Chương 29: Trấn Đại Lâm​

Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sáng sớm, Thái Bảo đã đứng dưới chân núi chờ đợi. Trong lòng nó, tràn ngập những cảm giác thích thú, kích thích. Nó thấy ánh mặt trời hôm nay sao đẹp đẽ vậy? Cây cỏ hôm nay sao xanh tươi, mơn mở như thế? Tiếng chim hót sao du dương quá? Gió cũng mềm mại hơn, khẽ ve vuốt xung quanh nó, tựa như hòa vào với niềm hạnh phúc lâng lâng mà Thái Bảo đang tận hưởng.

Từ phía con đường xuống núi, Thái Bảo thấy bóng dáng thướt tha của sư tỷ đang chầm chậm đi về phía nó. Sư tỷ vận bạch y tinh khiết, thanh Bách Hợp Vạn Hoa kiếm trên lưng nàng dường như đang tỏa sắc lung linh, khắp không gian tràn ngập hương thơm trong vắt, kiêu sa. Văn Lộc, Ánh Nguyệt nối gót theo sư tỷ. Nhưng hình như bọn họ chẳng vui chút nào thì phải. Nó ngó thấy mấy tia buồn rầu trên mặt sư tỷ.

Chắc hẳn sư tỷ chưa biết được chuyện vui mà sư phụ tiết lộ cho nó nghe. Không sao, để từ từ rồi nó sẽ kể. Tạm thời, cứ để sư tỷ giữ bộ mặt sầu thảm này đi. Để cho sư tỷ biết được nỗi lòng mà nó đã từng trải qua. Nó thích thú khi nghĩ đến chuyện sư tỷ sẽ reo lên vui mừng, sẽ ôm chầm lấy nó khi biết rằng hôn ước kia không phải không có cách hóa giải. Nó mơ hồ nghĩ đến dáng vẻ của mình cô ngạo đứng trên võ đài, xung quanh đối thủ phủ phục xuống với thái độ kinh sợ. Nó sẽ đường hoàng bước lên, nói ra tâm nguyện của mình với An Dương Đại Đế. Thái Bảo bùng lên những cảm giác lâng lâng khi thấy khuôn mặt nhăn nhó của hoàng đế và vẻ kích thích của sư tỷ. Sẽ rất tuyệt đây.

Nhanh chóng trở về thực tại, Thái Bảo phóng về phía sư tỷ thật nhanh, khuôn mặt rạng rỡ, bất giác nắm lấy cánh tay cô bé, mỉm cười rất tươi:

– Mấy người chậm quá! Mau mau lên đường thôi, linh điểu đang chờ chúng ta đến bắt. Lần này, đệ phải thu phục được Thần Lạc Linh Điểu.

Song Mai trong lòng xuất hiện sự ngạc nhiên khiến khuôn mặt chứa đầy nghi hoặc. Tại sao tên sư đệ ngốc hôm nay lại vui như vậy chứ? Có điều gì làm hắn phần khích vậy? Văn Lộc và Ánh Nguyệt cũng không hiểu nổi, chỉ nhìn nhau rồi nhún vai, lắc đầu. Nhưng cả ba người bị cuốn theo sự phấn khích của Thái Bảo mà rảo bước đi theo nó. Văn Lộc quay sang Ánh Nguyệt, lè lưỡi, lắc đầu đoán:

– Chà! Xem ra sư huynh ăn phải gì rồi.

Bốn đứa vận khí, đằng vân tiến về phía đông, nơi vầng mặt trời đã ở lưng chừng trời. Văng vẳng trên trời cao có tiếng cười đùa khúc khích, vô tư. Chúng không biết, những chuyện lớn lao, những cơn sóng gió đang tích tụ cuồn cuộn, chờ đợi ở phía trước.

