Chương 52​: Tình xưa nghĩa cũ​

Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện

Đăng vào: 12 tháng trước

.

A..A…A..! – Tiểu Bất Tử hét vàng lên, quỵ xuống. Đám nữ đệ tử Mẫu Nghi Giáo xung quanh thấy vậy, rào rào chạy tới vây xung quanh, nét mặt lo lắng.

Hắn, mặt mũi đỏ găng, vô hồn, nhìn chằm chặp xuống đất, hai tay nắm lại, như muốn xuất quyền đánh thẳng vào nền đá cứng. Tiểu Bất Tử cứ như vậy khiến đám nữ đệ tử chỉ biết nhìn nhau lắc đầu. Một đệ tử khẽ khàng hỏi:

– Sư huynh không sao chứ?

Tiểu Bất Tử im lặng, ánh mắt dịu dần, hắn khẽ lắc đầu, ý như muốn nói đã ổn. Bạch Vân Tiên Tử từ đâu rẽ đám đông, bước tới trước mặt hắn, nàng nhìn xuống, ánh mắt ái ngại rồi hỏi:

– Có phải ngươi trúng chiêu của đối thủ nặng quá không? Ngươi có bị thương không?

– Con không sao đâu Tiên Tử!

Hắn ngẩng mặt lên, nhìn Bạch Vân Tiên Tử, nói.

Hít một hơi căng lồng ngực, Tiểu Bất Tử uể oải đứng lên, nhìn mọi người một lượt rồi ném một nụ cười méo mó, đoạn nhẹ nhàng tách khỏi đám đông, hướng về phía lôi đài Tiểu Linh thi đấu.

Gió nhẹ chợt nổi lên, khiến vài hạt bụi bay vào mắt hắn. Tiểu Bất Tử nhắm nhanh mắt lại theo phản xạ. Đưa tay lên dụi mắt rồi từ từ mở. Một ánh mắt đang nhìn hắn. Tiểu Bất Tử ngây người, đứng im. Trước mặt hắn, cách vài bước chân, Song Mai đang đứng đó, mắt đượm buồn.

Không gian như dừng lại, hai người đứng rất gần nhau nhưng sao quá xa xôi, cách trở. Khuôn mặt Tiểu Bất Tử bất giác tái đi, ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào Song Mai. Dường như, có một khúc nhạc não nề đang văng vẳng đâu đây, trùm kín lấy hai con người này.

Song Mai toàn thân khẽ rung động. Đôi môi xinh đẹp của nàng dường như muốn bật ra một lời nói nhưng sao không cất thành lời. Nàng siết chặt nắm tay, khẽ ngẩng mặt lên trời, khép đôi mi, hít một hơi căng lồng ngực rồi thở mạnh ra.

Vút…Bóng nàng vụt qua hắn, rất nhanh, vương lại sau lưng một mùi thơm thuần khiết. Mùi thơm của hoa bách hợp. Nàng vụt bước qua hắn. Nắng trên cao xiên ngang, đổ bóng hai người in trên mặt đất. Trong một tích tắc, rất nhanh thôi, khi nàng bước qua, hai chiếc bóng hình như hòa vào làm một và dường như mãi mãi không muốn tách rời khỏi nhau.

– Thái Bảo! Ta sẽ đợi…

Tiểu Bất Tử thấy lòng đau quặn lại. Một lời nói khẽ vang lên khi nàng vụt bước qua hắn. Trời đất này, hình như đang thổi cuồng phong, bão tố vào hai con người đầy duyên nợ này hay sao?

Một cơn gió thổi thốc lên, cuốn một chiếc lá cô liêu xoáy lên không trung. Chiếc lá chới với trong hư vô, hình như nó muốn bay cao, bay cao lên trên tất cả. Tiểu Bất Tử nhìn theo chiếc lá, trong lòng chợt ùa về một cảm giác trống rỗng.

