Chương 53: Chấp nhận hôn ước​

Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cung Thanh Long, phòng Mai Thiếu Kỳ.

Cánh cửa bật mở, một cơn gió ùa vào khiến Mai Thiếu Kỳ và Triệu Tài giật mình nhìn ra. Từ ngoài, bóng trắng thướt tha của nàng đi nhanh vào. Mai lão gia ngó thấy, đôi mắt của con gái đỏ hoe nhưng nàng cố làm ra một bộ dạng bình tĩnh và vui vẻ, khác hẳn với khoảng thời gian trước đây.

– Con…con sao vậy?

Mai Thiếu Kỳ hỏi.

– Con…không sao.

Nàng ấp úng.

Song Mai ngồi xuống, nhìn thẳng vào Mai Thiếu Kỳ, thần thái đột nhiên thay đổi, nàng rắn rỏi nói:

– Cha! Con đồng ý với hôn sự này.

Mai Thiếu Kỳ không hiểu là đang mừng hay vui. Lão ngồi đánh phịch xuống ghế. Triệu Tài nét mặt khó coi, như méo đi, nhìn Song Mai rồi lại nhìn chủ nhân. Trong lòng hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

– Con..con đồng ý?

Mai Thiếu Kỳ dường như chưa tin vào lời con gái.

– Vâng! Con đồng ý. Cha có thể nói lại với hoàng thượng như vậy. Dù sau, hai họ Mai – An cũng cần phải gắn kết. Đó chẳng phải là ý muốn của cha và hoàng thượng sao?

Nàng nói một hơi, thái độ nghiêm túc vô cùng.

Mai Thiếu Kỳ chẳng nói được điều gì, ông ta ngước nhìn Triệu Tài, thấy khuôn mặt của hắn rất khó coi, tựa như vừa bị bán đứng vậy.

– Có điều gì khiến con khó nghĩ phải không? Khi nãy ta có nói chuyện với bá bá của con, Thái Bảo đã trở về nhưng hắn lại bị mất trí. Liệu có phải…

Không để Mai Thiếu Kỳ nói hết câu, Song Mai đã đứng lên, đi nhanh ra cửa rồi nói vọng vào:

– Không liên quan gì đến hắn. Cha đừng nhắc nữa. Con đồng ý với hôn sự này. Thôi, con phải về nghỉ ngơi, ngày mai còn tiếp tục thi đấu.

Nàng nói rồi đi nhanh ra, lẩn vào màn đêm tĩnh mịch, bỏ lại Mai Thiếu Kỳ và Triệu Tài đang ngơ ngác nhìn nhau. Sự im lặng kéo dài một chặp, cuối cùng cũng được phá vỡ bởi Triệu Tài:

– Vương gia! Quận chúa nói đồng ý với hôn sự. Vậy…

– Tạm thời dừng hết lại, chưa làm gì vội.

Mai Thiếu Kỳ trầm ngâm.

– Nhưng mọi việc đã sắp xếp đâu vào đó rồi.

Triệu Tài tái mặt khi nghe chủ nhân nói.

– Ta bảo dừng lại! Ngươi có nghe không?

Mai Thiếu Kỳ khẽ rít lên.

– Dạ! Tiểu nhân rõ rồi. Vương gia yên tâm đi.

Triệu Tài cúi người.

– Thôi ngươi lui về nghỉ, để ta suy nghĩ một lúc.

Mai Thiếu Kỳ khoát tay.

– Vương gia nghỉ ngơi!

Triệu Tài vái một vái rồi lui ra ngoài.

Cánh cửa phòng khép lại, Mai Thiếu Kỳ thở dài một cái, nhìn ngọn đèn leo lét, trong lòng cũng ngổn ngang những ý nghĩ khác nhau. Lão nhắm nghiền mắt, khẽ nhếch mép cười. Phía bên ngoài, Triệu Tài đứng im, nhìn vào bóng tối, khuôn mặt hằn học những tia căm hờn. Hắn siết chặt hai nắm tay, quay đít bước về phòng, miệng lẩm bẩm những câu gì đó.