Mặt trời lên cao chói lọi, giờ đã là chính ngọ, bốn đứa mải miết đằng vân về hướng Thành Thần Long. Từ sáng đến giờ, chúng mới chỉ đi được mấy trăm dặm đường. Vân Tiêu Phi Ảnh gần đến tầng thứ mười, đi lại dễ dàng nhưng quả thực rất hao tổn sức lực. Quyết định dừng lại nghỉ trưa, cả bốn đáp xuống một bãi đất trống cách thôn trấn gần nhất khoảng 5 dặm rồi cứ thế cuốc bộ đến. Chúng không muốn gây sự chú ý cho dân chúng nơi đây.

Trấn này, cách Vân Tiêu Kiếm khoảng 400 dặm về phía Đông, có tên là Đại Lâm. Trong trấn có khoảng vài trăm hộ gia đình sinh sống. Thanh niên ở đây cứ đến 15 tuổi là theo người lớn vào khu rừng rậm cách đó không xa săn bắt dị thú, hái thảo mộc quý hiếm bởi vậy người nào cũng to cao, sức khỏe phi phàm và võ nghệ cao cường.

Khu rừng rậm nằm về phía bắc trấn này khoảng 15 dặm, vốn là nơi sinh sống của khá nhiều loại dị thú hung ác nhưng có giá trị rất cao trên thị trường. Câu nói “Rừng vàng” quả thực không sai. Những sản vật mà dân chúng trong trấn săn bắt được đều được thương lái khắp nơi thu mua hết với giá rất cao. Nghe nói dùng để luyện linh đơn, thần dược có khả năng cải lão hoàn đồng, duy trì sức khỏe. Rừng này cũng có tên gọi là Đại Lâm.

Cũng bởi sự thu hút của những sản vật mà rừng Đại Lâm mang lại, thợ săn khắp nơi đều nô nức kéo về cùng thương lái, đại phu khiến cho người dân trong trấn còn mở thêm các dịch vụ nhằm phục vụ nhu cầu của khách qua đường. Từ cuối trấn đến đầu trấn, cứ cách chục trượng lại có một khách điếm, tửu lầu, rất sầm uất.

Thái Bảo giờ vẫn giữ cái thái độ vui vẻ như lúc sáng. Nó liên tục kể những câu chuyện tiếu lâm, trêu đùa mọi người khiến cho ba đứa kia cũng bị thu hút theo. Song Mai nghĩ mãi vẫn không hiểu sư đệ của mình bị sao nữa. Cô bé cũng thấy vui vui vì Thái Bảo luôn tỏ ra quan tâm, chăm sóc mình rất chu đáo. Văn Lộc và Ánh Nguyệt, mỗi lần thấy sư huynh, sư tỷ chăm sóc nhau đều bụm miệng, nhìn nhau cười. Chúng cũng không hiểu, Thái Bảo đang làm trò gì nữa.

Đến giữa trấn, lũ trẻ quyết định chọn một thực lầu rất đông khách để rẽ vào. Nghe lão Thiên Hỏa dặn dò trước lúc hạ sơn, nếu có dùng bữa dọc đường, phải chọn những hàng quán tấp nập khách ra vào bởi những nơi như vậy rất có uy tín.

Thực lầu xây hai tầng, mái ngói cong vút, kiến trúc ngả một màu sương gió, chứng tỏ đã tồn tại rất lâu. Phía trên cửa ra vào có đề mấy chữ :”Đại Lâm Lầu”. Nhìn thực lầu này, Thái Bảo và Văn Lộc bất giác nhớ đến những ngày tháng còn ở Lâm Gia Tửu Lầu, trong lòng bồi hồi khó tả.

Bước vào trong, thực lầu rất rộng rãi với những dãy bàn xếp gần nhau, đông đúc quan khách. Thái Bảo đưa mắt nhìn một lượt, những thực khách ở đây đều vận y phục đi rừng rất gọn gàng, đầu chít khăn màu nâu đất, vũ khí xếp đầy dưới đất, tay nải để hết trên bàn, thận trọng ngó mấy đứa trẻ.