Tiếng hò hét, vỗ tay rào rào khiến Tiểu Bất Tử đặt chân trở lại mặt đất. Hình bóng nàng tan biến trong hư vô, tan biến trên đống đổ nát, thê lương trong giấc mơ của hắn. Tiểu Bất Tử nhìn sang lôi đài của Tiểu Linh. Một ảo ảnh tiên nữ kiêu sa, tuyệt đẹp đang phá không bay tới. Đối thủ của nàng, thần sắc hoảng loạn, không kịp ứng chiêu liền lĩnh chọn đòn tấn công, văng khỏi lôi đài.

“Nàng! Người con gái trong giấc mơ của ta, nàng tựa như một cái gì đó mà ta muốn kiếm tìm. Nhưng thứ lỗi cho ta, trên con đường này, ta cần một người đồng hành.” Hắn lẩm bẩm rồi hít một hơi, đứng thẳng người, bước về phía Tiểu Linh…

– Chúc mừng ngươi Tiểu Linh!

Tiểu Bất Tử khẽ cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Linh đang vui mừng hết sức.

– Ngươi sao rồi?

Tiểu Linh đứng trên lôi đài, cúi xuống nhìn hắn.

– Ta cũng vào vòng trong rồi.

Hắn thông báo.

Tiểu Linh mỉm cười tít mắt, mừng cho Tiểu Bất Tử. Đoạn nàng nhún mình, nhẩy xuống bên cạnh hắn.

Rất tự nhiên, Tiểu Linh kéo tay Tiểu Bất Tử bước ra khỏi đám đông đang cổ vũ nàng, hướng về phía cổng thành làm hắn ngớ người. Tiểu Bất Tử bị kéo đi, ngơ ngác hỏi:

– Tiểu Linh! Ngươi định dẫn ta đi đâu?

– Đi, chúng ta đi ăn mừng thôi. Ta cũng muốn đi ngắm thành Thần Long một chút.

– Hai người đi đâu?

Bạch Vân Tiên Tử xuất hiện trước mặt khiến Tiểu Linh và Tiểu Bất Tử khựng lại.

– Bọn ta muốn đi chơi trong thành Thần Long một chút.

Tiểu Linh thông báo, bàn tay vẫn nắm chặt tay Tiểu Bất Tử.

– Được! Hai đứa nhớ về sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn thi đấu tiếp. Mẫu Nghi Giáo chỉ còn hai người lọt vào vòng ba.

Bạch Vân Tiên Tử mỉm cười nói.

– Thanh Thanh và Hồng Thu đều đã bại trận sao?

Tiểu Linh thoáng nét lo âu.

– Đúng thế.

Bạch Vân Tiên Tử đưa ánh mắt nhìn ra xa, thở dài.

– Hai người đó bại dưới tay đệ tử phái nào vậy Tiên Tử?

Tiểu Bất Tử hỏi dò.

– Hồng Thu thua đệ tử của Vạn Phật Tông còn Thanh Thanh bị Mai Mai của Vân Tiêu Kiếm đả thương, hiện đã được đưa về cung Chu Tước điều trị.

Bạch Vân nói tiếp.

Tiểu Linh đắn đo trong lòng, chợt nảy lên một sự bất an. Hồng Thu không nói làm gì nhưng Thanh Thanh, nếu so với nàng thì thực lực một chín một mười, không ngờ lại thất bại nhanh chóng đến thế. Chợt, nhiều cảm giác từ đâu tràn về, nàng khẽ quay sang nhìn Tiểu Bất Tử. Hắn thấy thế, chỉ biết im lặng nhìn thẳng vào nàng rồi khẽ siết chặt bàn tay Tiểu Linh.

– Thôi, hai con đi đi rồi nhớ về sớm.

Bạch Vân Tiên Tử nói rồi vụt bước đi.

Thành Thần Long phồn hoa, đông đúc khiến cho Tiểu Bất Tử và Tiểu Linh ngạc nhiên không thôi, tạm thời quên đi câu chuyện Lạc Hồng đại hội. Hai đứa hòa vào dòng người tấp nập, ngắm những công trình hoa lệ.

