Chương - 327: Lần đầu làm mẹ

Hình Danh Sư Gia

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Nhu cười, liền nói: “Xé thư nhé?”

Ôn Nhu ngoan ngoãn gật đầu.

‘Xong rồi, lão Lý công công đó cũng khó xử lắm, người ta già vậy rồi còn phải coi sắc mặt của nhị phuu nhân Mạnh gia nàng, động cái là đập chén bỏ đi, còn phải để Mạnh lão gia ta chạy theo an ủi nữa chứ, coi nàng vẻ vang chưa kìa?”

Ôn Nhu áy náy: “Thiếp biết sai rồi, sau này không dám nữa.”

Mạnh Thiên Sở bảo: “hi vọng là không dám thật, sau này mà tái phạm ta sẽ không dỗ nàng nữa, mà phải lấy roi đánh vào cái đít nhỏ của nàng trước để nghiêm phép nhà. Nàng coi ba người họ có ai dám to gan như nàng không?”

Ôn Nhu cười hì hì, trong lòng ấm áp vô cùng.

“Được rồi, chúng ta vào phòng ăn, còn chưa ăn xong mà, đi.”

Ôn Nhu ngoan ngoãn gật đầu theo hắn. Hai người vào trong, Lý công công đang nói chuyện với Hạ Phượng Nghi, nhìn thấy hai người liền cẩn thận xem sắc mặt của Ôn Nhu, thấy cô nàng không có vẻ giận nữa liền lén thở phào.

Hạ Phượng Nghi kéo Ôn Nhu ngồi kế mình, Mạnh Thiên Sở trở về vị trí, nha hoàn dọn chén khác. Hạ Phượng Nghi thấy Lý công công còn có vẻ không tự nhiên, liền cười nói: “Vừa rồi thiếp nói với Lý công công rồi, chẳng phải là gia phụ muốn gặp Văn Bác sao? Nhưng mà thiếp đi không được thật, vừa khéo hôm nay Lý công công đi, không tìm được ai có thể khiến chúng ta an tâm hơn để nhờ đưa Văn Bác đến chỗ gia phụ, cho nên thiếp muốn bàn tính coi như vậy có được không? Hiện giờ gia phụ và mẫu thân tuổi đã cao, bên cạnh không có ai, cho nên thiếp thấy Văn Bác mười tuổi rồi, có thể ở cùng hai người coi như là để hai người hưởng tuổi gia, chàng thấy sao?”

Mạnh Thiên Sở nói: “Nếu như nàng là mẹ mà đã đồng ý rồi, ta không có ý kiến gì đâu. Hơn nữa chuyện nhà giờ nàng đi không được, để Văn Bác hầu cha mẹ cũng là thế chúng ta tận hiếu, chỉ có điều khiến Lý công công mệt thôi.”

Lý công công vội chấp tay:”Chuyện nhỏ ấy mà có đáng gì đâu, các vị cứ giao lệnh lang cho ta, ta nhất định tận tâm kiệt lực.”

Hạ Phượng Nghi thấy Mạnh Thiên Sở đã đồng ý, quay sang nhìn Ôn Nhu. Ôn Nhu vừa rồi bị Mạnh Thiên Sở giáo huấn rồi, nên cũng rất ngoan, vội gật đầu nói: “Phu quân quyết là được.” XOng nhìn sang Lý công công, thấy y e dè nhìn lại, bèn bảo: ‘Để công công phí tâm rồi.”

Lý công công nghe thế vội đáp:”Nhị phu nhân yên tâm, ta nhất định đưa thiếu gia an toàn đến nhà Hạ đại nhân.”

Mọi người cùng cười. Hạ Phượng Nghi gọi nha hoàn lại, bảo đi thu dọn đồ cho Mạnh Văn bác, sau đó ra ngoài, thấy Văn bác đang chơi đùa với mấy người hầu trong vườn. Mạnh Thiên Sở bảo: “Để con nó chơi đi, giờ nói nó nó khóc cho coi.”