Có vẻ đây như một đoàn thợ săn ở vùng khác mới đến nơi này. Đám người này liếc nhìn rồi lại cặm cụi dùng bữa. Họ không hề dùng rượu, chứng tỏ cần sự tỉnh táo. Không khí trong thực lầu hết sức căng thẳng. Thái Bảo ngó thấy một nam tử khôi ngô tuấn tú, ánh mắt cương nghị ngồi ngay trong góc, bên cạnh là hai người khác, dung mạo, dáng vẻ đều có vẻ là kẻ tu luyện.

Còn chưa kịp đưa mắt tìm một chỗ trống, cả bốn đứa đã nghe một giọng rất quen thuộc vang lên sau lưng:

– Ây da! Bốn thiếu niên này chẳng phải là người của Vân Tiêu Kiếm sao?

Cả bọn quay lại đằng sau, phát hiện một nam nhân to béo, vận thanh bào, đội một chiếc mũ sang trọng. Đây chẳng phải Vương lão đại ở trấn Thanh Hương sao? Lão làm gì ở nơi này nhỉ?

– Vương lão đại!

Cả bốn đứa thi lễ.

– Để lão phu đoán, mấy người đến đây dùng bữa phải không? Tiểu nhị, mau sắp cho bốn thiếu niên anh hùng này một phòng đặc biệt.

Vương lão đại nói vọng vào, không kịp để cho mấy đứa trẻ há mồm nói.

Vương lão đại vẻ mặt hoan hỉ, dẫn bốn đứa trẻ lên lầu trên, đám người ngồi dưới đảo mắt nhìn theo. Khi nghe đến ba chữ Vân Tiêu Kiếm, đám người nhất loạt giật mình. Vân Tiêu Kiếm, Vân Tiêu Kiếm xuất hiện ở trấn Đại Lâm làm gì chứ? Hay bọn chúng đã nghe được chuyện gì?

– Vương lão đại! mấy người bọn ta chỉ muốn dùng bữa bình thường thôi, ngài lại bày tiệc tùng linh đình vậy, bọn ta đâu có tiền để trả.

Song Mai tái mặt khi nhìn thấy thức ăn được dọn lên, bày ê hề xung quanh chiếc bàn lớn trong phòng đặc biệt.

Chỗ ngân phiếu mấy đưa đem theo, bảo thì nhiều nhưng cứ ăn uống linh đình như vậy thì chẳng mấy chốc chẳng còn xu nào dính túi. Miệng ăn núi lở, cấm có sai bao giờ.

– Ấy ấy! ta đâu dám thu tiền của Vân Tiêu Kiếm. Ta mời còn không được nữa là. Nào dám, nào dám.

Vương lão đại hai tay xua xua trước mặt, thảng thốt nói.

– Lão chắc không lấy tiền hả? Được, vậy bọn ta không khách sáo.

Văn Lộc mắt sáng như sao, đưa đũa gắp một miếng thức ăn, bỏ tọt vào mồm, sảng khoái nhồm nhoàm nhai.

– Chắc rồi, chắc rồi!

Vương lão đạo cười lớn, đưa tay mời.

Cả bọn dùng bữa ngon lành, trò chuyện rất vui vẻ. Được một chặp, Song Mai quay ra Vương lão đại, thận trọng hỏi:

– Vương đại thúc! Ta nhớ gặp thúc ở Thanh Hương trấn mấy năm trước, giờ lại có mặt ở đây, chuyện này là sao?

– Ha! ta trước đây chỉ là một kẻ cơ hàn, bần cùng, sinh sống bằng nghề lang thang bán các loại gia vị cho nhà hàng. Cách đây không lâu, cơ duyên được quen biết với Thiên Hỏa đạo nhân, giành được quyền cung cấp gia vị cho Vân Tiêu Kiếm. Bởi thế ta có của ăn, của để, xây dựng hệ thống thực lầu trên khắp Lạc Hồng này. Hôm nay quả thực có duyên mới gặp được mấy người tại trấn Đại Lâm.

Vương lão đại kể.

