Chương 696: Giai thích

Hôn Trộm 55 Lần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Editor: Xiu Xiu

Kiều An Hảo tự nhiên tự đắc hỏi một câu: “Là sao? Bác Hứa, chúng ta cùng nhìn xem, đến sau cùng, chẳng biết hươu chết về tay ai!”

Nói xong, Kiều An Hảo cúp điện thoại, lúc cô chuẩn bị gác máy, đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, lại đem ống nghe đến bên tai, âm thanh bằng phẳng nói: “A… đúng rồi, còn có một việc quên chưa nói với bà, đó chính là tôi và Lục Cẩn Niên đã kết hôn, bà đã từng hao tổn tâm cơ muốn dùng tôi để đả thương Lục Cẩn Niên, nhưng hiện giờ vẫn thất bại, tôi cực kỳ muốn biết, hiện nay không có gì trong tay để uy hiếp Lục Cẩn Niên, bà vẫn muốn đấu cùng anh ấy sao?”

“Chúng mày, hai đứa đều là tiện…” Hàn Như Sơ gằn từng chữ, hung tợn cắn chặt hàm răng nói, chỉ là bà còn chưa nói xong, đột nhiên liền mạnh mẽ ho khan.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh khẩn trương của quản gia: “Phu nhân, phu nhân, người làm sao vậy?”

“Phu nhân, bà ho ra máu rồi!”

“Mau gọi xe cứu thương, mau…”

Kiều An Hảo nghe được tiếng lộn xộn ở bên trong, không hề có chút nào mềm lòng, ngược lại còn treo một nự cười trên mặt, và cả sự kiêu ngạo lúc nãy khi nói chuyện với Hàn Như Sơ.

Hàn Như Sơ, lần đầu tiên, đêm sinh nhật của bà, bà đã định sẵn sẽ bại dưới tay tôi1

Đêm nay, vẫn như vậy!

Bà yên tâm, từ giờ trở đi, thế cục đã bắt đầu xoay chuyển, từ nay về sau, tuyệt đối bà sẽ không chiếm được bất kỳ ưu thế gì.

Kiều An Hảo đi ra khỏi bốt điện thoại công cộng, trở về xe của mình, nhận được điện thoại của Lục Cẩn Niên.

Lúc này, Bắc Kinh đang là 11 giờ đêm, Lục Cẩn Niên ở bên kia mới là 10 giờ sáng.

Ngày hôm qua, trước khi anh tắt máy, có nhắc đến với cô, sau khi anh đến Mỹ, liền được mời dự một hội nghị khẩn cấp, có thể không có thời gian gọi điện cho cô, bay đường dài suốt năm tiếng, kế hoạch liên tiếp, đoán chừng anh vừa mới họp xong, có thể thời gian nghỉ ngơi cũng chưa có, liền gọi điện thoại cho cô.

Kiều An Hảo chưa lên xa, tìm một chiếc ghế trống trên quảng trường ngồi xuống, vừa lúc trên đỉnh đầu có ánh sáng của ngon đèn đường, ánh sáng ấm áp bao phủ lấy cả người cô.

Có thể vì đã khuya, quảng trường chỉ còn lại vài tốp năm ba người, không có gì ngoài tiếng xe xẹt qua sau lưng, không gian có chút yên tĩnh.

Lục Cẩn Niên gọi video đến, cô tiếp nhận, màn hình đen tầm mười giây, khuôn mặt của anh mới xuất hiện.

Nhìn cảnh tượng sau lưng anh, chắc là đang ở trong phòng khách sạn, mới vừa tắm qua, trên người còn đang mặc áo tắm, tóc chưa sấy, mới khô được một nửa, nhưng vẫn thi thoảng có giọt nước nhỏ xuống.

“Kiều Kiều?”

“Ừhm.” Kiều An Hảo lên tiếng, còn chưa mở miệng, đã thấy lông mày trên khuôn mặt tuấn dật của anh nhíu lại: “Em đang ở bên ngoài?”

Theo sau câu nói của anh, anh giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian: “Hiện tại chắc bên em là mười một giờ khuya rồi, sao còn chưa về nhà? Một mình ở bên ngoài à? Nguy hiểm lắm biết không?”

Lúc Lục Cẩn Niên nhìn thời gian, cổ tay đeo chiếc đồng hồ màu đen cũng hiện ra trên màn hình điện thoại di động, tay Kiều An Hảo mạnh mẽ nắm chặt điện thoại, tầm mắt nhìn chiếc đồng hồ kia mãi không dứt.

Có phải là đằng sau chiếc đồng hồ này, có một sự đau đớn vặn vẹo đến khó coi, mà lại là một vết sẹo đau đớn hằn sâu vào trong lòng?

Lục Cẩn Niên nói được một lúc lâu, mới phát hiện ra người phụ nữ đối diện không phản ứng gì, nhìn qua màn hình di động, thấy Kiều An Hảo đang ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, không nhịn được lên tiếng: “kiều Kiều, sao thế, đã có chuyện gì à?”