Chương - 414: Anh âm thầm làm bạn (1)

Hôn Trộm 55 Lần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc Lục Cẩn Niên tới đây, đột nhiên liền giơ tay lên, che kín mặt mình, anh cực kỳ im lặng đứng trước bia mộ, nhưng lại có thể nhận ra hai bả vai run rẩy dù rất nhẹ.

Ở bên cô 251 ngày, anh lại cách xa cô, thực tế luôn bi thương hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

251 ngày này, từng ngày từng ngày một, ở trong đầu anh, giống như một thước phim quay chậm, đang rầm rì khơi dậy cảm xúc của anh.

Khi anh và cô cùng sắm vai vợ chồng, hai người giống như xa lạ, lại lạnh lùng ở bên nhau, anh vì có thể đến gần cô, lại chuyển hết tất cả giường trong biệt thự ra ngoài, rốt cuộc cũng thỏa ước nguyện được nằm cùng một giường với cô, một đêm lại một đêm, cơ thể anh bị kích thích hành hạ đến mức không có cách nào ngủ được, anh còn nhớ rõ ràng, lần đầu tiên khi cô không biết mơ thấy điều gì, lại chạm vào cánh tay anh, cả người anh giống như bị điện giật, …

Lúc cô chăm sóc anh ở biệt thự Nghi Sơn, khi cô cùng quay phim với anh trong “Khuynh Thành thời gian”, lúc cô song ca cùng anh trong bữa tiệc kia, còn có lúc hai người cùng đi xem phim, đi trên đường, đi ăn…

Còn có những bí mật cô không biết, anh thông báo cho cô “Vải, kéo, tảng đá”, anh đặc biệt tạo ra thương hiệu quà tặng “Shmily” cho cô, anh cho cô búp bê sứ, anh còn…

Cùng với hồi ức, Lục Cẩn Niên giống như bị một bàn tay nào đó hung hăng bắt lấy, dùng lực nắm chặt, đau đớn khiến anh run rẩy, không có cách nào khống chế được nước mắt, từ giữa kẽ ngón tay của anh, chảy ra từng giọt một, đập vào trên bia đá cứng ngắc.

Lục Cẩn Niên ngây ngốc ở nghĩa địa đến hơn nửa đêm, mới quay lại trên xe, đáy mắt hơi phiếm hồng, còn lại thì vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh lạnh lẽo như cũ, anh ngồi trong xe một lúc, thuận tay mở nhạc lên, có tiếng hát vang đến.

“Nhớ em, không chỉ là vì cô đơn, cho đến cuối cùng, vẫn không thể dối gạt được chuyện có cảm tình với em, anh có thể chống lại cả thế giới, vì em mà nhận hết tủi nhục, những thứ khổ đau này anh đều tình nguyện …”

Yết hầu của Lục Cẩn Niên lên xuống hai lần, chậm rãi giẫm chân ga, khống chế tay lái, đi xuống núi.

“Thật đáng tiếc, cuối cùng vẫn phải mất em, anh đã cố gắng, anh không hề buông tay, chỉ là không thấy em, nên cứ như thế, tự làm chính mình bị thương…”

Đêm hôm khuya khoắt, ở ngoại thành không một bóng người, chỉ có xe của anh đang chạy như bay.

“Thật đáng tiếc, chúng ta không thể quay lại, càng khóc thương tâm hơn, anh vẫn khéo léo từ chối những người khác, chỉ vì không biết được…”

Lục Cẩn Niên nhìn thẳng đường ở phía trước, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống hai bên gò má, cánh môi anh giật giật, không hề phát ra âm thanh, nhưng là dường như đang mấp máy theo lời bài hát: “Anh đã khéo léo từ chối những người khác, chỉ vì không biết được trong lòng em như thế nào, anh thật sự không muốn rời xa em…”

Sau ngày Kiều An Hảo rời khỏi Cẩm Tú Viên, cùng Triệu Manh bay đến Milan, quay một quảng cáo mà Lục Cẩn Niên đã phân phó.

Quảng cáo gồm có hơn mười bộ phim ngắn, nhưng yêu cầu đặt ra rất cao, tổng cộng quay ở năm nơi, Milan, Paris, La Mã, Athen, Vatican.

Kiều An Hảo ở lại Châu Âu gần nửa tháng, cuối cùng mới kết thúc, ngày hôm sau liền mua vé máy bay, từ Paris trở về Bắc Kinh.