– Vương lão đại! Đám người dưới kia, xem bộ dạng thì giống mấy phường lục lâm, thảo khấu, không phải người vùng này.

Song Mai khẽ liếc.

– Cô nương nói chính xác! Mấy tháng gần đây, rừng Đại Lâm đang gặp chuyện nên lục lâm, thảo khấu, thợ săn nổi tiếng các lộ đều ùn ùn kéo về.

Vương lão đại thở dài.

– Có chuyện gì vậy Vương đại thúc?

Thái Bảo mắt sáng lên, dừng đũa thức ăn vừa gắp ở lưng chừng.

Thở dài một tiếng, Vương lão đại chậm rãi kể:

– Mấy tháng nay, trong rừng Đại Lâm không hiểu ở đâu xuất hiện một dị điểu, sát nhân trong chớp mắt. Người của trấn Đại Lâm đã bỏ mạng dưới tay nó tổng cộng hơn 30 tráng niên rồi. Tin tức truyền ra ngoài, khắp các vùng, thợ săn và thảo khấu đều kéo nhau về tìm giết. Quan phủ treo giải 500 quan tiền cho ai bắt được dị điểu này.

– Dị điểu đó trông ra sao hở Vương đại thúc?

Ánh Nguyệt mắt sáng như sao.

– Nào ta đã nhìn thấy mồm ngang mũi dọc nó ra sao. Chỉ nghe đám thợ săn sống sót kể lại, đây là con chim thành tinh, người tỏa ra những thứ ánh sáng kỳ dị, tiếng kêu khiến người ta vỡ óc mà chết. Chẳng hiểu nó từ đâu đến rừng Đại Lâm nữa.

Vương lão đại thở dài.

Bốn đứa quay ra nhìn nhau, khuôn mặt không dấu được sự phấn khích tột độ. Chúng vốn hạ sơn đi bắt linh điểu, nay lại gặp được ngay ở đây, quả thực ông trời ưu đãi quá. Phen này nhất định sẽ tóm được linh điểu kia. Cả bọn lờ mờ hy vọng, linh điểu kia chính là Thần Lạc Linh Điểu trong truyền thuyết.

– Vương đại thúc! Bọn ta muốn vào Đại Lâm tìm bắt dị điểu này.

Thái Bảo đề nghị.

Họ Vương trợ tròn mắt, không tin vào đôi tai điếc của mình nữa. Bốn đứa nhãi ranh này, lại có bản lĩnh đó sao? Mấy tháng nay, cao thủ hàng đàn, thợ săn hàng tốp đi vào khu rừng, giờ không thấy bóng đâu. Bốn đứa nhỏ, mặc dù là đệ tử Vân Tiêu Kiếm nhưng thực lực chắc gì đã có thể đương đầu với dị điểu?

Tuy nhiên, với cái thái độ tự tin của lũ trẻ, Vương lão đại bất giác tự trấn an mình rằng Vân Tiêu Kiếm, đệ tử toàn loại tu vi uyên thâm, quảng bác, chẳng thế mà người trong thiên hạ cứ nườm nượp kéo nhau đến xin gia nhập. Khẽ gật đầu một cái, Vương lão đại nói:

– Thôi được! Nếu các ngươi muốn tìm chỗ chết, ta cũng không cản. Cứ nghỉ ngơi hôm nay đi đã, mai ta sẽ sai người đưa vào rừng. Dùng bữa xong, các ngươi có thể tham quan Đại Lâm trấn. Ta sẽ sắp xếp phòng nghỉ cho các ngươi, dĩ nhiên là không tính phí rồi.

– Được! Thống nhất như vậy, ngày mai chúng ta sẽ vào rừng Đại Lâm vây bắt linh điểu. Hôm nay phải đánh chén no say, chơi bời thỏa thích đã.

Văn Lộc hồ hởi nói.

– Hứ, đệ lúc nào cũng chỉ thích chơi.

Ánh Nguyệt lườm Văn Lộc một cái khiến nó nhăn răng ra cười hề hề.