Đằng đông ửng đỏ lên một vệt dài. Mây trắng bao bọc lấy khối cầu rực lửa đang nhô lên, chuyển thành một màu hồng. Kinh thành Thần Long mờ ảo trong một màn sương sớm đùng đục. Khắp bốn phía cổng thành, gầm rú tiếng khổng tượng đang căng sức kéo những cánh cổng bằng thép hảo hạng.

Lạc Hồng đại hội diễn ra, anh tài khắp nơi đổ về, thêm vào đó là cả những lữ khách không thể bỏ qua sự kiện được nối lại sau hàng trăm năm. Bạch Ưng đạo trưởng ngắm nhìn quang cảnh, lòng không khỏi bồi hồi, nhớ lại khi còn trẻ, lão cũng đứng ở đây, một người một kiếm, ngạo thị quần hùng.

Tiểu Bất Tử dậy từ khá sớm, hắn chuẩn bị khá kỹ lưỡng cho ngày thi đấu hôm nay. Mùi thơm tho của thảo mộc, dã cỏ trong sương mai khiến hắn thấy nhớ Thiên Vân Sơn và Thần Y trấn. Hắn cảm thấy trong người khoan khoái, vơi đi những tâm tư trĩu nặng.

Hắn mở cửa, bước ra ngoài, đột nhiên sững người lại. Tiểu Linh đang đứng xoay lưng về phía cửa phòng hắn. Hồng y phấp phới, nàng dường như đang tỏa sáng dưới ánh nắng sớm mai. Khẽ quay người lại, Tiểu Linh mỉm cười trìu mến với hắn.

– Đi thôi!

Tiểu Linh đưa bàn tay ra, chờ đợi.

Lưỡng lự một chút, hắn cũng đưa tay, nắm lấy, đoạn rảo bước cùng nàng tiến về phía quảng trường. Tiếng chim hót líu lo, ánh sáng buổi sớm xiên qua từng tán cây, loang lổ trên nền đá. Hai người, tâm trạng vui vẻ, nắm tay nhau đi dưới một màu xanh biêng biếc. Trong lòng họ, đang nghĩ về điều gì?

Phía quảng trường đã đông đúc lắm rồi. Hàng ngàn người chen nhau phía dưới, hướng về năm lôi đài mới được dựng lên tối qua. Ở chính giữa, sân khấu lớn nhất, vị hoàng đế của Lạc Hồng đang kiêu dũng ngồi đó, đưa ánh mắt nhìn con dân của mình, mỉm cười hài lòng. Bốn vị đại trưởng môn ngồi hai bên, trong lòng cũng lo lắng không thôi.

Sau ngày thi đấu hôm qua, Vân Tiêu Kiếm còn lại ba đệ tử là Song Mai, Ánh Nguyệt và Tiêu Khánh. Tiêu Khánh vốn là đệ tử của Cẩm Y đạo nhân. Người này kiếm pháp vô song, vốn đã nhuần nhuyễn công phu của Vân Tiêu Kiếm, là niềm tự hào của Cẩm Y đạo nhân. Năm xưa, Thái Bảo mất tích, Vân Tiêu Kiếm đành phải tổ chức một đại hội nhỏ nhằm tuyển chọn một suất thay thế. Tiêu Khánh nổi bật lên đám trẻ, là người mà các vị sư phụ kỳ vọng rất nhiều. Ngày thi đấu hôm qua, y đã chứng tỏ thực lực bằng việc lần lượt vượt qua hai đệ tử ưu tú của Nhất Thanh Môn và Vạn Phật Tông.

Phía Mẫu Nghi Giáo, tham dự vòng đấu thứ ba với hai đệ tử là Tiểu Linh và Tiểu Bất Tử. Cả hai đều nhận được sự đánh giá cao khi giành chiến thắng một cách nhanh chóng trước những nhân tài của các môn phái khác. Riêng Tiểu Bất Tử, hắn còn thu hút được sự chú ý nhiều hơn bởi là nam đệ tử đầu tiên của Mẫu Nghi Giáo. Dĩ nhiên, tiếng xấu dành cho hắn chiếm phần rất nhiều.