Hạ Phượng Nghi: “Đành vậy, để thiếp nói qua cho con nó một chút, lúc đi rồi mới nói e rằng con nó nghĩ không hay.” Nói xong bước đi.

Ăn cơm xong, Ôn Nhu gọi người xếp đồ đặc sản Hàng châu gửi cho nhà và thúc thúc. Thu dọn xong vẫn chưa thấy Hạ Phượng Nghi và Mạnh Văn Bác tới, bèn cho nha hoàn đi gọi.

Mọi người đứng trước cửa, Hạ Phượng Nghi lát sau mới đưa cậu bé ra, quả nhiên là khóc đỏ cả mắt. Mạnh Thiên Sở thấy vậy rất xót, chờ cậu bé tới bèn ẵm nó lên, nhỏ giọng an ủi. Mạnh Văn Bác dù sao cũng là cậu bé ngoan biết chuyện, tuy rất buồn những nghe mẹ an ủi khá lâu, rồi biết là đến kinh thành có nhiều điều mới lạ, nên cũng nguôi ngoai để cho Mạnh Thiên Sở ẵm lên xe. Mọi người kỳ thật đều rất buồn, đứng tiễn hồi lâu, xe chạy khuất mới trở vào.

Ngày hôm sau, Mạnh Thiên Sở bị một tiếng thét thê lệ tỉnh giấc, vội nhỏm người nhìn, phát hiện Phi Yến bên cạnh cũng đã tỉnh. Hai người lắng nghe một hồi, Phi Yến xuống giường vừa mặc y phụ vừa nói:”Không xong, dường như Giai Âm tỷ tỷ sắp sinh.”

Mạnh Thiên Sở nghe thế điếng người, vội nhảy xuống giường mặc vội y phục. Lúc này ngoài cửa có tiếng nha hoàn báo: “Đại phu nhân, tam phu nhân dường như sắp sinh rồi, làm sao bây giờ?”

Tiếng của Hạ Phượng Nghi: “Mau bảo lão Hà đầu đi tiếp bà đỡ, mau lên, người khác nấu nước, tìm vải bố sạch, còn chuyện gì nữa ta… không thể gấp, để ta nghĩ coi cần gì nữa.”

Nha hoàn: “Kéo.”

Hạ Phượng Nghi ngạc nhiên hỏi: “Kéo để làm cái gì?”

Nha hoàn e dè: “Trước mẹ em sinh em gái thấy dùng kéo….”

Còn chưa nói hết, Hạ Phượng Nghi đã bảo: “Được, đi tìm cái mới lại, sạch đó, nghe chưa?”

“Dạ đại phu nhân, em đi ngay.”

Lúc này Phi Yến đã mặc y phục xong chạy ra. Ôn Nhu và Mạnh Thiên Sở cũng vậy. Mọi người đều chạy đến ngôi nhà vườn của Tả Giai Âm. Hạ Phượng Nghi vừa đi vừa nói: “Mọi người đừng hoảng, Phi Yến đi hỏi nhà bếp và phòng giặt có người nào có kinh nghiệm tiếp sinh không, gọi đến trước.” Phi Yến dạ quay người đi ngay.

Ôn Nhu hỏi: “Còn muội? Muội có thể làm gì?”

“Tạm thời ta còn chưa nghĩ ra, bà đỡ hình như nói còn ba ngày nữa mà, sao lại đột nhiên…. chúng ta chưa kịp… thôi được, mọi người đừng hoảng, chúng ta vào xem Giai Âm trước.” Hạ Phượng Nghi nói đừng hoảng, nhưng lời lẽ đã hoảng hốt trước, vì dù sao Tả Giai Âm là vị phu nhân trong nhà sinh con đầu lòng. Mạnh Thiên Sở dọc đường chẳng nói gì, trong lòng hắn khẩn trương hơn ai hết, không biết nói gì cho phải, lần đầu làm cha, tai cứ nghe tiếng rên đau khổ của Tả Giai Âm, chân của hắn suýt nhũn cả đi.