Dùng xong bữa, bốn đứa trẻ nhận phòng nghỉ, sắp xếp đồ đạc xong, chúng dẫn nhau đi thăm quan Đại Lâm trấn.

Trấn Đại Lâm bảo rộng thì tất nhiên không thể so với bốn tòa thành nhưng bảo bé thì cũng không hẳn là bé. Mặc dù là nơi lui tới thường xuyên của đám con buôn, du khách, thợ săn nhưng trong trấn lại hoàn toàn sạch sẽ. Dọc con lộ chính là nơi buôn bán tấp nập, nhà cửa san sát thì những nơi khác đều khá bình yên, mỗi nhà đều có hàng rào gỗ bao quanh, một mảnh vườn rộng rãi và một nếp nhà ba gian thấp lè tè.

Con phố chính, là nơi buôn bán tấp nập, ngoài những dãy tửu lầu, thực lầu, khách sạn thì những cửa hiệu buôn bán sản vật của Đại Lâm. Những tấm bảng gỗ, được viết nguệch ngoạc, đặt trước cửa hiệu khiến bọn Thái Bảo hết sức chú ý. Nào là hỏa hồ vỹ, 5 quan tiền/ chiếc; sừng thiết ngưu, 3 quan tiền/chiếc cho đến những thứ cực hiếm như cốt hắc hổ; sừng ma tê, tay gấu, nhân sâm, đại linh chi v.v…Phía bên trong những cửa hiệu, những bộ lông thú, đầu thú, xương cốt được treo lủng lẳng, ken đặc không gian.

Đến cuối phố, cả đám bị thu hút bởi một cửa hàng bán các loại dã điểu. Xung quanh tràn ngập tiếng kêu, hót thánh thót. Những con dã điểu nhốt trong lồng, bộ lông đủ mọi màu sắc sặc sỡ. Con thì nhảy nhót qua lại, con thì ngửa cổ gáy te te, con lại hốt hoảng vỗ cánh phành phạch, như muốn thoát ra khỏi chiếc lồng sắt.

– Chà, nhiều loại chim thật, con nào cũng đẹp.

Song Mai tấm tắc khen ngợi.

– Thái Bảo, ngươi nhìn con hoàng yến kia có giống của lão Trần hay ghé Lâm Gia Tửu Lầu không?

Văn Lộc chỉ vào một con hoàng yến đẹp đẽ, cô ngạo trong lồng, đang hướng đôi mắt nhìn lũ trẻ.

– Giống lắm! Giống lắm.

Thái Bảo mỉm cười rồi nhớ lại điệu bộ của lão Trần. Lão hay ghé Lâm Gia Tửu Lầu uống rượu, lần nào cũng mang theo con hoàng yến trong chiếc lồng bằng vàng rất quý. Điệu bộ vênh vang, khệnh khạng của lão luôn khiến Văn Lộc và Thái Bảo phì cười. Trần lão vốn là một tay cự phú ở Thành Thần Long. Lão mê tít Lâm Gia Tửu của gia đình Thái Bảo nên không hôm nào là không ghé qua làm vài chén mới yên tâm ra về.

Cả bọn chăm chú nhìn lũ chim chóc đủ màu sặc sỡ, Thái Bảo bất giác nhìn xuống dưới chân, thấy một chiếc lồng cũ mèm, bẩn thỉu. Bên trong có một con chim mỏ dài, đen sì, thân hình gày gò, bộ lông sơ xác, bé bằng nắm tay. Dường như nó không đủ sức để nhảy nhót và kêu inh tai như lũ kia nên đành nằm bẹp một chỗ.

Thấy Thái Bảo chăm chú nhìn con chim, tay chủ quán, ngoại ba mươi cất tiếng:

– Ngươi thấy con chim này có gì thú vị sao?

– Con chim này sao lại ủ dột khác hẳn với đồng loại vậy?

Thái Bảo ngước mắt lên hỏi rồi lại quay xuống nhìn con chim.