Vạn Phật Tông cũng vào đến vòng ba với hai đệ tử là Khai Tâm Minh và Khai Tâm Từ. Cả hai người này, đều là đệ tử do đích thân Khai Tâm thần tăng đào tạo nên. Vị thần tăng pháp lực cao cường nhất của Vạn Phật Tông dĩ nhiên rất hài lòng với đồ đệ của mình.

Còn Nhất Thanh Môn cũng vậy, hai đệ tử đi đến vòng trong này đều được các vị sư phụ dốc lòng đào tạo trong vòng bao năm qua. Tu vi so với những cao thủ còn lại của các phái thì phải nói là một chín một mười.

Đệ tử cuối cùng, là người của Thất Sơn phái, một môn phái cũng có chỗ đứng tại Lạc Hồng nhưng danh tiếng thì không thể so bì với tứ đại phái.

Roạt…Một đạo hồng quang rực rỡ bay từ phía cửu tháp, tiến về phía An Dương đại đế. Trong chớp mắt, bóng dáng thướt tha của cửu công chúa đã đến bên cạnh cha mình. Nàng mỉm cười rồi đưa ánh mắt nhìn một lượt.

Mười thí sinh ưu tú nhất cũng đã tách khỏi đám đông, xếp thành một hàng ở phía dưới, ngước lên nhìn, thái độ vô cùng tập trung. Cửu công chúa ngắm nhìn tám nam nhân phía dưới, ánh mắt vô cùng vui thích. Ai trong số họ sẽ là đối thủ của nàng? Sẽ đánh bại nàng đây? Nghĩ đến đây, bất giác khuôn mặt công chúa ửng đỏ lên. Hai vị tăng nhân thì không nói làm gì, họ chẳng màng đến chuyện hoàng thượng kén rể nên không để ý ánh mắt công chúa đang lướt qua. Những nam nhân còn lại, khi nhìn thấy công chúa nhìn mình, trong lòng đều rộn ràng tựa như có trống đang đánh ùng ùng.

Cửu công chúa nhìn tới cuối hàng, nơi Tiểu Bất Tử đang đứng đó, bất giác nét mặt nàng sa sầm lại. Cái tên chết tiệt hôm qua cũng có mặt ở nhóm mười đệ tử ưu tú nhất hay sao? Nàng càng giận hơn vì hắn chẳng thèm ngước mắt lên nhìn một chút nào. Lẽ nào hắn không mảy may động lòng trước sắc đẹp của nàng và quan trọng là ngôi vị phò mã của Lạc Hồng? Tên chết tiệt, cầu mong cho ngươi sẽ gặp bổn công chúa. Nàng rít khẽ qua kẽ răng, hai tay siết chặt lấy, ánh mắt đầy sự tức tối.

An Dương đại đế ngó thấy con gái có biểu hiện không bình thường thì vội vàng nhìn theo. Thấy công chúa đang hằn học nhìn Tiểu Bất Tử, vị hoàng thượng nhẹ nhàng nói:

– Tên nhóc kia có thù với con sao?

– Vâng thưa phụ hoàng. Con hy vọng sẽ gặp hắn trong vòng sau. Con sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ.

Cửu công chúa vừa nói, vừa nhìn Tiểu Bất Tử.

– Vậy ta sẽ bố trí cho hắn thắng vòng này để trận sau con dạy cho hắn một bài học nhé.

An Dương đại đế mỉm cười nói.

– Được không phụ hoàng?

Cửu công chúa ánh mắt đầy phấn khích.

– Lẽ nào lại không được?

An Dương đại đế khẽ vuốt mái tóc của cửu công chúa.

– Nhưng như vậy…

Cửu công chúa ấp úng.

