Chương - 113: Tử vong li kỳ

Hình Danh Sư Gia

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mạnh Thiên Sở thấy ông ta không nói một khách sáo, đi thẳng vào chủ đề liền. Tuy do đau xót vì con trai chết thảm, chỉ muốn phá án sớm, cho nên những lời khách sáo của quan trường được ông ta lượt bớt, nhưng ông ta là quan tri phủ có thể không nói, bản thân hắn không thể thiếu lễ tiết được. Mạnh Thiên Sở trước hết nói những lời nào là hãy bớt u buồn thuận tự nhiên, sau đó mới nói: “Đa tạ tri phủ đại nhân tín nhiệm, nếu như đại nhân đã lên tiếng rồi, vãn sinh cung kính không bằng tòng mệnh vậy.”

Kha tri phủ nghe Mạnh Thiên Sở đáp ứng rồi, liền vui mừng nói: “Được, như thế xin đa tạ vậy. Nếu có thể trinh phá án này bắt được chân hung, bổn phủ nhất định thù tạ thật lớn.”

“Cái đó thì không dám đương, chỉ có điều, trước mắt lệnh lang có phải chết vì mưu sát hay không thì chưa biết được, do đó còn chưa thể nói đến vấn đề tra bắt chân hung.”

Kha tri phủ gật đầu: “Lời tiên sinh nói chí phải, bổn phủ cũng chỉ đoán mà thôi…”

Mạnh Thiên Sở trầm ngâm một lúc, nói: “Tri phủ đại nhân, có một chuyện bỉ nhân cần phải nói trước, để tri phủ đại nhân ra quyết sách.”

Kha tri phủ nghe hắn nói trịnh trọng như vậy, vội hỏi: “Thỉnh tiên sinh cứ cho biết.”

“Bỉ nhân đoán là nếu như các lang trung đều không thể xác định nguyên nhân cái chết của lệnh lang, xem ra thân thể của lệnh lang không có ngoại thương rõ ràng gì, cũng không có phát hiện bệnh tật rõ ràng hay triệu chứng trúng độc, không biết có phải vậy không?”

Kha tri phủ gật đầu: “Đích xác như vậy, bổn phủ cũng đã điều tra kỷ hình dáng bên ngoài của khuyển tử, không phát hiện bất kỳ ngoại thương gì. Căn cứ triệu chứng trước khi chết của khuyển tử và sự kiểm nghiệm thi thể của các lang trung, cũng không có bệnh tật rõ ràng hay triệu chứng trúng độc. Do đó cảm thấy chuyện này vô cùng rắc rối, cho nên mới cầu trợ chỗ tiên sinh.”

“Nếu như là thế, bọn họ không tìm ra thì bỉ nhân chỉ dựa vào kiểm tra bên ngoài cũng khó tìm ra. Nếu như nguyên nhân tra không rõ, thì không thể xác định người chết là bị giết, bị tật bệnh hay là do tử vong bất ngờ rồi.”

Kha tri phủ tỏ vẻ thất vọng vô cùng, hỏi: “Nếu thế thì làm sao mới được?”

“Nếu như muốn tra rõ nguyên nhân cái chết của lệnh lang, chỉ còn một biện pháp!”

“Biện pháp gì?”

“Giải phẩu thi thể.”

“A?” Kha tri phủ nhíu mày, dù sao thì người ta cũng không muốn để thi thể của thân nhân mình bị hủy tổn, cho dù là yêu cầu cần để trinh phá án.

Thái tri huyện ở bên cạnh hỏi: “Tiên sinh, ngoại trừ giải phẩu thi thể, có biện pháp nào có thể tra rõ nguyên nhân tử vong không?”

Mạnh Thiên Sở hơi khó xử lắc đầu: “Kiểm tra ngoài da chỉ đưa ra rất nhiều manh mối, dựa vào manh mối đó các lang trung không có cách gì đề ra phán đoán tử vong, bỉ nhân tịnh không cao minh gì hơn họ, do đó có khả năng sẽ không đưa ra đáp án về nguyên nhân cái chết. Dĩ nhiên, nếu có thể không dùng giải phẩu để điều tra nguyên nhân, bỉ nhân sẽ không tự tiện giải phẩu. Nhưng từ tình huống nắm được trước mắt, giải phẩu có lẽ là biện pháp duy nhất để tra rõ điều này.”

Mạnh Thiên Sở nói quá rõ ràng rồi, Thái tri huyện vốn không rõ về hình danh, nghe hắn nói vậy, không biết làm sao cho phải, nhìn về phía Kha tri phủ.

Kha tri phủ trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới thở dài nói: “Thôi được, nếu như là như vậy, nếu cần phải giải phẩu thì giải phẩu thôi.”