Ba người đến phòng của Tả Giai Âm, trong phòng đứng đầy nha hoàn, Ôn Nhu vội bảo: “Mở cửa sổ ra, hai nha hoàn ở trong phòng là đủ, cho không khí lưu thông, cái phòng này thở hết muốn nổi rồi.”

Mạnh Thiên Sở vội đến cạnh Tả Giai Âm, trên giường ướt sủng, xem ra đã vỡ nước ối. Tả Giai Âm nắm chặt nệm giường, móng tay bấu thủng vào trong, sắc mặt nhợt nhạt, mồ hôi ướt đẵm, tóc bết vào mặt, môi không còn chút máu.

Mạnh Thiên Sở nhìn mà lòng đau như cắt. Hắn trước chỉ xem phim cảnh đở đẻ, không trực tiếp chứng kiến cảnh đau lòng thế này, vì sao thì đây cũng là người yêu thương của hắn. Hắn muốn ôm chặt Tả Giai Âm, không ngờ Tả Giai Âm bấu chặt giường, hắn sợ tay nàng bị gãy, liền gỡ ra nắm lấy. Tả Giai Âm vội nắm chặt tay hắn, hắn hít hà vì tay nàng như sắp bấu thủng vào thịt.

Tả Giai Âm đau khổ nhìn hắn, nói: “Thiên Sở, muội đau quá, muội chịu hết nổi rồi, muội muốn chết rồi, muội không còn sức nữa, muội không muốn sinh nữa, đau quá, muội,…. a….” sau đó là tiếng rên la.

Mạnh Thiên Sở vội nắm tay nàng, an ủi: “Không có chuyện gì đâu, Giai Âm, bà đỡ sắp đến rồi, nàng cố chịu, đừng nói gì buông

xuôi cả, Giai Âm của chúng ta là kiên cường nhất mà, đừng hễ cái là chết này chết nọ, nàng mà chết rồi ta biết làm sao đây?”

Phi Yến lúc này dẫn một bà mụ vào, nói: “Lưu mụ ở phòng giặt trước đây có tiếp sinh cho con gái, người khác không ai biết, hay là…”

Lúc này còn nói chi nhiều, Mạnh Thiên Sở bảo: “Mau mau xem thử.”

Lưu mụ bước tới, trước hết nhìn Tả Giai Âm, sau đó nói nhỏ: “Lão gia, ngài hay là ra ngoài trước, cái này….”

Mạnh Thiên Sở: “Nói lời thừa gì thế, xem ngay cho ta,, ta không đi.”

Lưu mụ khó xử: “Cái này,…. ngài coi ngài là chủ một nhà, đại phú đại quý, nữ nhân sinh con nhiều khí xui, nam nhân không thể dính vào, ở gần cũng không được.”

Hạ Phượng Nghi: “Lưu mụ nói có lyý, chúng ta hay là ra ngoài trước.”

Mạnh Thiên Sở thấy vậy biết mình không ra bà già phong kiến này nhất định không chịu làm việc, đành đứng dậy vuốt trán Tả Giai Âm, phát hiện lạnh ngắt: “Giai Âm, ta ở bên ngoài, không đi đâu cả, vì ta, hãy vì con của chúng ta, có biết không?”

Tả Giai Âm gian nan gật đầu, cơn đau chợt đến, nàng định cắn môi, Lưu mụ liền đưa cái khăn lau mồ hôi luôn vào miệng nàng, không còn tính dơ sạch gì nữa.

Mạnh Thiên Sở đỏ hồng mắt bước ra, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, Ôn Nhu ra theo, cửa đóng lại, Ôn Nhu định đến an ủi hắn, nhưng thấy hắn bước đến một bên ngồi xuống ôm đầu, không thèm lý đến ai cả.

Hạ Phượng Nghi kéo Ôn Nhu lại: “Để chàng ấy yên tĩnh một chút, giờ này không ai an ủi được chàng ấy đâu.”

