Chương 11: Quyết tâm​

Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Bọn khốn kiếp, tao liều mạng với chúng mày.

Thái Bảo hét váng lên và choàng tỉnh lại, thấy xung quanh không phải căn phòng của nó trên Thông Thiên Hoàng Ma mà trông có vẻ là nơi ở của phụ nữ.

Mồ hôi đổ ra như tắm, nó òa khóc, mếu máo:

– Mẹ ơi! Cha ơi!

Cánh cửa phòng bật ra vội vàng, Lưu Ly đạo nhân chạy ùa vào, vẻ mặt hốt hoảng rồi ôm chầm lấy nó:

– Thái Bảo! Thái Bảo! Con đừng sợ, có mẹ đây rồi, không ai làm hại con đâu.

– Cha mẹ con bị người ta chém chết rồi.

Nó ôm chặt lấy mẹ nuôi, khóc rống lên.

Lưu Ly đạo nhân không nói gì, cứ để nó gào khóc. Được một lúc, Thái Bảo mệt lử, lại thiếp đi. Đặt nó nằm xuống, Lưu Ly đạo nhân nhẹ nhàng bước ra ngoài. Thanh Ngọc đã đợi sẵn ở ngoài, nhìn sư phụ, ánh mắt như một câu hỏi.

– Chắc nó nhớ ra chuyện cha mẹ bị sát hại rồi, thật tội nghiệp.

Lưu Ly đạo nhân thở dài, hai mắt đỏ hoe.

– Giờ phải làm sao đây sư phụ.

Thanh Ngọc hỏi, ánh mắt tỏ ra đồng cảm.

– Còn biết làm sao, cứ để từ từ cho nó nguôi đi thôi. Nó ngất đi cũng năm ngày rồi, thật tội.

Lưu Ly đạo nhân nói.

Có tiếng gọi cửa, Thanh Ngọc vội vàng bước đến. Bạch Ưng chân nhân đi vội vào, khoát tay ra hiệu cho Thanh Ngọc không phải chào. Nhìn vẻ mặt của lão, hình như chân khí cũng chưa thể phục hồi hoàn toàn sau sự việc vừa rồi.

– Sao rồi!

Bạch Ưng chân nhân tỏ ra sốt ruột.

– Nó vừa tỉnh lại xong, hình như đã nhớ ra chuyện cha mẹ bị người ta sát hại.

Lưu Ly thông báo.

Bạch Ưng thở dài não nề, chầm chậm ngồi xuống.

– Mai Mai sao rồi sư huynh!

Lưu Ly đạo nhân hỏi.

– Nó cũng vừa tỉnh lại, Lưu Thủy đang đút cháo cho nó.

Bạch Ưng chân nhân liếc nhìn vào căn phòng rồi đáp.

– Sư huynh đã đỡ chưa?

Lưu Ly quan tâm.

– Ta không sao, chỉ là hao tổn chút nguyên khí, nghỉ ngơi thêm dăm bữa nữa là ổn thôi.

– Kẻ nào lại gan cùng mình mà lên tận Thông Thiên Hoàng Ma gây chuyện vậy nhỉ?

Lưu Ly đạo nhân nghi ngờ.

– À..ừm! Ta cũng không rõ, nhưng người này võ công quái dị, may có Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ đánh hắn trọng thương, phải trốn mất.

Bạch Ưng chân nhân có vẻ hơi lúng túng, tránh nhìn thẳng vào Lưu Ly.

– Khắp cõi Lạc Hồng này, ngoài Quỷ Đế đã mất tích ra thì chỉ còn Vô Tình Quỷ là có khả năng sống sót sau khi bị kiếm đồ công kích. Nhưng giờ hắn đang ở Hỏa ngục, lẽ nào…

– Hắn đã trốn thoát.

Bạch Ưng chân nhân dường như chỉ chờ đợi cái tên kia phát ra từ chính mồm sư muội, lão như vớ được phao cứu sinh, vội vàng nói.

– Huynh nói sao, hắn đã trốn khỏi Hỏa ngục sao?

Lưu Ly đạo nhân ngạc nhiên, khuôn mặt lập tức biến sắc.

– Phải! Mấy hôm nay bị thương, lại lo cho mấy đứa trẻ, ta quên mất không thông báo cho mọi người. Hôm rồi Phạm Mạnh Hổ có lên Vân Tiêu Kiếm nói cho ta về việc này.

Bạch Ưng chân nhân nói một hơi.