Tiểu Linh ngó bên phải, xem bên trái, thỉnh thoảng lại ghé vào một cửa hàng rồi vẫy vẫy tay gọi Tiểu Bất Tử rảo bước. Đám nam nhân trên phố, không ai là không ngoái nhìn Tiểu Linh với vẻ ngưỡng mộ. Nàng, giống như một tiên nữ giáng trần có dáng vẻ tinh nghịch. Tiểu Bất Tử thỉnh thoảng để ý thấy những ánh mắt ấy, chợt dâng lên một cảm giác tự hào, chốc chốc lại mỉm cười một mình, ngắm hình bóng của Tiểu Linh giữa dòng người tấp nập.

– Tò he này ngọt hơn ở thành Ánh Nguyệt nhỉ.

Tiểu Linh vụt bước lên phía trước, xoay người nhìn hắn, cười nói, trên tay cầm một chiếc tò he.

Tiểu Bất Tử cũng đưa tò he của mình lên nhìn rồi gật nhẹ đầu. Cả hai cười khúc khích, nói những câu chuyện phiếm, hòa vào sự đông đúc của kinh thành. Một bóng hồng nhan, một hình nam tử, bên nhau, như một chấm nổi bật, phác họa thêm vào bức tranh phồn hoa đô hội.

Con phố ẩm thực trải ra trước mắt cả hai người, Tiểu Linh hít hà mùi thức ăn nồng nàn trong gió, rồi khẽ reo lên:

– Ta nghe nói là ở đây có một tiệm rất nổi tiếng, chuyên bán các loại bánh, chúng ta đến đó nhé.

Đáp lại nàng là một sự im lặng. Bất giác, Tiểu Linh quay người lại, không thấy Tiểu Bất Tử đâu cả, nàng nhìn kỹ, hóa ra hắn đang đứng im cách nàng khoảng mười bước chân, ánh mắt chằm chặp nhìn lên một bảng hiệu bên đường. Nàng nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy, một tửu lầu khang trang, bề thế, ngoài cửa đề bốn chữ: “Lâm Gia Tửu Lầu”.

Bước trở lại bên cạnh Tiểu Bất Tử, Tiểu Linh nhăn mặt:

– Ngươi sao vậy? Muốn vào đây à?

Tiểu Bất Tử khuôn mặt trắng bệch, tập trung nhìn tửu lầu, không để ý lời nói của Tiểu Linh khiến nàng dâng lên một cảm giác lạ. Khẽ kéo tay Tiểu Bất Tử, hắn vẫn đứng đực ở đó.

Lúc này, phía cửa tửu lầu, một nữ nhân bước nhẹ ra ngoài rồi sững người lại. Tiểu Bất Tử nhìn bà ta, ánh mắt càng trở nên khó hiểu. Người phụ nữ này, cũng nhìn lại Tiểu Bất Tử, khuôn mặt biến sắc, miệng lắp bắp không nên lời, toàn thân run lên lẩy bẩy:

– Thái…Thái Bảo…là con…con còn sống?

Tai Tiểu Bất Tử như ù đi. Như không còn nghe thấy bất cứ một âm thanh nào xung quanh nữa. Phía trước mặt chợt tối xầm lại, tựa có đêm đen ở đâu bỗng chốc tràn đến. Đây, đây là đâu mà sao lại thân quen thế?

***

Tiểu Bất Tử ngồi im lặng trong căn phòng nhỏ bài trí giống như nơi ở của một đứa trẻ. Trên tường treo vài chiếc chong chóng, giường chiếu sạch sẽ, chắc hẳn ngày nào cũng được lau dọn cẩn thận. Tiểu Linh ngó nghiêng, ngắm nhìn khắp một lượt rồi ánh mắt thu về nhìn Tiểu Bất Tử.