Ôn Nhu nhìn sâu Mạnh Thiên Sở, nhớ lại câu hỏi trước kia: “Chàng có phải yêu Tả Giai Âm nhất không?”, rồi nhìn thấy vẻ đau lòng của hắn hiện giờ, lại nghĩ mình cũng đang có mang, không biết đến lúc đó hắn có lo cho mình như hiện giờ lo cho Tả Giai Âm hay không.

Tiếng rên la thống khổ trong phòng càng lúc càng lớn, Mạnh Thiên Sở hết đứng lại ngồi, muốn xông hẳn vào phòng cho Tả Giai Âm cắn hẳn thịt mình, cùng đau mới hả. Qua một lúc, một nha hoàn chạy ra: “Đại phu nhân, Lưu mụ nói… nói, chân của bé ra trước, bà ấy không dám tiếp sinh.”

Hạ Phượng Nghi không hiểu, bản thân nàng chưa sinh con, không biết cái đó là gì. Mạnh Thiên Sở nghe thế dựng cả lông tóc lên, điều này thì hắn biết, vì lúc còn học ở học viện hình cảnh, có học qua tri thức về y học lâm sàng, nhưng khổ ở cái chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, không thực tập thực sự về sản khoa hay phụ khoa gì cả. Khi hắn làm pháp y theo đội cảnh sát hình sự đi hiện trường, chỉ biết thai vị chính thường là đầu ra trước. Còn chân ra trước là rất nguy hiểm, thường phải áp dụng biện pháp mổ lấy thai nhi, nếu không mẹ và con đều có thể gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Mạnh Thiên Sở đột nhiên xây sẫm cả mặt mày, vội vịn vào tường, Phi Yến cũng đỡ cho hắn.

Hạ Phượng Nghi thấy thần tình của hắn vậy, biết là không ổn, bèn bảo Ôn Nhu: “Mau ra cửa xem coi tiếp được bà đỡ chưa, mau lên!”

Ôn Nhu nghe thế chạy đi ngay. Lúc này Lưu mụ bước ra, hai tay toàn máu, khó xử nói: “Làm sao bây giờ, tam phu nhân đã ngất đi, hiện giờ tôi không thể để phu nhân dùng sức, đã bắt đầu xuất huyết rồi, bà đỡ sao còn chưa đến?”

Trong lúc nói, Ôn Nhu đã quay lại, giọng đầy cao hứng: “Bà đỡ đến rồi, bà đỡ đến rồi.”

Mạnh Thiên Sở xông vào phòng, Tả Giai Âm đã ngất đi, hạ thân đã xuất huyết rất nhiều. Hắn hôn trán nàng, bà đỡ Dương thị bước vào thấy vậy, nói: “Lão gia, ngài ra ngoài mau, chúng ta cần tranh thủ tthời gian.”

Mạnh Thiên Sở gật đầu, Ôn Nhu kéo vội hắn ra đóng cửa lại.

Ôn Nhu khẽ vòng tay ngang eo hắn: “Giai Âm vừa nhìn thì biết là người có phúc, ông trời có mắt, nhất định mẹ tròn con vuông, tin

thiếp đi.”

Hạ Phượng Nghi: ‘Đúng đó lão gia, lão gia chẳng thường nói Ôn Nhu nói gỡ không linh nói tốt lại linh hay sao? Nhất định là mẹ con sẽ bình an!”

Cửa lại mở, Dương thị đầu đầy mồ hôi, Lưu mụ vẫn còn ở trong, biếu tình hai người rất nghiêm túc.

Hạ Phượng Nghi thấy vậy đột nhiên lạnh cả sống lưng, định thần hỏi: “Có gì cứ nói, đừng để mất thời gian.”

Dương thị lén nhìn biểu tình Mạnh Thiên Sở, e dè nói: “Thai vị có vấn đề, nếu như muốn em bé có thể bị huyết băng, mất máu quá nhiều, người lớn giữ không được. Tôi nghĩ đại khái chỉ giữ được một, đại phu nhân, bà thấy giữ người lớn hay giữ em bé đây?”