Thật là tiện lợi, lão vốn không biết sẽ phải giải thích thế nào về việc kiếm trận tự động thi triển, tấn công hai đứa trẻ mang trong người tà khí cực thịnh, nay lại có tên Quỷ Vô Tình ở đâu đến nạp mạng, quả là ông trời vẫn muốn che dấu sự việc kia.

Một lý do không thể hợp lý hơn: “Quỷ Vô Tình phá ngục trốn thoát, định bụng chạy lên Vân Tiêu Kiếm gây sự, hắn giao đấu với Bạch Ưng đạo trưởng một trận long trời lở đất, hai đứa trẻ kia bị ảnh hưởng bởi phản chấn nên ngất đi rồi Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ thi triển, đánh hắn bị thương. Quá hợp lý.”

Nếu mọi người phát giác ra chuyện của Song Mai, cái ngôi trưởng môn lão cũng chẳng thèm nhưng quan trọng nhất là đứa cháu gái ruột thịt mà Bạch Ưng chân nhân coi như con đẻ thì không đời nào có thể động đến được. Nhưng, lão vẫn thắc mắc, tại sao kiếm trận không thể chém chết Song Mai và Thái Bảo mà lại hòa vào cơ thể chúng nó, có điều gì đó mờ ám ở đây.

Thực ra, lão không biết cũng phải thôi, bởi năm xưa, khi Quỷ Đế và Vân Tiêu chân nhân quyết đấu, hai người đều dùng hết sức mạnh kinh thiên động địa của mình mà vong mạng. Khi chết đi, đáng lẽ hồn phách phải siêu thoát thì đằng này lại bị hai luồng nội lực chí âm, chí dương hút vào rồi chia nhau bay đi về hai hướng, nhập vào thân thể Song Mai và Thái Bảo. Điều này, trên đời chẳng ai biết được.

Chợt, có tiếng nức nở nhè nhẹ bên trong, Lưu Ly đạo nhân toan chạy vào xem thì Bạch Ưng chân nhân đã cản lại:

– Muội ở ngoài, để ta vào với nó một chút.

Lão đi nhanh vào rồi khép chặt cửa lại. Thái Bảo nhìn thấy lão thì tủi thân, lại khóc rống lên.

– Sư phụ! Sư phụ! Cha mẹ con bị người ta chém chết rồi, sư phụ nói dối con.

– Thái Thái Bảo ngoan nào, nghe sư phụ nói này.

Bạch Ưng chân nhân dỗ dành.

Lão vốn đã có nhiều kinh nghiệm đối phó với đám trẻ con khóc nhè. Từ lúc Mai Mai còn nhỏ, lão đã phải liên tục dỗ dành nó rồi.

Thái Bảo sau mấy lần nghe lão vỗ về cũng thôi không gào khóc nữa nhưng thỉnh thoảng cứ nấc lên từng hồi.

– Thái Bảo nghe sư phụ nói này.

Lão bắt đầu bằng một giọng rất ngọt ngào.

– Vâng! Thưa sư phụ.

Nó vẫn mếu máo.

– Đàn ông không được khóc nghe chưa, phải cứng rắn lên, dù cho trời có sụp xuống. Con có phải đàn ông không.

Bạch Ưng chân nhân hỏi.

– Có ạ!

– Tốt, vậy nín đi, nghe sư phụ nói.

Lão lại dỗ dành.

– Con nín ạ.

– Con có biết mẹ con nói gì trước khi lâm trung không?

Bạch Ưng chân nhân hỏi.

– Dạ không ạ.

Thái Bảo lắc đầu, đưa tay gạt nước mắt, cố để không chảy ra nữa.

– Mẹ con dặn, con phải ngoan ngoãn, nghe lời sư phụ, cố gắng tu luyện đạt được thành tựu, sau này hành hiệp trượng nghĩa, trả thù cho cha mẹ.

Bạch Ưng chân nhân kể một tràng.

– Nhưng mà…

Nó toan khóc tiếp.

– Không nhưng gì cả, nếu con cứ khóc lóc như thế này thì đâu phải là nam nhi. Con có muốn học thành tài để về sau trả thù cho cha mẹ không?

– Dạ có thưa sư phụ.

Thái Bảo mếu máo gật đầu.

– Tốt lắm! Vậy từ nay không được khóc nữa, cũng không được nhắc đến chuyện cha mẹ bị giết mà tập trung vào tu luyện có được không?

– Dạ được ạ.

Ánh mắt Thái Bảo giờ đã cứng rắn hơn.