Phía gần cửa, người phụ nữ vẫn đứng đó, nét mặt dường như chưa hết sự ngạc nhiên, vui mừng.

– Đây, đây là phòng của con sao?

Tiểu Bất Tử khẽ hỏi.

– Đúng vậy, đây là phòng của con. Từ khi con mất tích khỏi Vân Tiêu Kiếm, ta vẫn hằng ngày dọn dẹp sạch sẽ. Thằng Văn Lộc nói là con số mạng cao lắm, chắc chắn sẽ trở về. Nó nói đúng, rốt cục con cũng quay về nhưng đáng tiếc là…

Người phụ nữ thở dài nói rồi nhìn về phía Tiểu Linh.

– Văn…Lộc!

Tiểu Bất Tử lẩm bẩm.

Tiểu Linh trong lòng rất hoang mang. Khi nãy, thấy người phụ nữ kia nhìn hắn rồi thốt nhiên òa khóc, ôm chầm lấy hắn thì nàng chẳng nói được gì, chỉ đứng đờ người ra. Nàng nghĩ, chắc hắn người kia là mẹ hắn nhưng rốt cục lại chẳng phải, hóa ra, lại là mẹ của tên Văn Lộc kia. Chợt, nàng thấy trong lòng rất có lỗi vì đã ra tay với Văn Lộc.

– Con…xin lỗi…Con không thể nhớ gì được…

Tiểu Bất Tử hướng lên nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt đờ đẫn.

Người phụ nữ mỉm cười, chợt bước nhanh về phía hắn. Bà ta khẽ ôm hắn, xoa đầu rồi nói:

– Thái Bảo ngốc! Chắc chắn con sẽ nhớ lại mà.

Tiểu Linh thấy thế, trong lòng càng thêm khó nghĩ. Nếu hắn nhớ lại thì sao đây? Nàng đang sợ hãi sao? Không! Phải vứt bỏ ngay cái ý niệm này. Chẳng phải hắn trước đây là một con người rất tốt sao? Hắn có bạn bè tốt, người thân cũng rất tốt, lại là đệ tử ưu tú của Vân Tiêu Kiếm. Ta sao có thể….

Nét mặt Tiểu Linh thoáng chút buồn. Ngón tay nàng vân vê vạt áo, im lặng nhìn ra phía cửa. Một vạt nắng cuối ngày uể oải vạch những hình thù kỳ quái lên nền.

– Cô gái này chắc hẳn là Song Mai tiểu thư có phải không? Văn Lộc thường kể về cô suốt. Quả thực là tài sắc vẹn toàn, số Thái Bảo thật tốt.

Tiểu Linh tái người đi khi nghe người phụ nữ hỏi đến mình. Song Mai. Lại cái tên Song Mai đó. Nàng im lặng, không biết nói câu gì. Toàn thân khẽ run lên.

– Không…không phải đâu, đây là Tiểu Linh của Mẫu Nghi Giáo, nàng ấy rất tốt. Những năm qua, con ở cùng nàng ấy.

Tiểu Bất Tử hoảng hốt xen vào.

Người phụ nữ như nhận ra mình bị hớ, nét mặt có chút ngượng ngùng, vội lấp liếm :

– Thứ lỗi cho ta…Cảm ơn cô đã chăm sóc Thái Bảo trong suốt mấy năm qua. Nhà họ Lâm còn mỗi mình nó.

– Còn mỗi mình con ?

Tiểu Bất Tử lại thấy đầu óc hoa lên. Hắn định bụng sẽ hỏi thăm tin tức về gia thế, về cha mẹ, người thân. Nay người phụ nữ này lại nói nhà họ Lâm còn mỗi mình nó.

– Phải, để ta nhắc lại cho con biết, cả nhà con bị ma giáo sát hại hết. Con may mắn được Bạch Ưng đạo trưởng của Vân Tiêu Kiếm nhận về nuôi dạy.

