Chương 7: Vân Tiêu Giám​

Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thái Bảo dậy từ sáng sớm, ngồi thu lu trên lan can gỗ trước cửa phòng nhìn ra ngoài. Ở phía Đông, một vệt sáng từ từ lóe lên rồi lớn dần, lớn dần. Không gian xung quanh bắt đầu tỏa sắc lung linh, những áng mây trắng bồng bềnh lướt qua vô tư lự.

Ngày thứ hai Thái Bảo ở trên Thông Thiên Hoàng Ma, nó thấy nhớ Lâm Gia Tửu Lầu, nhớ tiếng huyên náo, cãi vã, nhớ cảnh mấy vị khách say xỉn bước đi liêu xiêu, nhớ cả thằng nhóc hàng xóm Văn Lộc nữa. Hai đứa hay ngồi căng tai lắng nghe những chuyện luyên thuyên mà mấy vị khách đến uống rượu. Họ thường kể về thần tiên, dị thú, linh điểu, ma giáo, anh hùng v.v….

Nó nhớ, có lần một vị khách mặc đạo bào, vai đeo một chiếc hòm lớn, tay cầm một cây phướn có để mấy chữ mà nó không hiểu ý nghĩ là gì. Vị khách này gọi một hũ rượu, một đĩa lạc, hai cái bánh bao rồi thủng thẳng dùng bữa.

Thấy nó và Văn Lộc tha thẩn chơi bên cạnh, vị khách kia đột nhiên mặt mày biến sắc, kéo nó lại và bảo, trông nó có năm phần là ma đạo, năm phần là chính đạo, sau này lớn lên không làm vương gia thì cũng trở thành đại ma đầu khát máu.

Nghe thế, Thái Bảo bèn quay sang bảo với thằng nhóc Văn Lộc: “Sau này, ta làm vương gia, sẽ phong cho ngươi làm thuộc hạ thân tín. Còn trở thành ma đầu sẽ ăn thịt mi đầu tiên”. Hai đứa cùng cười phá lên rồi đuổi nhau chạy rầm rầm.

Rồi nó lại nhớ, có lần một vị khách cao lớn, râu ria lởm chởm, uống đã ngà ngà say bèn đứng lên bàn, vỗ ngực bùm bụm: “Nói cho mọi người biết, Trấn Nam ta, bơi giữa hồ Vạn Trùng, leo lên đỉnh Thiên Vân, lặn xuống đáy Đại Đông Hải. Cửu Sừng Khổng Tượng, Thần Lạc Linh Điểu, Cửu Vỹ Thiên Hồ, có loại nào mà lão gia chưa từng gặp qua? Nay các ngươi bảo ta say? Say thế quái nào được?”- Nói rồi vị khách đó đổ đánh rầm một cái xuống đất, ngáy pho pho.

Nó và Văn Lộc chui dưới gầm bàn cứ bụm miệng cười với nhau. Nhưng nó rất thích thú với những giống dị thú, quái điểu mà vị khách kia vừa kể.

Hai đứa, thỉnh thoảng lại trèo lên nóc tửu lầu, nằm dài ra ngắm trời. Nó hỏi Văn Lộc, sau này lớn lên thích làm cái gì. Văn Lộc thật thà đáp, nó thích trở thành một lão gia như Lâm Quang Đức. Gia cảnh thằng nhóc này rất đáng thương, mẹ nó làm bếp cho nhà Thái Bảo nên hai đứa suốt ngày chơi với nhau còn cha nó, nghe đâu đã chết trên chiến trường. Thái Bảo cười rồi nói với Văn Lộc, nó muốn sau này lớn lên trở thành một đạo sỹ có thể thu phục các loài dị thú, quái điểu trên khắp Lạc Hồng.

Văn Lộc nghe vậy, vỗ vai nó và nói, giọng rất nghiêm trang:

– Thái Bảo! Hay lắm! Mi đi bắt mấy con dị thú, quái điểu ấy mang về cho ta xẻ thịt bán. Ta thấy chưa có quán rượu nào buôn bán thịt mấy loại dị chủng ấy, nếu chúng ta kết hợp, chẳng mấy chốc mà phất lên còn hơn cha ngươi ấy chứ.

– Đúng đúng, sao ta không nghĩ ra nhỉ. Làm mấy món như Hỏa Phượng Hoàng hấp rượu; Cửu Sừng Khổng Tượng nướng than hoa; Bạch Hổ xào sả ớt. Tuyệt, mi đúng là có đầu óc kinh doanh.

Thái Bảo reo lên, cả hai đứa cùng phá lên cười ha hả rất sảng khoái.

Hôm nó chạy đến thông báo với Văn Lộc rằng cha mẹ sẽ đưa lên Vân Tiêu Kiếm học đạo, tu thánh, Thái Bảo hỏi nó có muốn đi cùng không? Văn Lộc mặt ủ dột nói với nó:

– Mi sướng thật, mẹ ta làm gì có tiền bạc để cho đi lên Hoàng Ma Sơn học đạo, tu thánh chứ.