– Còn nữa, chuyện hôm ở thác nước, con tuyệt đối không được kể với ai. Người nào hỏi, con phải nói là bị một ai đó đánh trọng thương nghe không? Còn nhớ chuyện sư phụ nói với con là trong người có một luồng tà khí không? Nếu con tiết lộ ra, người ta sẽ bắt con đi và con không có cơ hội để tu luyện thành tài, trả thù cho cha mẹ nữa. Con có biết không?

Bạch Ưng chân nhân thì thầm vào tai nó, không để cho ai nghe thấy.

– Dạ! Dạ! Con nhớ rồi thưa sư phụ.

Thái Bảo gật đầu lia lịa, lúc này tâm trạng đã chuyển sang sợ hãi việc người ta sẽ bắt mình nếu biết trong người có luồng tà khí.

– Tốt rồi! Giờ con cứ nghỉ ngơi tại Ly Kiếm Vân Tiêu cùng mẹ nuôi, khi nào khỏe thì trở về Thông Thiên Hoàng Ma cũng được.

Bạch Ưng chân nhân xoa đầu nó rồi đứng lên đi ra ngoài.

– Sư phụ! Con hứa với sư phụ sẽ chăm chỉ tu luyện để sau này thành tài, trả thù cho cha mẹ.

Nó ngước ánh mắt chứa đầy quyết tâm về phía Bạch Ưng chân nhân. Lão mỉm cười, gật đầu với nó rồi khép cửa lại.

Tiếng ấm ức vẫn vang lên cách đoạn. Lưu Ly đạo nhân nhận ra, trong những âm thanh ấy có một nguồn sức mạnh đang đè nén những cảm xúc bình thường xuống tận cùng của nỗi đau đớn. Điều đó, nàng đã từng trải qua. Lưu Ly dường như biết, sau đêm nay sẽ có một con người hoàn toàn khác ở Vân Tiêu Kiếm.

***

Sáng sớm tinh mơ, trời đất cứ ảm đạm một màu nhờ nhờ. Gió lúc thì rít lên từng cơn, đem đến một cảm giác lành lạnh, lúc thì lại uể oải gẩy đám lá cây lên rồi lại hờ hững ném chúng ra không xa lắm. Mặt trời bị che khuất, tức giận mà tuyệt vọng phóng những tia nắng chói chang, mong chúng xuyên qua những đám mây mù, đến với nhân gian.

Lưu Ly đạo nhân choàng tỉnh, thấy trên mình khoác một tấm chăn mỏng. Nàng vội vàng bước vào phòng trong xem xét. Chiếc giường trống không, gối chăn được gập lại ngay ngắn. Nàng nhìn tấm chăn mỏng và hiểu ra, chính Thái Bảo đã đắp cho mình.

Thái Bảo dậy từ sớm, nó nhẹ nhàng khoác lên người mẹ nuôi một tấm chăn mỏng rồi nhanh chóng chạy về Thông Thiên Hoàng Ma. Từ Ly Kiếm Vân Tiêu đi về Thái Cực điện, bao nhiêu ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu nó, lúc thì rõ ràng, khúc triết; lúc lại mơ hồ, chớp tắt. Nó chỉ biết tự nhủ thầm, phải cố gắng, cố gắng và cố gắng hơn nữa. Nó biết, quãng đường phía trước còn dài lắm.

Thái Bảo đi qua Vân Tiêu Giám, thấy chúng bạn đang tập trung ngoài sân chính, Cẩm Y đạo nhân đang hướng dẫn sử dụng kiếm pháp. Cẩm Y đạo nhân là người đứng đầu Càn Kiếm Vân Tiêu, người này tiếp nhận ngôi vị của Bạch Ưng sau khi lão trở thành trưởng môn đời thứ hai.

Cẩm Y đạo nhân, tên tục là gì không ai nhớ, chỉ biết khi xưa, lão theo Vân Tiêu chân nhân tung hoành trong thiên hạ, kiếm pháp đã trở nên xuất quỷ nhập thần, một chiêu đoạt ngàn mạng cách xa hàng trăm dặm. Lão có bề ngoài giống hệt một kiếm khách giang hồ, đầy chất lãng tử phong lưu với đôi mắt lúc nào cũng đầy vẻ ưu tư. Lão thường mặc cẩm bào màu tím, bởi vậy người ta mới gọi là Cẩm Y đạo nhân.

Ngó thấy Thái Bảo, Ánh Nguyệt đưa cây kiếm bằng gỗ lên hua hua gọi:

– Sư huynh Thái Bảo! Mau lại tập kiếm nào.