– Chà! Chỉ là dã điểu thôi, không có gì đặc biệt. Con chim này là chim Lạc non nhưng chẳng hiểu sao nó lại gày gò như vậy. Mấy hôm trước bọn thợ săn có đem đến cùng với đám chích chòe, chào mào. Không hiểu sao con chim Lạc lại lạc trong rừng Đại Lâm. Có thể là con của dị điểu đang tác oai tác quái trong rừng. Bày nó ở đây mấy hôm rồi nhưng chẳng ai quan tâm cả.

Lão chủ nói.

Bất giác, Thái Bảo thấy con chim Lạc non này sao giống mình ghê gớm. Cũng không cha, không mẹ từ nhỏ, lưu lạc khắp phương trời. Nhưng Thái Bảo còn may mắn có Vân Tiêu Kiếm ra tay tương trợ, còn con chim nhỏ này, ủ dột nằm đây chờ chết. Giống linh điểu của Lạc Hồng sao thê thảm nhường này, khác hẳn với vẻ oai phong thường thấy trong Lạc Điểu Quân. Chẳng biết, trời xui đất khiến thế nào, Thái Bảo lên tiếng đề nghị:

– Ông chủ! Bao nhiêu tiền con chim này? Ông bán cho ta nhé.

Thấy có tiểu tử hỏi mua con chim Lạc phế vật, lão chủ mắt sáng như sao. Để nó ủ dột ở đây, hai ba ngày nữa cũng lăn ra chết, chi bằng bán quách cho thẳng nhãi này, thu được vài đồng. Nghĩ sao nói vậy, lão chủ ra giá luôn:

– Được, ngươi thích thì ta bán cho, giá hai đồng, miễn phí cái lồng.

Thái Bảo thò tay, móc hai đồng đưa cho lão chủ, Song Mai và mấy đứa kia hết sức ngạc nhiên. Cô bé tròn xoe mắt hỏi:

– Đệ mua con chim Lạc đen đúa bẩn thỉu này làm gì? Nhìn bộ dạng nó, ta đoán mấy hôm nữa là đi đời nhà ma thôi. Phí cả tiền.

– Nhưng đệ thích, đệ thấy nó giống…đệ.

Thái Bảo trao tiền, cầm cái lồng lên và nói.

– Cái thằng mi, toàn làm điều không đâu.

Văn Lộc lắc đầu.

Suốt trên đường trở lại chỗ nghỉ, Thái Bảo đưa chiếc lồng lên quan sát. Nó thấy con chim Lạc cũng uể oải nhìn nó chăm chú rồi lại rúc đầu vào đôi cánh, dáng vẻ rất chán nản. Thái Bảo huýt huýt mấy tiếng gọi rồi thủ thỉ:

– Mi về sống với ta nhé, ta sẽ chăm sóc tử tế. Khi nào đủ sức bay lượn, ta sẽ thả mi về với cha mẹ.

Nghe nó rủ rỉ, chim Lạc khẽ rướn cổ lên nhìn, đôi mắt nhìn sâu vào Thái Bảo, dường như nó cảm nhận được lời nói của thằng bé, vội chậm rãi nhích người lên, mổ mổ ít cám trong chiếc cóng. Thái Bảo thấy thế, mỉm cười:

– Phải rồi! Chim Lạc ngoan, mau ăn đi cho lại sức rồi còn về với cha mẹ chứ.

Con chim Lạc non này hồi phục nhanh hơn sự tưởng tượng của Thái Bảo. Chỉ từ trưa đến tối, nó đã nhảy nhót khắp trong lồng, hướng đôi mắt tròn xoe nhìn mọi người, thỉnh thoảng kêu lên mấy tiếng gru gru. Đám trẻ quay xung quanh cái lồng, thích thú nhìn nó nhảy nhót qua lại. Song Mai mỉm cười, thò ngón tay qua lồng khều khều chim Lạc:

– Hay thật, có vẻ nó thích đệ lắm đó.