Chương 950: Kéo dài (30)

Hôn Trộm 55 Lần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một đêm kia, Tống Tương Tư ngồi thật lâu trước bia mộ, mới xuống núi.

Dương Tư Tư ngồi trong xe trò chuyện với tài xế, đang đợi cô, nhìn thấy cô đi ra khỏi nghĩa trang, Dương Tư Tư giúp cô đẩy cửa xe ra.

Trên đường trở về, Dương Tư Tư và cô không hề nói chuyện với nhau, trong xe taxi vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xẹt qua, không ngừng vang lên.

Lúc xe tiến vào đường lớn, Dương Tư Tư mở miệng ý bảo lái xe dừng lại.

Sau khi xe dừng ổn định, Dương Tư Tư mở ví tiền, lúc muốn trả tiền, Tống Tương Tư vẫn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ không nhúc nhích liền mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn: “Để tôi trả.”

Dương Tư Tư cũng không khách khí, khép lại ví tiền, nhét vào trong túi, nói một câu “cảm ơn”, sau đó đẩy cửa xe ra.

Dương Tư Tư do dự một chút, vẫn mở miệng nói với Tống Tương Tư ở trong xe: “Vốn tôi không nên nói những thứ này với cô, bởi vì Gia Mộc nói cô đã kết hôn, nhưng tôi nghĩ đến, anh biết rõ cô ở đây nhưng lại không làm gì được, nhưng cũng không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của cô? Tôi liền thấy khổ tâm…”

Dương Tư Tư nói đến đây, hốc mắt bỗng nhiên đỏ bừng, cô nghĩ cả đời sau này, chỉ có một lần, sau khi bị người ta tổn thường, còn không hối không trách muốn đối tốt với anh.

Dương Tư Tư nhìn Tóng Tương Tư cong môi cười, giọng nói nhẹ nhàng chào tạm biệt, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe, xoay người rời đi, khóe mắt có nước mắt ào ạt rơi xuống.

Tống Tương Tư định để cho lái xe đưa mình quay lại Tô Uyển, sau cùng lại đi đến một nhà hàng ăn.

Nhà hàng đó chuyên làm các món về nấm, còn chưa đóng cửa, nhìn thấy cô đến vô cùng vui vẻ, đưa cô vào ngồi ở một góc tương đối yên tĩnh.

Thật ra Tống Tương Tư không có khẩu vị gì, nhưng vẫn gọi một chút đồ ăn.

Lúc bà chủ mang thực đơn, không nhịn được mở miệng nói một câu: “Cô và anh Hứa đã nhiều năm như vậy, khẩu vị cũng không thay đổi, mỗi lần cậu ấy tới đây đều gọi mấy món này.”

Đương nhiên cô biết anh Hứa chính là Hứa Gia Mộc, vẻ mặt khẽ biến đổi, im lặng một lát, hỏi: “Anh ấy thường tới đây ăn sao?”

“Thường xuyên tới.”

Bà chủ đưa thực đơn, cười tít mắt nói: “Trên cơ bản thì một tuần tới một lần, mỗi lần đều một mình, lại gọi hai phần đồ ăn, để ở vị trí đối diện cậu ấy.”

“A…” Tống Tương Tư cong môi người, không nói gì.

Bà chủ ôm thực đơn xoay người rời đi.

Bởi vì bên trong nhà hàng ít khách, đồ ăn đem lên rất nhanh.

Những đồ ăn này đều là hương vị như cũ, một chút cũng không đổi, nhưng cô lại khó nuốt xuống, sau cùng cũng không ăn tiếp mà rời đi.

Lúc này đã là 10 giờ tối, cô không trực tiếp đón xe về nhà, mà đi dọc theo đường cái không có mục đích gì.

Đợi đến lúc cô mệt mỏi, mới phát hiện ở trên con phố đối diện, là Hứa Thị.

Cô ngẩng đầu nhìn rất lâu, mới đếm được tới văn phòng của anh, đèn vẫn sáng, nhưng vì rất cao, căn bản không thấy được người ở bên trong như thế nào.