Chương 714: Vợ chồng Lục Kiều (2)

Hôn Trộm 55 Lần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Cẩn Niên nhìn ánh mắt Kiều An Hảo tránh né và lời nói không thật lòng của cô, cười khẽ một tiếng, cầm một sợi tóc của cô quấn vòng quanh ngón tay: “Bao che con, chính là bao che anh…”

Kiều An Hảo không giải thích, chẳng qua là nâng mí mắt, nhìn Lục Cẩn Niên, mím môi cười.

“Khụ khụ.” Trợ lý bất chợt ho khan.

Triệu Manh cũng hắng giọng một cái: “Không ngờ hai người này vừa gặp nhau đã dính lấy nhau, ân ân ái ái trước mặt để bọn tôi xem, thật sự có được không?”

Trợ lý phụ họa: “Đúng, Triệu Manh chí lý, chẳng lẽ hai người chưa từng nghe qua một câu nói, cái gì mà càng ân ái càng mau chán…”

Trợ lý nói tới chỗ này, vội vàng dừng lại, sau đó liền nhận được ánh mắt lạnh buốt của Lục Cẩn Niên, anh lập tức cúi đầu, giả bộ như chưa nói gì, bưng ly rượu uống 1 hớp, sau đó rót cho Lục Cẩn Niên một ly, đưa tới, cười hết sức lấy lòng nói: “Lục tổng, rượu ở nhà hàng này ngon thật. “

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt một hồi, rốt cuộc vươn tay nhận lấy.

Lúc này trợ lý mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua là khẩu khí kia vẫn chưa dừng lại, Lục Cẩn Niên bất chợt nâng lên mí mắt lại quét mắt nhìn anh một cái: “Cái gì gọi là càng ân ái càng mau chán?”

Trợ lý liền vội vàng lắc đầu.

“Tôi và Kiều Kiều, vốn rất tình cảm, anh thấy có chán sao?”

Trợ lý lắc đầu mạnh hơn.

Cơm nước xong, Lục Cẩn Niên trả tiền.

Lục Cẩn Niên có chút mệt mỏi vốn định mang theo Kiều An Hảo về nhà ngủ, kết quả Triệu Manh cười híp mắt giành mở miệng trước: “Lục ảnh đế, tôi và Kiều Kiều hôm nay tới acr trước để ăn cơm, đi dạo phố, Kiều Kiều nhìn trúng rất nhiều đồ, nói cơm nước xong muốn đi mua.”

Kiều An Hảo chợt liền ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Triệu Manh.

Lúc nào thì bọn họ nói đi dại phố? Rõ ràng bọn họ hẹn xong buổi chiều đi dạo phố! Còn nữa… Lúc nào thì nhìn trúng rất nhiều đồ chứ?

Lục Cẩn Niên nghe lời Triệu Manh, cũng không hỏi thật giả, trực tiếp đứng lên, lấy áo khoác treo trên ghế, nhìn về phía Kiều An Hảo, nói: “Vậy đi thôi.”

“Em…” Kiều An Hảo theo bản năng mở miệng muốn phủ nhận.

Triệu Manh lại vui vẻ từ chỗ ngồi tử đứng lên, cũng kéo cô: “Kiều Kiều, cậu muốn mua túi trước hay mua quần áo? Hay trang sức đeo tay?”

“Tớ…”

Mặc dù Triệu Manh đang hỏi Kiều An Hảo, nhưng rõ ràng cũng không có ý cho Kiều An Hảo nói chuyện: “Tớ thấy cậu rất thích cái túi Chanel mới không buông tay, vậy chúng ta đến cửa hàng Chanel đi.”

Nói xong, Triệu Manh liền nhìn về Lục Cẩn Niên: “Lục ảnh đế, có thể không?”

Lục Cẩn Niên gật đầu, không có ý kiến.

Kiều An Hảo vừa muốn mở miệng, Triệu Manh liền tiến tới bên tai của cô, tốc độ thật nhanh dùng giọng nói chỉ 2 người nghe được nói: “Kiều Kiều, tớ cho cậu biết, cậu bị ký giả chụp hình lúc ăn cơm, bây giờ Lục ảnh đế đã tới, ký giả đó nhất định sẽ chụp, không phải trên mạng đang mắng cậu sao? Lâm Thi Ý không phải là rất đắc ý sao? Bây giờ cậu để Lục ảnh đế đi cùng dạo phố, mua đồ thỏa thích, khiến ký giả tung tin tức giả kia đọc xong cũng tức chết!”

“Còn nữa, Kiều Kiều, tớ giúp cậu hả giận, cậu đừng chưa lâm trận bỏ chạy, theo tớ, hãy nói, Lục ảnh đế là chồng cậu, tại sao chúng ta lại để nhiều người vô duyên vô cớ mắng như vậy.”