một cái, cõng Đường Bạch Dạ lên.

Hạ Thần Hi chín mươi lăm cân (đơn vị cân nặng của Trung chắc khoảng hơn 45kg) không được, cõng người một trăm ngũ cân (khoảng 70kg) Đường Bạch Dạ lên, cũng không tính rất tốn sức, cô vẫn biết, chính mình khí lực lớn, cũng vui mừng, khí lực cô lớn, cô lại bị thương, cơ thể vô cùng đau đớn, đầu cũng vô cùng đau đớn.

Bằng không, bình thường lấy hết sức lực, chỉ một Đường Bạch Dạ cũng không có vấn đề gì.

Đi vài bước, chân có chút đau, Hạ Thần Hi đá vứt giày cao gót của mình đi.

Chân trần, đi bộ lên núi.

“Đường Bạch Dạ, em sẽ không để anh chết.”

Vừa rồi là Đường Bạch Dạ cứu cô một cái mạng, lần này, đổi cô đến che chở anh, tuyệt sẽ không để cho anh xảy ra chuyện gì.

Anh nhất định sẽ bình an.

Hạ Thần Hi thân thể không thoải mái cực kỳ, lại miễn cưỡng chống đỡ, từng bước một lên núi, Đường Bạch Dạ nằm bò ở bả vai cô, khí lực yếu ớt, bầu trời tia chớp cuồng lôi, như ma quỷ há to mồm, muốn nuốt cái gì.

Hung thần ác sát.

Trên núi, gió lớn gào thét.

Giống muốn đem người thổi đi.

Hạ Thần Hi dựa vào địa hình núi đi, không dám sang bên kia (ý đi ra giữa đường sợ đá rơi).

Gió thực sự quá lớn, hình như muốn đem người thổi đi.

Đột nhiên, dưới bầu trời nổi lên mưa to.

Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ đều bị nước mưa làm ướt, Hạ Thần Hi bước đi duy gian.

Đi vài bước, dừng mấy bước, chờ mưa gió dữ qua đi, hơi chút lại bằng phẳng một đoạn, lại đi.

Cứ như vậy đi một chút dừng dừng, dừng dừng lại đi một chút, đúng một giờ mới đến trên núi.

Tiểu biệt thự đèn sáng, Hạ Thần Hi cõng Đường Bạch Dạ nhấn chuông cửa, cuồng ấn, vừa mới nghe thấy có người trả lời, người liền ngã sấp xuống ở trước cửa biệt thự Lâm lão tiên sinh.

Đầu Hạ Thần Hi đau muốn nứt ra.

Ngủ rất không thoải mái, trong đầu vẫn hiện lên vài hình ảnh.

Columbia trùm buôn thuốc phiện cùng tập đoàn Hỏa Vân sống mái với nhau, tập đoàn Hỏa Vân tổn thất nặng nề, người chết khắp nơi.

Columbia, mưa to mưa to.

Tập đoàn Hỏa Vân tổng bộ Columbia.

…thanhhuyen..diendanlequidon……

Sắc mặt thiếu niên trầm lãnh, súng nhắm vào một thiếu nữ, một chũ một hỏi,”Tại sao muốn phản bội tôi?”

“Em không có!”

Thiếu nữ đường hoàng khí phách, mang theo lãnh ngạnh quật cường, một thân máu đứng ở bên cái đàn, đứng nghiêm, như một chi cọc tiêu.

Thiếu niên nắm súng tay rất ổn.

“Bằng chứng như núi, Thần Hi, cô làm tôi quá thất vọng.”

“Thất vọng?” Thiếu nữ mắt xẹt cười chế nhạo, “Cũng vậy, tôi đối với anh càng thất vọng, không ngờ nhiều năm như vậy, anh tín nhiệm đối với tôi giống như một tờ giấy, một chọc liền hỏng.”

Bên cạnh, các trưởng lão kêu gào, vì huynh đệ báo thù, muốn một cái công đạo.

Thiếu niên bóp cò, đạn bắn trúng ngực thiếu nữ…

Phanh…