– Cái đại hội nhỏ bé này, sao có thể so sánh với con gái ta. Ta là ai chứ? Hoàng đế của Lạc Hồng mà lại không thể chiều ý con gái yêu của mình sao? Với ngôi vị của ta mà không thể làm được một việc cỏn con đó sao?

An Dương đại đế khẽ mỉm cười, nói nhỏ. Hình như lão cũng sợ mọi người nghe thấy.

– Vậy con đa tạ phụ hoàng.

Cửu công chúa khẽ cúi đầu, trên khóe miệng nở một nụ cười rất mãn nguyện. Nàng hướng ánh mắt đầy vui thích, xen lẫn tinh quái về phía Tiểu Bất Tử, trong lòng thầm nghĩ: “Tên chết tiệt. Cố mà vào vòng trong, xem bản cô nương làm gỏi nhà ngươi nhé”.

Thùng…thùng…thùng….Một hồi trống rền vang, vị giám khảo vận quan phục chỉnh tề, đem tới trước mặt đám môn sinh một chiếc hộp gỗ nhỏ. Trên sân khấu, An Dương đại đế nói lớn:

– Thể thức bắt thăm và thi đấu vẫn như cũ. Chọn ra năm đệ tử xuất sắc nhất vào vòng sau. Ta chúc các ngươi thi đấu thuận lợi.

Bên dưới, đám đông đồng thanh hô lớn: “Thánh thượng vạn tế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.

– Trận đấu ở lôi đài số một, Phạm Quang của Thất Sơn phái đối đầu với Tiểu Bất Tử của Mẫu Nghi Giáo. Hai đấu thủ chuẩn bị lên lôi đài.

Vị giám khảo vừa thông báo, ở dưới đã xì xầm bàn tán. Tên công công của Mẫu Nghi Giáo đối đầu với đệ tử Thất Sơn phái, không biết hai bên sẽ ra sao đây?

Đám đệ tử Thất Sơn phái tuy thực lực không bằng tứ đại phái nhưng hôm nay kéo đến cổ vũ rất đông đảo. Cờ xí phất lên rầm rầm, khí thế tỏa ra lấn át cả những nữ nhân của Mẫu Nghi Giáo.

Tiểu Bất Tử ung dung bước lên lôi đài, bỏ ngoài tai những lời khó nghe, thách thức từ phía đám đệ tử Thất Sơn phái. Hắn đánh mắt ra phía những lôi đài còn lại, thấy Tiểu Linh cũng đã bước lên lôi đài số bốn. Ở đối diện nàng là một tăng nhân cao to, tướng mạo phi phàm, đó chính là Khai Tâm Minh của Vạn Phật Tông. Tiểu Linh cũng quay ra, thấy Tiểu Bất Tử đang nhìn mình, nàng nhẹ cười, gật đầu chúc hắn chiến thắng.

Tiểu Bất Tử lại đánh mắt sang lôi đài thứ hai, thấy bóng dáng tha thướt của Song Mai đang cô ngạo đứng đó. Đối thủ của nàng, vẫn là một nhà sư của Vạn Phật Tông.

Dường như, trận đấu của hai đại mỹ nhân này rất được chú ý. Đám đông khán giả đều tụ tập rất nhiều ở hai lôi đài đó, lên tiếng cổ vũ cho Song Mai và Tiểu Linh. Kể cả các vị trưởng lão, trưởng môn cũng dành sự quan tâm của mình cho hai trận đấu được mong chờ đó. Hai trận đấu mà các đối thủ đều được liệt vào hàng cao thủ xưa nay hiếm dĩ nhiên là không thể bỏ qua được.

Đối thủ của hắn, Phạm Quang bước lên sau thì một vị giám khảo chặn ngang đường, lên tiếng:

– Phạm công tử! Có tin ngài đem theo linh dược kích thích nội công. Đây là thứ thuốc cấm trong thi đấu, phiền công tử cho bản quan kiểm tra.

Phạm Quang đờ người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, một mực kêu oan rồi vạch hết túi trong túi ngoài cho vị giám khảo kia kiểm tra. Được một chặp, vị giám khảo gật đầu, thông báo mọi chuyện đều ổn, Phạm Quang mới thở phào, bước lên đứng đối diện với Tiểu Bất Tử.