Tai Tiểu Linh ù đi. Gia cảnh của hắn thật đáng thương. Xem ra, Vân Tiêu Kiếm có ơn sâu nghĩa nặng với hắn. Cách cư xử của nàng, liệu có đúng không? Nhưng nàng cũng như hắn, đâu biết được ngọn ngành sự việc…

Ánh trăng nhàn nhạt, tinh tú lấp lánh khẽ tỏa sáng xuống khắp nhân gian. Trên nóc Chu Tước cung, Tiểu Bất Tử nằm dài, tâm trạng rối bời, ngước mắt nhìn trời. Tâm sự trong lòng hắn, đâu phải ai cũng hiểu được. Liệu những lời người phụ nữ kia đã nói có tin được không? Có phải là sự thật không?

Vốn Tiểu Bất Tử chẳng nhớ một chút gì về quá khứ cả nên những sự việc xảy ra thì chẳng biết là thực hay hư. Trong lòng hắn, những đấu tranh dường như rất mạnh mẽ.

Đầu óc rối bời, gió hiu hiu thổi, Tiểu Bất Tử bỗng thiếp đi lúc nào không hay. Lại giấc mơ ấy, lại người con gái áo trắng thướt tha, đẹp tựa thần tiên ấy. Nàng cô ngạo trên lưng linh điểu, hướng ánh mắt nặng trĩu ưu tư, nhìn xuống đống đổ nát hoang tàn. Một giọt lệ lăn trên má nàng, rơi xuống. “Thái Bảo…Thái Bảo…!” Hình như nàng đang gọi hắn. Hắn tên là Thái Bảo đúng không?

Xoạt, một đạo hắc quang từ đống đổ nát phóng vọt lên không trung, nhắm vào người con gái ấy. Nàng dường như không để ý, cứ để đạo hắc quang đánh tới. Oành, một tiếng nổ lớn vang lên, khắp không gian tràn ngập những đốm sáng li ti, tựa hàng triệu vì tinh tú đang lả tả rơi xuống. “Không…” Tiểu Bất Tử gào lên, chới với đưa tay ra, muốn níu giữ lại nhưng vô vọng. Nàng tan biến tựa như ảo ảnh.

Tiểu Bất Tử giật mình tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa. Một cơn gió lạnh thổi đến khiến hắn cảm thấy tê tái người. Thoáng trong gió, một mùi hương thơm quen thuộc. Hương hoa bách hợp.

Hắn ngước nhìn ra phía sau. Hình bóng đó….Hắn lặng người, chỉ biết ngắm nhìn nàng. Dưới bóng trăng mờ ảo, khuôn mặt nàng rạng ngời nhưng nét u uất thì không thể xóa đi được. Bạch y của nàng khẽ bay nhè nhẹ trong gió, trường kiếm sau lưng nhẹ nhàng đu đưa, chốc chốc lại tỏa ra thứ ánh sáng kỳ ảo, tuôn vào không gian mùi hương tinh khiết của loài hoa mà nó mang trong tên.

– Cô…không nên tới đây. Đây là khu vực của đệ tử Mẫu Nghi Giáo.

Tiểu Bất Tử ấp úng, hắn cố để tránh ánh mắt của nàng đang nhìn.

– Ngươi thực sự không nhớ gì sao?

Nàng khẽ hỏi, giọng nói trong trẻo, như tiếng chuông ngân nga khắp bốn phương.

– Ta thực sự không nhớ gì cả.

Tiểu Bất Tử buồn bã đáp.

Nàng mỉm cười, nụ cười như hoa nhưng sao buồn bã thế. Nàng từ từ bước tới bên cạnh hắn rồi thu mình, ngồi xuống bên cạnh, đăm chiêu nhìn ra xa.

Chưa bao giờ, Tiểu Bất Tử ở gần người con gái ấy như bây giờ. Hắn im lặng, nhìn theo ánh mắt nàng, thỉnh thoảng hơi nghiêng đầu, khẽ liếc nàng rồi giật vội ánh mắt về. Trong lòng hắn lúc này thật khổ sở.

