Chương - 305: Bỏ qua hiềm cũ

Hình Danh Sư Gia

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mạnh Thiên Sở bảo: “Được, vậy con chó nhà Ngọc Lan sáng mắt ra rồi, ngươi chẳng lẽ tự bỏ độc mình? Ngươi nói coi ngươi thuốc chết con chó nhà Ngọc Lan để làm gì?”

Vượng Tài không ngờ Mạnh Thiên Sở lại đề cập đến chuyện này, lập tức hơi có chút hoảng hốt, đưa mắt nhìn vết thương trên tay mình, giọng nói rõ ràng là đã yếu ớt đi nhiều: “Mắc… mắc cười, nói coi.. con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giết con chó mực của con đàn bà thúi đó. Ngươi đừng nói oan cho ta, coi chừng ta đến Hàng châu phủ tố cáo nha môn các người vu cáo người tốt, tìm không được hung thủ lại đổ áp cho ta. Ta cho ngươi biết, ta không mắc mưu các ngươi đâu. CHó… chó không phải ta giết, người… người cũng không phải ta giết.”

Vương Dịch cười lạnh hai tiếng, điểm điểm vào mũi của Vượng Tài, nghiến răng bảo: “Ngươi là người tốt? Ngươi hãm hiếp con dâu mới cưới về của nhà người ta, sau đó hại người ta treo cổ chết, cả nhà người ta chỉ vì ngươi mà người chết nhà tan, ngươi còn làm người tốt sao?”

“Ngươi nói… nói cái gì vậy? Ta… ta… ta không có a, đừng… đừng có vu cáo ta!”

“Câm miệng! Dám nói ta vu cáo nữa, ta sẽ dùng đao này cắt cái mỏ của ngươi, để ngươi khỏi thấy ai cũng cắn càn!”

Mạnh Thiên Sở lên tiếng: “Vợ của ngươi nói đó, chẳng lẽ còn giả hay sao?”

Vượng Tài nghe thế lập tức im hơi, nhăn răng méo miệng tru tréo: “Con mẹ chết bầm đó, coi ta về nhà xử đẹp nó thế nào, mấy ngày không đánh là đòi trèo lên đầu ngồi, mẹ kiếp, cái bọn đàn bà…”

Vương Dịch dùng đao chọc vào Vượng Tài một cái: ‘Được rồi, đừng ở đó mắng chửi không ngớt nữa. Ngươi nếu như đã dám làm thì có gì đâu mà không dám nói, nói đi.”

Vượng Tài phun nước bọt một cái, không biết là phỉ nhổ ai, nhưng không dám ngẩn đầu nhìn ai. Mộ Dung Huýnh Tuyết nhất mực quan sát từ xa nãy giờ chợt đi tới, chỉ vào Vượng Tài nói: “Ta nhớ ra ngươi rồi.”

Vượng Tài ngẩn đầu nhìn cô nương xinh đẹp này, khóe miệng không giấu được nụ cười tham lam, chòng ghẹo hỏi: “Nhớ ta cái gì nào?”

Mộ Dung Huýnh Tuyết đến sau lưng Mạnh Thiên Sở, nói tiếp: “Muội nhớ khi chúng ta đến nhà Ngọc Lan, tên này đứng ở trên tường, nói cho chúng ta biết chính Trụ tử là người giết Ngọc Lan.”

Mộ Dung Huýnh Tuyết nhắc lại, mọi người đềunhớ ngay. Mạnh Thiên Sở à một tiếng, nói: “Thì ra ngươi là nam nhân đó. Ngươi sao biết Trụ tử giết người? Thì ra là muốn di chuyển sự chú ý của chúng ta, hèn gì ở nhà lý trưởng khi nghe nói Trụ tử bị thả về liền sợ đến nổi đánh vỡ cả chén, sợ bản thân làm chuyện xấu bị chúng ta phát hiện phải không?”

Vượng Tài giảo biện: “Ta làm chuyện xấu gì chứ, chẳng phải là bỏ thuốc chết con chó hay sao? Con chó đó gặp ai cũng cắn, ồn ào ta ngủ không được, lão gia giết nó có gì không được? Đâu phải giết người, chẳng lẽ các người bắt ta đền mạng cho con chó?”