– Mi nói gì? Học đạo tu thánh mà cũng cần có tiền bạc à?

Thái Bảo ngô nghê hỏi.

– Cái thằng mi, xem ra chẳng biết gì. Để lên được Hoàng Ma Sơn cần rất nhiều tiền bạc chạy chọt cho vị phụ trách đánh giá tư chất đệ tử. Dù mi có tư chất cực tốt nhưng nhà không có ngân lượng thì cả đời đừng mơ đặt chân lên Vân Tiêu Kiếm.

Văn Lộc giải thích, ra vẻ rất am hiểu.

– Ồ! Hóa ra vậy, thảo nào ta thấy cha mẹ chuẩn bị rất nhiều tiền bạc.

Thái Bảo gật gù.

– Thôi! Mi cố mà học thành tài, sau này còn đi bắt dị thú về cho ta buôn bán nữa. Xem như là nể tình bạn bè bao năm.

Văn Lộc bắt chước điệu bộ khách sáo của mấy tay hay lui lại Lâm Gia Tửu Lầu.

– Được! Được! Anh em tốt, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Cạn ly!

Thái Bảo cũng giả động tác cạn chén, hai đứa lại bò ra cười.

***

Một hồi chuông ngân lên, vang vọng khắp dãy Hoàng Ma Sơn khiến cho cả không gian tràn ngập những thanh âm trong trẻo. Thái Bảo giật mình, bị lôi tuột trở về thực tại. Từ phía cuối hành lang, hắn thấy sư huynh Văn Thành tiến lại.

– Nhóc con, có chuông rồi, còn không mau thay quần áo rồi cùng ta xuống Vân Tiêu Giám. Thế nào, đêm qua ngủ ngon chứ.

Văn Thành mỉm cười nói một tràng.

– Cảm ơn sư huynh, chắc chưa quen nên hơi mất ngủ.

Thái Bảo cung kính trả lời.

– Mấy hôm rồi quen thôi, hồi ta mới lên Hoàng Ma Sơn cũng vậy mà. Thôi, mi vào rửa mặt rồi thay đồng phục, ta đợi ở đây.

– Dạ!

Thái Bảo nói rồi quay vào trong phòng.

***

Vân Tiêu Giám nằm ở lưng chừng Thông Thiên Hoàng Ma. Từ Thái Cực Điện đi xuống cách khoảng gần một dặm. Nơi đây được xây dựng là chỗ để các đệ tử học tập và tu luyện.

Công trình này gồm ba gian nhà cao ba tầng, với lối kiến trúc hình chữ tam. Phía khoảng sân ngăn cách mỗi gian nhà đều rất rộng rãi và có hồ nước bán nguyệt tọa lạc, hai bên là rừng trúc xanh mướt.

Văn Thành dẫn Thái Bảo đi xuống, men theo những bậc đá rộng lớn và đều nhau tăm tắp. Phía bên phải đường xuống, Vân Tiêu Giám từ từ hiện ra trước mặt, uy nghi và bề thế.

Bạch Ưng chân nhân, sau khi lên tiếp quản ngôi trưởng môn đã cho tu sửa, mở rộng nơi này để thu hút nhân tài khắp Lạc Hồng tề tựu về đây. Cách suy nghĩ của lão rất cởi mở và khác hẳn với sư phụ Vân Tiêu chân nhân. Tuy nhiên, cũng chính vì thế mà phát sinh những vấn đề trong việc tuyển lựa nhân tài cho Vân Tiêu Kiếm.

Những nhà có thế lực, tiền bạc đều ôm ấp giấc mộng biến con em mình trở thành bậc kỳ tài trong thiên hạ bởi vậy không tiếc tiền để lo lót một suất gia nhập Vân Tiêu Kiếm. Từ đó, những người được giao khảo sát tư chất, chọn lựa môn sinh có cơ hội để ăn hối lộ, nhận của đút. Thành ra, những đứa có tư chất chưa chắc đã trở thành đệ tử Vân Tiêu Kiếm nếu không có tiền.

Thái Bảo thấy trong sân Vân Tiêu Giám có rất đông môn sinh, hầu hết đều nhỉnh hơn nó một vài tuổi. Đứa nào cũng mặc đồng phục màu xanh như nó, chỉ phân biệt được bởi huy hiệu thêu trên ngực áo. Thấy thế, Thái Bảo mới cúi xuống nhìn, thấy huy hiệu của mình chỉ thêu đúng ba chữ Vân Tiêu Kiếm.

Qua một cánh cổng lớn không có cửa, phía trên đề một bảng hiệu sơn chữ đỏ “Vân Tiêu Giám”, Thái Bảo bước chân vào trong, thấy không khí vô cùng sôi nổi. Những đám đệ tử túm năm, tụm ba trò chuyện, tay chân vung lên rất khí thế rồi cười đùa, chạy đuổi nhau, hò hét váng trời.

Nó im lặng đi theo Văn Thành, thấy sư huynh quả thực oai phong, đi đến đâu, người ta dạt ra nhường đường rồi cung kính chắp tay chào:

– Sư huynh Văn Thành!