Cẩm Y lão đạo thấy thế, ngoảnh ra nhìn, mỉm cười với Thái Bảo. Nó vội vàng cúi gập người chào rồi cứ nhắm hướng lên Thái Cực điện mà đi.

Thái Bảo đi nhanh qua các dãy hành lang, mắt đưa sang ngắm Âm Dương Song Kiếm đang nằm im lìm ngoài sân, hai viên châu vẫn tỏa sáng rực rỡ. Nó mơ hồ nghĩ đến ngày nào đó, mình sẽ có thể sở hữu hai món bảo khí cực phẩm của Lạc Hồng này. Lúc đó, đừng nói một kẻ thù, có hàng trăm, hàng vạn tên cũng sẽ bại dưới song kiếm này.

Gõ mấy tiếng vào cửa phòng lão đạo Bạch Ưng, nó đẩy nhẹ khiến cánh cửa hé ra. Thấy sư phụ đang tham thiền, Thái Bảo định khép lại, quay lưng trở ra thì giọng lão đã vang lên:

– Thái Bảo! Con mau vào đây.

Nó mở cửa bước vào, đến trước mặt lão cung kính:

– Bái kiến sư phụ!

– Tốt lắm! Sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày hẵng trở về. Con thấy trong người thế nào?

Lão hỏi.

– Con thấy trong người hoàn toàn khỏe mạnh, có thể lập tức trở lại Vân Tiêu Giám được rồi ạ. – Thái Bảo nói, giọng chắc nịch.

Bạch Ưng đạo trưởng nhìn thẳng vào mắt đệ tử, lão thấy ánh mắt nó vô cùng khác lạ, chứa đầy háo hức và quyết tâm rèn luyện. Trong lòng lão đạo đột nhiên cảm thấy cực kỳ đắn đo. Suy nghĩ một chớp, lão mỉm cười:

– Con chắc đã khỏe chứ?

– Con chắc ạ.

Thái Bảo quả quyết.

– Được rồi, vậy con về phòng chuẩn bị đi, sau giờ cơm trưa cùng Song Mai đến gặp ta ở thác nước.

– Thưa sư phụ! Con còn một việc nữa muốn…

Nó ấp úng.

– Việc gì vậy? Con mau nói.

Bạch Ưng chân nhân giục.

– Thưa sư phụ! Cha mẹ con đã bị người ta sát hại, hiện giờ, ngoài Vân Tiêu Kiếm, con chẳng còn nơi nào nương tựa. Tại Thành Thần Long, con còn một người bạn thân, nó vốn rất muốn lên Hoàng Ma Sơn tu luyện ngặt nỗi…

Thái Bảo dừng lại, ánh mắt nhìn Bạch Ưng chân nhân chờ đợi.

– Con cứ nói.

Lão gật đầu.

– Gia cảnh nó rất đáng thương, nhà nghèo nên không có tiền để học đạo, không biết sư phụ có thể đặc cách…

Nó lại ngập ngừng.

– Con bảo sao? Lên Vân Tiêu Kiếm làm sao cần tiền?

Lão ngạc nhiên, khuôn mặt bất giác chuyển thành màu tái.

– Thưa sư phụ! Trước khi con lên đây, cha mẹ cũng đã tích góp một số tiền lớn, thấy bảo là để hối lộ cho người kiểm tra tư chất đệ tử. Nhà Văn Lộc không có tiền nên…

Thái Bảo hướng mắt về phía sư phụ, dò ý.

Lúc này, màu tái trên khuôn mặt lão đã chuyển thành một màu đỏ rực như cà chua, hai ống mũi phập phồng, hô hấp rất nhanh. Lão đập bàn đánh rầm một cái rồi đứng phắt dậy:

– Khốn kiếp thật! Lại còn chuyện này nữa. Chúng định biến Vân Tiêu Kiếm thành cái gì đây?

Thái Bảo thấy sư phụ tự nhiên đùng đùng nổi giận thì hốt hoảng quỳ xuống, lắp bắp:

– Thái Bảo biết lỗi! Đáng ra không nên xin cho Văn Lộc như thế, con biết lỗi rồi.

Bạch Ưng chân nhân hít một hơi rồi phẩy phẩy tay:

– Không phải lỗi của con, mau đứng lên. Chuyện của Văn Lộc ta sẽ xem xét. Còn chuyện kia là do lỗi của ta quản người không nghiêm. Con mau đứng dậy.

– Đa tạ sư phụ! Con xin phép về phòng.

Thái Bảo đứng lên, chắp tay thi lễ rồi lặng lẽ lui ra ngoài.