Mạnh Thiên Sở bảo: “Ngươi miệng lưỡi trơn bóng, biết nói biết cải hay lắm, nhưng ngươi không thể độc chết con chó vào ngày Ngọc Lan chết khéo như vậy chứ?”

“tta…. ta… ta làm sao biết đêm đó Ngọc Lan lại chết chứ.”

Mạnh Thiên Sở hỏi: “Vậy ngươi sao lại nói Trụ tử giết Ngọc Lan? Ngươi có toan tính gì?”

Vượng Tài dùng mặt tặc mắt chuột nhìn tới nhìn lui Mộ Dung Huýnh Tuyết, trả lời trơn tuột: “Ta có toan tính gì chứ, ta chỉ đoán thôi, đoán chơi cũng không được sao?”

Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy tên này cứ nhìn mình bằng mắt giặc, vội quay người đi. Mạnh Thiên Sở thấy vậy mặt sầm hẳn xuống, bảo: “Ngươi mà nhìn nữa ta móc con mắt chó của ngươi.”

“Ha ha, đại lão gia, ngài có ý tứ lắm, cô ta là người gì của ngài chứ, sao ta nhìn cũng không được?”

Vương Dịch vừa định bước tới, Mạnh Thiên Sở đã ngăn lại, nhìn trừng tên vô lại, gằn từng tiếng: “Cô ta là nữ nhân của ta, ngươi nghĩ ngươi nhìn được sao?”

Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe thế mặt tuy đỏ hồng nhưng trong lòng sung sướng vô cùng.

“Ha ha ha, nữ nhân của ngươi? Nếu là đàn bà của ngươi, sao cô ta lại xa xa cách cách với ngươi vậy, đừng có giởn mặt với ta đó nha.”

Mạnh Thiên Sở sao có thể để tên vô lại đùa cợt mình, quát to: “Im miệng cho ta, làm gì tới lượt ngươi bình luận chuyện nhà bổn gia, ta nói phải là phải. Ta hỏi ngươi ngươi còn chưa đáp, ngươi nói ngươi đoán, vậy vào đầu hôm Ngọc Lan chết đó, ngươi bỏ thuốc độc chết con chó nhà cô ta là có mục đích gì?”

“Không có, không có bất kỳ mục đích gì ta vừa rồ nói rồi, chính là thấy nó sủa suốt ngày phiền qua, cho nên bỏ độc cho nó chết.”

Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Vượng Tài, phát hiện cổ hắn có mấy vết trầy, nhìn ra thì là vết thương mới, rất giống dấu bị người cào, liền chỉ vào đó hỏi: “Mấy cái này chẳng phải là ngươi đi chặt củi bị nhánh cây quào phải bị thương chứ?”

Vượng Tài dùng tay sờ, vô thức che nó đi, nhưng do vết thương quá dài, che cũng che không hết: “Đúng… đúng, đúng là đại lão gia thông minh, cái này đúng là lên núi….”

“Im miệng, ngươi tưởng ta cái này mà cũng nhìn không ra nữa sao? Nói, là ai cào ngươi?”

Vượng Tài thấy làm già không được, liền nói: “Ta và vợ lúc đánh nhau bị nó quào.”

“Khi nào vậy?”

“Nhớ không nổi nữa, dù gì cũng mấy ngày trước rồi.”

“Ngươi nhớ không ra, hay là nhớ ra mà không dám nói?”

Mạnh Thiên Sở thấy Vượng Tài không đáp, liền bảo: “Thôi được, ngươi không nói chúng ta sẽ đưa ngươi về nha môn lên công đường nói vậy.”

Vượng Tài nghe thế hoảng hốt, lập tức nói:”Tôi nói, tôi nói, đại khái là sau ngày trước, tôi không nhớ rõ nữa.”

“Vì sao lại cải nhau?”

Vượng Tài ấp úng, nghĩ một hồi, đáp: “Không vì sao cả, thật đó, không vì sao cả, vợ mình mình muốn đánh lúc nào mà cần phải hỏi nguyên nhân nữa sao?”