Văn Thành sau mỗi câu chào đều mỉm cười, gật đầu. “Cả đám này mà chào, chắc sư huynh mỏi cổ mà chết” -Thái Bảo nghĩ bụng rồi mím môi cười không phát ra tiếng. Nó không biết rằng, Văn Thành là nhân vật được chú trọng bồi dưỡng để một ngày nào đó, trở thành người đứng đầu Lạc Hồng bởi thế bọn đệ tử mới tỏ ra rất cung kính với hắn.

Phía trước mặt, gần bậc tam cấp của dãy nhà đầu tiên, nó thấy có mấy vị sư tỷ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đang đứng tán gẫu. Nổi bật hơn tất cả là một vị rất xinh đẹp, da trắng ngần, mắt to, tròn, khuôn mặt trái xoan, đeo một đôi bông tai bằng bạch kim. Khi thấy Văn Thành, vị sư tỷ này liền tách khỏi đám, bước nhanh ra trước mặt, mỉm cười như hoa:

– Sư huynh Văn Thành! Hôm qua Thanh Ngọc vẫn chưa luyện thành chiêu Phi Vân Kiếm Ảnh, lúc nào rảnh, huynh chỉ nhé.

– Được rồi, Thanh Ngọc, chốc nữa ta sẽ chỉ chiêu này.

Văn Thành cũng mỉm cười, Thái Bảo thấy mặt sư huynh hơi đỏ, tay còn có vẻ run run. Nó tự dưng nhớ đến điệu bộ của mình khi gặp Song Mai trên Vọng Nhật Lầu.

– Ồ! Nhóc này có phải là đệ tử mới của Bạch Ưng sư phụ không?

Thanh Ngọc nhìn xuống Thái Bảo, mỉm cười.

– Thái Bảo xin chào sư tỷ Thanh Ngọc!

Nó cúi đầu chào rồi nhìn môn huy, thấy chữ Ly Kiếm Vân Tiêu. Chắc hẳn, vị này là đệ tử thuộc quyền quản lý của mẹ Lưu Ly, hắn nghĩ thầm.

“Oác…oác”, tiếng chim Lạc kêu váng trời khiến đám môn sinh ngước mắt lên nhìn. Bóng chim chim Lạc vụt lướt qua đầu bọn chúng khiến cả đám giật mình, cúi rạp xuống hết cả. Hóa ra chính là Song Mai cưỡi chim Lạc đi…học.

Chim Lạc khẽ khum đôi cánh, bộ móng sắc lẹm vươn ra, thân mình khổng lồ từ từ hạ xuống. Đám môn sinh thấy vậy chạy tóe ra tứ phía nhường khoảng sân rộng cho con chim khổng lồ đáp xuống. Từ trên lưng chim Lạc, Song Mai nhẩy phắt xuống, nhìn Văn Thành và Thái Bảo, mỉm cười. Cô bé mặc đồng phục, tóc tết hai bên, cười lộ hàm răng trắng bóc và hai má lúm đồng tiền sâu hoắm.

– Sư huynh Văn Thành! Thái Bảo! – Song Mai reo lên và chạy lại phía Văn Thành cùng Thái Bảo.

– Sư tỷ!

Thái Bảo lí nhí gọi, mặt nó lại ửng đỏ lên.

– Hừm! Song Mai, lần sau không được cưỡi chim Lạc đi học đâu đấy, phải đi bộ như mọi người nghe chưa.

Văn Thành nghiêm giọng.

– Dạ, Mai Mai nhớ rồi.

Song Mai đang hý hửng, mặt ỉu như bánh đa ngâm nước khi nghe Văn Thành trách mắng.

– Nhưng sau giờ học, có thể cưỡi chim Lạc đi chơi xung quanh Vân Tiêu Kiếm. Tuy nhiên không được đi quá giới hạn, nhất là khu rừng phía sau Hoàng Ma Sơn nghe chưa. –

Văn Thành khẽ xoa đầu Song Mai.

– Ở đó có gì vậy sư huynh? – Song Mai mắt sáng lên.

– Ở đó rất nguy hiểm, ngoài phạm vi bảo vệ của Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ. Khu rừng đó, chỉ mấy vị sư phụ và các trưởng lão mới được phép ra vào.

Văn Thành trả lời.

Ba người trò chuyện, xung quanh xì xào tiếng bàn tán của các môn đệ khác. Nhìn Song Mai cưỡi chim Lạc đi học, mấy môn sinh khác thầm tỏ ra ghen tị, số khác ngưỡng mộ, vài người lại thì thào: “Con gái của thành chủ thành Phong Hỏa có khác, ta nghe nói, hai họ Mai, An vốn đã có hôn ước. Rất có thể cô ta sau này trở thành phu nhân của hoàng đế cũng nên.”.

Thanh Ngọc nghe vậy, chợt trong lòng không vui, hằm hằm bỏ về phía đồng môn, không thèm chào Văn Thành một câu, khiến cho y ngớ người ra, không hiểu chuyện gì nữa, định mở mồm gọi nhưng lại ngập ngừng, bèn thôi luôn.