Mạnh Thiên Sở thở phào, đột nhiên nhớ lại hôm nay gặp tên Hồ tiểu kỳ rất đáng ghét, liền nói: “Bỉ nhân hôm nay gạp một chuyện rất kỳ quái, muốn nhân cờ hội này trình bày rõ một chút với tri phủ đại nhân.”

Kha tri phủ lúc này còn tâm tình nào mà nghiên cứu Mạnh Thiên Sở phát hiện chuyện kỳ quái gì, chỉ không tiện bảo hắn đừng nói, đành hi vọng chuyện này không quá phức tạp. Nói sớm xong sớm để bắt đầu phá án thôi, ông ta gật đầu miễn cuỡng cười bảo: “Vậy à, tiên sinh nói ra nghe thử.”

“Hôm nay tôi từ ngoài thành vào, không những gặp phải quân sĩ kiểm tra, mà đám quân sĩ này còn yêu cầu mỗi người tiến vào hay ra thành đều phải nạp 100 văn làm tiền bảo chứng. Tối đến lại nghĩ, nếu như phát hiện không được chân hung, lập trạm tra xét cũng hợp tình hợp lý, do án chưa được phá, thậm chí có phải bị giết không cũng chưa biết, thì sao lại tra tìm được hung thủ được. Trong tình huống này, cho dù chân hung có đứng trước mặt họ, chỉ sợ họ cũng không nhận thức được.”

Nếu như hiện giờ tri phủ có chuyện cầu hắn, hơn nữa sự tình này hiển nhiên không phải tri phủ nghĩ ra, xem ra là có người ở dưới bày đặt bày điều, cho nên Mạnh Thiên Sở mới đề cập. Quả nhiên, Kha tri phủ nghe lời này, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, càng làm Mạnh Thiên Sở rõ chuyện hơn, nói tiếp: “Chuyện thu tiền bảo chứng quả là hoang đường, cái gọi là tiền bảo chứng nói là sau khi phá án xong sẽ trả, nhưng khi thu không có bằng chứng không đăng ký, làm sao trả lại? Hiện nhiên là lão hổ mượn heo, mượn rồi sao trả lại được. Một trăm văn thì bảo chứng được gì? Hung thủ nạp 100 văn thì có thể li khai hay sao? Mượn cơ hội này bóc lột quảng đại dân chúng chăng?”

Câu sau cùng nói quá nặng, Thái tri huyện rúng động người, lén nhìn Kha tri phủ, thấy mặt ông ta âm trầm, vừa nghe vừa gật đầu: “Bổn phủ chỉ hạ lệnh cho chúng lập trạm điều tra có ai khả nghi không, chứ không yêu cầu thu tiền bảo chứng gì, đây là người nào làm loạn thế, bổn phủ nhất định nghiêm tra chuyện này!”

“Khi chúng tôi tiến vào cửa thành, có nghe nói có vị tiểu kỳ họ Hồ phụ trách.”

“Hồ tiểu kỳ? Râu quai nón, trên đầu có xẹo phải không?”

“Đúng vậy, tri phủ đại nhân biết người này?”

Kha tri phủ vỗ mạnh lên bàn: “Tên súc sanh này là bà con xa của ta, chuyện này trước đây đã có tiền lệ, lần này bổn phủ không đánh què giò hắn không xong!”

Mạnh Thiên Sở tức khí tên Hồ tiểu kỳ đối với Hạ Phượng Nghi giở trò bậy bạ, muốn nhân cơ hội này tùy tiện cáo trạng, không ngờ tố cáo quá chuẩn. Hiện giờ tri phủ có chuyện cầu hắn, cộng thêm hành vi này của Hồ tiểu kỳ tổn hại hình tượng tri phủ của ông ta, về công về tư đều phải tra nghiêm, xem ra Hồ tiểu kỳ chuẩn bị gặp vận rủi rồi.

Kha tri phủ lớn tiếng gọi: “Người đâu!”

Ngoài cửa tiến vào một cân ban trưởng tùy, khom người thi lễ.

Kha tri phủ sầm mặt rống: “Mau đến lội tên Hồ tiểu kỳ súc sanh đến tri phủ nha môn gặp ta!”

Cân ban vội vã đáp ứng, chạy đi.

Kha tri phủ chấp tay nói với Mạnh Thiên Sở: “Thỉnh tiên sinh yên tâm, chuyện này bổn phủ nhất định nghiêm tra, quyết không để tên này rút rỉa làm hại bá tánh!”