Mạnh Thiên Sở thấy Vượng Tài không thẹn là vô lại, hoàn toàn ra vẻ heo chết không sợ nước nóng, liền gật gù nói: “Được, ta để coi ngươi lì lợm đến mức nào, người đâu!”

Lời vừa dứt, hai nha dịch đã bước tới cạnh Vượng Tài.

“Đem hắn về, sau đó cho người đưa vợ hắn đến nha môn đối chất là biết ngay.”

Vượng Tài nghe thế thân hình chợt nhũn ra, súyt ngả xuống đất. Từ những tuồng hát xướng mà hắn được xem, hễ mà lên công đường đều bị đánh tan xương nát thịt, nghĩ đến đây, vẻ vô lại lưu manh vừa rồi của hắn bay đi đâu mất.

“Các ngươi đừng đưa ta về, ta không muốn lên công đường, Ngọc Lan không phải ta giết đâu.”

Nha dịch áp giải Vượng Tài, Mạnh Thiên Sở hỏi: “Ta có hỏi ngươi Ngọc Lan bị ai giết hay sao?”

Vượng Tài lập tức biết mình nói hớ, vội che miệng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi toát đầm đìa.

Mạnh Thiên Sở cười ha ha, bảo: “Ta không sợ trị không được tên vô lại nhà ngươi. Nếu để ta phát hiện da trong móng tay của Ngọc Lan là của ngươi, thì Vượng Tài, ngươi e rằng không quay về được cái thôn Ngọc Lan này nữa. Hãy quay đầu lại nhìn cho kỹ đi. Đưa hắn về cho ta!”

Chỉ thấy tên vô lại vừa rồi còn huênh hoang khoác lác, hiện giờ ngay cả lộ cũng không đi nổi, miệng không ngừng nói mình không phải là hung thủ, để cho hai nha dịch kéo đi giống như con chó lười vậy.

Vương Dịch thưa: “Mạnh gia, trời nắng thế này hay là ngài và cô nương vào cửa thôn chờ chúng tôi trước, vợ Vượng Tài để chúng tôi đi bắt về.”

Mạnh Thiên Sở nghĩ cũng phải, liền gật đầu đồng ý.

Chu Hạo thấy chỉ còn Mạnh Thiên Sở, Mộ Dung Huýnh Tuyết và mình, rõ ràng bản thân là cái đèn phao, đành ho khan hai tiếng, phất tay nói:”Hai vị đi trước, tôi sẽ đi sau.” Nói xong đến một gốc liễu giả vờ đi tiểu.

Mạnh Thiên Sở khẽ nắm tay Mộ Dung Huýnh Tuyết bóp nhẹ, mỉm cười nhìn gương mặt ửng hồng của nàng: ‘Đi thôi, chúng ta đi trước, không chờ Chu Hạo nữa.”

Mộ Dung Huýnh Tuyết nhớ lại cái bóp ái muội vừa rồi của hắn, rồi nhớ lại câu “cô ấy là nữ nhân của ta” lúc nãy, hoàn toàn không nghe rõ hắn nói gì nữa, chỉ gật đầu, thần tình hoảng hốt, tâm hồn như bay biến đi đâu rồi vậy.

Mạnh Thiên Sở bước đi hai bước, thấy nàng còn đứng đó, liền lùi trở lại: “Huýnh Tuyết, nghĩ gì vậy?”

Mộ Dung Huýnh Tuyết lúc này mới phản ứng, thấy ánh mắt của hắn lóng lánh nhìn mình, mặt càng hồng hơn, vội nói khỏa lấp: “Không… không có gì.” Sau đó vội đi lên trước, lén sờ sờ đôi má đỏ nóng bừng của mình.

Mạnh Thiên Sở vội bước theo:”Nàng vừa rồi nói với ta câu đó ta thật không nghe rõ, hiện giờ chỉ có hai ta, nàng nói lại vừa rồi nàng nói gì đi.”

Mộ Dung Huýnh Tuyết ngẩn ngơ nhìn hắn: “Huynh nói cái gì?”

“Chính là trước đó ta nói nàng đừng có lấy lão tài chủ đó, nàng đáp một câu, ta không nghe rõ.”

“À, huynh hi vọng muội hồi đáp thế nào?”

