Chương 399: Tri Âm Tri Kỷ Lãng Mạn (7)

Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Câu này đáng giá.

Anh đột nhiên chuyển tay lái, đụng vào sườn núi, xe thẳng tắp chạy ra mặt đường, đầu tiên là dốc thoải, sau đó đâm vào vách núi, xe Hạ Thần Hi sau đó đụng vào, đuôi phía sau đuôi xe Ferrari đuôi, toàn bộ đụng lõm.

Đầu xe Bentley toàn bộ cũng lõm vào.

Hạ Thần Hi hung hăng đập vào tay lái, người cũng mất đi ý thức.

Đường Bạch Dạ, anh ngàn vạn lần đừng chết…

Hạ Thần Hi mơ mơ màng màng tỉnh lại, vẫn như cũ ở ở bên trong xe, cô bưng đầu, trong óc một trận mắt hoa, vô cùng đau đớn, cô lại bị nhiễm phim truyền hình, cái gì tỉnh lại ngay bệnh viện loại chuyện tốt này sẽ không xuất hiện đâu?

Xe ngừng cháy, bên tai cô chỉ có tiếng sấm ầm ầm, gió to gào thét.

Hạ Thần Hi một cục u, đầu của cô bị đụng vào tay lái, không đánh vỡ, chỉ là sưng lên, đột nhiên, một tia chớp xẹt qua, Ferrari Đường Bạch Dạ màu đỏ thẫm xinh đẹp như vậy thoáng qua đáy mắt cô.

Cô còn đang trong buồng xe, hôn mê.

Đường Bạch Dạ đâu?

Hạ Thần Hi ba chân bốn cẳng cởi dây nịt an toàn ra, lảo đảo xuống xe.

“Đường Bạch Dạ!”

Hạ Thần Hi nhìn thấy anh tựa ở chỗ ngồi, hiển nhiên là đã hôn mê, không hề hay biết, cô mở cửa xe Đường Bạch Dạ, này mới phát hiện, Đường Bạch Dạ bị đụng so với cô còn nghiêm trọng hơn, trên trán một mảnh máu tươi.

Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Bộ dáng kia, giống như……..

Tay chân Hạ Thần Hi lạnh như băng, trong nháy mắt như vậy, đầu óc đều trống rỗng.

Toàn bộ thế giới đều thay đổi, chợt sụp xuống.

Cô thậm chí không dám đi xem hơi thở Đường Bạch Dạ.

Lại là một đạo tia chớp đánh qua, cuồng phong thổi trúng tảng đá trên vách núi lăn xuống, đánh tỉnh Hạ Thần Hi, cô cuống quít xem hơi thở Đường Bạch Dạ, may mắn, còn thở, mặc dù rất yếu ớt.

Cô không biết Đường Bạch Dạ bị thương chỗ nào rồi.

Xương ngực có thể gãy hay không, cũng không dám chạm vào anh, cầm lấy di động cầu cứu, gọi điện thoại cầu cứu, ai biết bệnh viện bên kia đáp lại, “Đêm nay bão, đường núi một giờ trước đều bị cấm, vào không được cũng ra không được, sợ là chúng ta không thể giúp trợ các cô. Cô xem một chút, trên người anh ta có bị làm sao không…”

Bác sĩ đang bảo cô cách làm như thế nào đơn giản cứu chữa, di động lại hết pin.

“Shit!” cô nguyền rủa một tiếng, sớm biết sẽ không dùng nhiều, dùng lâu như vậy, đã sớm không còn lại bao nhiêu lượng điện.

Hạ Thần Hi cầm lấy di động Đường Bạch Dạ, vừa nhìn, cũng không điện.

Cô thô bạo đá đá cái cây.

Cô đem di động cất vào trong túi xách của mình.

Cởi dây nịt an toàn Đường Bạch Dạ ra.

Cầu người không bằng cầu mình.

Chỉ có thể tự cứu.

Cô sờ xem xương sườn trước ngực Đường Bạch Dạ, hình như cũng không dấu hiệu gãy, Hạ Thần Hi đem Đường Bạch Dạ lôi ra khỏi xe, đem anh để lên tảng đá bên cạnh, vỗ mặt anh, tính toán đánh thức anh.

“Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ…”

Kêu hơn mười tiếng, Đường Bạch Dạ không phản ứng chút nào, không khí trầm lặng.

Trong lòng Hạ Thần Hi như kim châm khó chịu.

Cô muốn đánh Đường Bạch Dạ nhìn ánh mắt của cô, muốn đem dung nhan của cô khắc vào trong khung, khắc sâu như vậy, cô thấy trong mắt của anh nhìn thấy quyến luyến, ái mộ cùng kiên quyết, nghĩa vô phản cố.

Ai nói Đường Bạch Dạ sẽ không trả giá, cô sao có thể như vậy hỗn đản nói với anh keo kiệt trả giá những lời này.

“Đường Bạch Dạ, đừng chết, ngàn vạn đừng có chết.” Cô ôm đầu của anh, trong mắt có cái gì chảy ra, Hạ Thần Hi ngửa đầu, cũng không nghĩ rơi lệ, nhưng nước mắt cứ như vậy một giọt rơi xuống.

Cô sẽ không để cho Đường Bạch Dạ chết.