Lời này nói nghe rất nghĩa chánh nghiêm từ, chỉ có điều không biết có sấm to mưa nhỏ, thậm chí không rớt hạt mưa nào hay không. Mạnh Thiên Sở cười cười: “Tri phủ đại nhân nghiêm minh chấp pháp, khiến người bội phục! Vậy chúng ta lập tức đến phủ, bắt đầu phá án thôi!”

“Nhọc cho tiên sinh rồi!”

Lúc này trời đã sụp tối, Kha tri phủ chuẩn bị hai kiệu chờ ở ngoài nha môn, Mạnh Thiên Sở trở về phòng xách rương khám nghiệm pháp y. Lúc nãy khi về, Mộ Dung Huýnh Tuyết vẫn còn ở thư phòng của Mạnh Thiên Sở bận rộn xử lý công vụ, chưa đi về. Mạnh Thiên Sở đã đoán sẽ phải đi phá án, do đó bảo nàng lưu lại chờ có thể đi theo để điền tả thi cách. Hiện giờ đã quyết địng đi kiểm nghiệm thi thể phá án, hắn liền gọi nàng đi theo đến tri phủ nha môn.

Đến nha môn của tri phủ, khi còn chưa tiến vào cửa thì từ xa đã nghe tiếng khóc văng vẳng. Khi tiến vào trong, tiếng khóc càng to hơn, có nam có nữ, đại đường của nha môn đã biến thành linh đường, ở cửa treo cờ trắng, ở giữa có một màng bố trắng lớn viết một chữ “Điện” (奠) to bằng cái đấu, hai bên treo đầy câu đối phúng điếu, phía dưới là hương án bày đầy hoa quả tế phẩm, trước hương án có một bồn bằng đồng to dùng để đốt vàng bạc tiền giấy phúng điếu của khách.

Hai bên đại đường đầy người, thấy tri phủ đại nhân tiến vào, liền đứng dậy đón. Kha tri phủ chỉ hơi gật đầu, dẫn Mạnh Thiên Sở vén màn bố trắng tiến vào bên trong.

Bên trong có một quan tài chưa đóng nắp, bên ván gỗ cạnh quan tài có một thi thể đắp vải trắng, trên đầu có một cái đèn chén, hai bên có mấy nữ tử mặc áo tang quỳ, vừa khóc vừa đốt vàng bạc.

Kha tri phủ thở dài, nói: “Các ngươi đều ra ngoài hết đi.”

Những nữ tử đó vội đứng dậy sụt sùi lui vào hậu đường.

Mạnh Thiên Sở khẽ vạch tấm bố trắng, lộ ra thi thể con trai Kha Trù của Kha tri phủ, tự tay cởi hết y phục trên người, tiến hành kiểm tra cần thận vẻ ngoài của thi thể, quả nhiên không phát hiện ngoại thương rõ ràng gì, hơi khó xử nói: “Tri phủ đại nhân, không còn cách nào, chỉ sợ phải tiến hành giải phẩu thôi.”

Kha tri phủ thở dài: “Tiên sinh, nếu là như vậy thì chuyện nghiệm thi phải nhờ tiên sinh rồi. Bổn phủ và Thái đại nhân vào hậu đường chờ tin của ông.” Nói xong ra lệnh cho người hầu khiêng thi thể vào một gian phòng trống cách vách để Mạnh Thiên Sở giải phẩu, sau đó cùng Thái tri huyện bỏ đi.

Mạnh Thiên Sở mang theo Mộ Dung Huýnh Tuyết vào phòng đó, do Mộ Dung Huýnh Tuyết ghi chép, hắn bắt đầu tiến hành giải phẩu.

Do giải phẩu thi thể là cách chủ yếu nhất để tra rõ nguyên nhân tử vòng, nếu không cho một pháp y tiến hành giải phẩu, quả thật không biết để kẻ đó làm gì, và cũng không thể tưởng tượng làm cách gì để tra ra nguyên nhân tử vong chân chánh nếu không giải phẩu khi gặp phải trường hợp chết mà không có dấu hiệu ngoại thương, bệnh tật hay trúng độc như Kha Trù đi. Nói cách khác, đối với pháp y, không giải phẩu khó tìm ra chân tướng tử vong.

Nhiều người cho rằng Tống Từ (Chú: Tống Từ (1186-1249) sống vào thời Nam Tống, viết ra bộ Tẩy oan tập lục vào năm 1247, được coi là cuốn sách về pháp y đầu tiên trên thế giới. Người dịch) hay Bao Công không giải phẩu mà vẫn tra được nhiều án. Tuy nhiên, thay vì nói vậy, thì nên nói rằng, nếu như họ tiến hành giải phẩu, ắt sẽ phá được nhiều án hơn. Hơn nữa, bọn họ chỉ bằng kiểm tra vẻ ngoài của thi thể suy ra nguyên nhân tử vong để rồi phá án, trong những án đó liệu có phải là án oan hay không thì chỉ có lịch sử mới biết được.