– Ta xin..lỗi.

Hắn lầm bẩm nhưng cũng đủ để nàng nghe thấy.

– Ngươi đâu có lỗi gì. Người không sao là tốt rồi. Ta…ta mừng…

Nàng cũng ấp úng nói rồi bỗng quay ra nhìn thẳng vào hắn.

– Ta..với cô…có…có…gì…- Tiểu Bất Tử rối lên như gà mắc tóc. Lời nói của Văn Lộc đang ám ảnh hắn. Giữa hắn và nàng, liệu có mối ràng buộc gì không?

– Ta với ngươi có gì?

Khuôn mặt nàng thoáng lên một chút khó hiểu, chẳng biết hắn đang định nói gì.

– Ý ta là…Thôi, không nói chuyện này, dù sao ta cũng không thể nhớ được.

Tiểu Bất Tử gạt đi khiến nàng cũng chẳng gặng hỏi thêm.

– Những năm qua ngươi sống ra sao?

Nàng hỏi.

Tiểu Bất Tử hít một hơi căng lồng ngực rồi bắt đầu kể lại câu chuyện. Hắn say sưa kể, từ lúc hắn được lão Lê Hữu cứu sống, cho đến khi hắn gặp lại nàng ở Thành Thần Long. Nhưng, hắn chẳng dám hé răng về những giấc mơ mà hắn gặp bao nhiêu năm nay.

Song Mai chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại thở dài rồi quay sang nhìn hắn. Bao năm không gặp, giờ tên sư đệ đáng ghét ngày nào đã khác xưa nhiều lắm. Nàng mơ hồ nhận ra, Thái Bảo ngày nào chẳng còn hiển hiện trước mặt nữa. Quá khứ, nàng có nên chôn vùi đi không? Nhưng, một sợi dây vô hình nào đó, như trường tồn, vĩnh cửu, buộc chặt tâm can của nàng với hắn. Nàng không biết.

– Cô gái đó, với ngươi rất tốt.

Song Mai khẽ khàng nói khi Tiểu Bất Tử vừa kết thúc câu chuyện.

– Ý cô là…Tiểu Linh?

Tiểu Bất Tử ngơ ngác hỏi.

– Đúng vậy. Vị cô nương đó đối với ngươi rất tốt. Nàng ta sẵn sàng dùng tính mạng để bảo vệ ngươi, có biết không?

Song Mai mỉm cười nhìn hắn. Nụ cười của nàng thật chua xót.

Tiểu Bất Tử không nói gì, khẽ gật đầu rồi đăm chiêu nhìn ra xa. Trong lòng hắn không hiểu đang muốn nói gì nữa.

Song Mai đột nhiên đứng thẳng lên, nàng thở mạnh ra, lấy hết sức rồi quay xuống nhìn hắn:

– Ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều, hãy tập trung cho những trận đấu sắp tới. Hy vọng chúng ta sẽ đi được đến trận cuối cùng. Còn giữa ta và ngươi, vốn chẳng có chuyện gì đâu. Chỉ…chỉ là tình cảm đồng môn, tỷ đệ mà thôi. Ngươi cũng không cần phải lo nghĩ nhiều.

– Ta..ta…

Tiểu Bất Tử ấp úng.

Nàng mỉm cười rồi nhún một cái, tung mình vào không trung. Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm sau lưng rực sáng rồi cả thân hình nàng vút đi, tựa như một ngôi sao băng lạnh lẽo, cô độc. Khắp khoảng không dường như vang lên một tiếng đàn buồn bã. Tiểu Bất Tử nhìn theo vệt sáng đến khi khuất bóng sau những khối kiến trúc đồ sộ thì nằm vật ra, mông lung nhìn trời cao vằng vặc. Giữa khoảng không gian yên tĩnh đó, hắn dường như nghe thấy tiếng nức nở.