‘tự nhiên đáp ứng ta không lấy nữa là tuyệt nhất.”

Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy hắn kỳ vọng nhìn mình, liền hỏi: “là nữ nhân dù sao cũng phải có chồng, huynh nói có đúng không?”

Mạnh Thiên Sở gấp lên, chỉ vào mình, nói: “vậy nàng có thể lấy ta, không, ta… ta không thể để nàng lấy ta, vì ta không thể để nàng làm chánh phòng được, cái này là ta nợ nàng, nhưng nàng đã đáp ứng rồi mà, chờ ta tiếp nàng về làm thiếp, nàng quên rồi sao?”

Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy hắn gấp lên như vậy, trong lòng hơi an ủi, chí ít là hắn còn nhớ.

“Huýnh Tuyết, nàng nói đi a, nàng chỉ đi không hà, nàng không nói, làm ta sốt ruột quá.”

Mạnh Thiên Sở thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết cứ cúi đầu mà đi không trả lời mình, liền chạy tới trước ngăn nàng lại.

“Huynh muốn muội nói gì đây?”

“Nói nàng theo ta a.”

Mộ Dung Huýnh Tuyết cắn răng, muốn vòng qua hắn mà đi. Mạnh Thiên Sở chụp lấy tay nàng, ỉu xìu nói:”Ta biết nàng đã quên nàng đã từng nói gì với ta rồi, nàng nói nàng chỉ cần ở cùng với ta, hiện giờ có một nam nhân có thể cấp cho nàng danh phận thê tử, nàng không quản người đó xấu già thế nào, chỉ cần người ta cho nàng danh phận là nàng chịu lấy, vậy Mạnh Thiên Sở ta đã không cho được nàng điều đó, do đó nàng không cần ta nữa, đúng không?”

“Không, không phải như vậy!” Mộ Dung Huýnh Tuyết vội dùng tay bịt miệng hắn, mắt nhòe lệ.

Mạnh Thiên Sở thấy nước mắt của nàng đã ứa ra, trong lòng đau nhói, vội ôm nàng vào lòng, hỏi;

“Vậy ý nàng thế nào? nàng còn yêu ta nữa không?”

Mộ Dung Huýnh Tuyết dựa vào lòng hắn, nghe nhịp tim đánh thình thịch trong ngực hắn, nghe giọng điệu đáng thương của hắn, e lệ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Muội yêu lắm, chỉ là muội cứ chờ hoài mà mãi sao huynh chẳng đến rước muội, người ta tuyệt vọng rồi, cho rằng huynh đã quên rồi.”

‘Ngốc à, nàng là Huýnh Tuyết của ta, ta sao có thể quên chứ? Ta chỉ là muốn xử lý chuyện nhà xong rồi sẽ đến tiếp nàng, ta chỉ sợ gấp quá rước nàng về sẽ bị Ôn Nhu làm cho tức chết, người khác ta đều không sợ, nàng tưởng ta không gấp sao? Kỳ thật ta còn gấp hơn nàng nữa chứ.”

Mộ Dung Huýnh tuyết nghe thế nép vào lòng hắn chặt hơn, rồi đột nhiên nhớ tới hai người đang đứng ngoài đường, làm vậy là không thỏa, chẳng ra thể thống gì cả: “Được rồi, buông muội ra đi, muội biết rồi, coi chừng để người ta nhìn thấy kìa.”

“ta không, ta ôm là vợ của ta, ta sợ ai nói chứ. Ta cứ không, hôm nay về ta sẽ nói với Phượng Nghi, để nàng ấy chọn ngày tốt rước nàng về, như vậy chúng ta ngày ngày có thể ở bên nhau rồi, nàng thấy có phải không?”

“Huynh bỏ muội ra đi rồi muội nói cho nghe.”

“Không, nàng đáp ứng đi rồi ta mới buông.”

Mộ Dung Huýnh Tuyết dừng lại một chút mới e ấp nói: “Chịu”

Mạnh Thiên Sở hôn lên trán nàng một cái rõ to, khiến Mộ Dung Huýnh Tuyết vừa thẹn vừa run giống như con thỏ vậy, vội tung người chạy đi.