– Mẫu Nghi Giáo đối đầu Thất Sơn phái. Trận đấu bắt đầu.

Vị giám khảo hô lớn.

– Xin được chỉ bảo!

Tiểu Bất Tử ánh mắt tập trung, tay phất nhẹ, toàn thân rung lên, bao bọc bởi một đạo hoàng khí cuồn cuộn, nhún mình đánh tới. Viên châu trong tay áo nhanh như chớp, vọt ra, vạch vào hư vô một đường thẳng tắp như kẻ chỉ, xông về phía tên đệ tử của Thất Sơn phái.

Soạt. Từ phía Phạm Quang, một thanh trường kích oai hùng phóng ra, chĩa mũi nhọn lao tới ứng chiến. Cả thân thể y cũng rực lên một màu đỏ như lửa trời. Phạm Quang thân khẽ lay động, chớp mắt đã thấy phóng người nắm chặt trường kích, xông tới.

Oành! Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên khiến tất cả mọi người phải ngoái lại nhìn. Tiếng nổ phát ra khi mũi nhọn của trường kích lao đến va chạm với viên châu của Tiểu Bất Tử. Kèm theo tiếng nổ là một luồng sáng cực mạnh phát ra, khiến đám đệ tử ở dưới phải lấy tay che hết mắt lại.

Ánh sáng tan biến, mọi người phía dưới ồ lên. Trên lôi đài chỉ có mỗi Tiểu Bất Tử đang đứng đó, nét mặt ung dung. Mấy vị giám khảo vội chạy đến phía dưới lôi đài, thấy Phạm Quang đang nằm lù lù một đống. Trường kích cắm vào một gốc cây đằng sau, rất thảm hại.

Hai vị giám khảo xem xét một lượt. Một người vạch áo Phạm Quang ra, bí mật rút ra một đạo bùa nhỏ có ghi những chú ngữ ngoằn ngoèo rồi bỏ vội vào túi. Một người bắt mạch xem hắn còn sống hay đã chết. Thấy mọi chuyện ổn cả, vị giám khảo này hô lớn:

– Tiểu Bất Tử của Mẫu Nghi Giáo giành thắng lợi.

Đám đệ tử của Thất Sơn phái há mồm ra nhìn. Tại sao lại có thể nhanh như thế. Sư huynh của chúng, tu vi cao cường, tại sao lại thất bại một cách thảm hại đến thế? Mấy nữ đệ tử của Mẫu Nghi Giáo thì bụm miệng cười khúc khích, ra điều chê bai Thất Sơn phái khiến đám này lẳng lặng đem sư huynh đi mất.

Tiểu Bất Tử nhẹ nhàng thu hồi viên châu vào tay áo rồi rảo bước đi xuống, tiến về phía lôi đài của Tiểu Linh.

Vị giám khảo len lỏi trong đám đông, vòng ra phía sau, đến trước mặt một vị tướng quân vận bạch giáp oai vệ. Người này, là Phạm Mạnh Hổ. Khi vị giám khảo tới nơi, Phạm Mạnh Hổ khẽ cười, lên tiếng khen:

– Các ngươi làm tốt lắm. Nhưng phải để hai bên giao đấu một lúc rồi hẵng sử dụng “Hấp lực bùa”.

Vị giám khảo mặt mày căng thẳng. Chìa đạo bùa ra cho Phạm Mạnh Hổ, ấp úng:

– Đại nhân xem này.

Phạm Mạnh Hổ tái mặt nhìn đạo bùa. Nó vẫn còn nguyên chữ trên đó chứng tỏ chưa được sử dụng đến. Thằng oắt này, tu vi lại cao cường thế sao? Hay tại đối thủ quá yếu kém. Phạm tướng quân trong lòng đắn đo, phẩy tay ra hiệu cho vị giám khảo kia lui, đoạn cũng quay lưng tiến về phía khán đài.