Từ tình huống hiện tại mà xét, dường như mọi người không thích giải phẩu thi thể, hay chính xác hơn là không thích căn cứ giải phẩu thi thể để tra rõ chân tướng, mà thích từ những suy luận bình thường, trò chơi trí lực theo kiểu mưu sát từ mật thất gì đó… Những án mạng trong hiện thực sinh hoạt hầu như không tồn tại những chuyện đặc biệt dễ hiểu kiểu khởi nghĩa Kim Điền năm nào (Là khởi nghĩa nông dân của Hồng Tú Toàn, Dương Tứ Thanh ở làng Kim Điền năm 1851. ND). Khi gặp những vụ mưu sát chân chính, không giải phẩu pháp y mà đi bù đầu suy nghĩ, thì có vẻ như rõ ràng có súng trong tay mà không dùng, ngược lại đi dùng đại đao cung tên.

Đầu gỗ (Mộc Dật) không muốn biện giải quá nhiều, nếu như mọi người không thích đọc quá trình giải phẩu, vậy sau này không mô tả tỉ mỉ quá trình này nữa, trực tiếp nói ra kết quả, mong quý vị khi đọc chấp nhận cho>

Sau khi giải phẩu phát hiện, người chết có dấu hiệu tử vong do ngạt thở, não và phổi ứ huyết phù thủng. Đồng thời phát hiện dấu hiệu sưng ở khí quản và phổi, dịch chất trong dạ dày có một khí vị rất đặc biệt. Từ vị đạo này phán đoán có khả năng là loại độc dược gì đó, nhưng do rất nhiều độc dược đều phát sinh vị đạo cổ quái, hơn nữa đều tương tự nhau, nếu như không hóa nghiệm thì khó từ mùi vị này mà nhận định đó là chủng độc dược nào.

Mạnh Thiên Sở tử tế kiểm tra dịch chất trong bao tử của Kha Trù, cuối cùng phát hiện một ít chất cặn màu đen. Loại cặn này rõ ràng không phải là đồ ăn dạng thịt hay thực vật lưu lại, từ nội tạng thi thể phát hiện dấu hiệu trúng độc mà xét, thì rất có khả năng đây chính là độc vật khiến Kha Trù trí tử. Hơn nữa, đây khẳng định không phải là tì sương (nếu không lang trung nhất định đã tra ra rồi), tuy còn chưa biết là độc vật gì, nhưng phát hiện này đã khiến hắn mừng rỡ vô cùng rồi.

Nhưng mà, để đưa ra kết luận thận trọng hơn, Mạnh Thiên Sở quyết định tiến hành kiểm tra một chút với độc vật này. Do hắn không có thiết bị hóa nghiệm, không thể tiến hành kiểm nghiệm độc vật, mà chỉ dùng sinh vật sống thực nghiệm thử mà thôi.

Mạnh Thiên Sở đem những vật tàn lưu trong dạ dày tẩm rửa trong nước ấm, bảo Mộ Dung Huýnh Tuyết vào hậu đường nói với Kha tri phủ yêu cầu một con vịt, đổ số nước vừa rửa ra đó vào miệng nó. Con vịt chạy nhảy giãy giụa một hồi rồi chết, chứng minh chất cặn đen trong dạ dày của Kha Trù chính là vật chất có độc.

Nhưng đó rốt cuộc là loại chất độc gì? Mạnh Thiên Sở không thể nào đưa ra kết luận, nhưng tổng hợp quá trình kiểm tra thi thể thu được những đặc trưng, có thể khẳng định Kha Trù bị người ta hạ loại độc dược cấp tính khiến sưng phổi và suy hô hấp mà chết. Hai loại chứng trạng ngạt thở gây chết người đó thuộc về ngạt thở nội, khác với sự nín thở do chèn ép cơ giới tác động từ bên ngoài vào.

Mạnh Thiên Sở ghép kín lại thi thể đã giải phẩu, mặc y phục xong xuôi thông tri cho người hầu khiêng thi thể trở về ván gỗ sau màng vải trắng trong linh đường, sau đó dẫn Mộ Dung Huýnh Tuyết vào hậu đường.

Chuyện Mạnh Thiên Sở tiến hành giải phẩu kiểm tra thi thể chỉ có Mộ Dung Huýnh Tuyết, Kha tri phủ và Thái tri huyện biết, ngay những người hầu khiêng thi thể cũng không hay họ cự thể làm cái gì. Trước khi tìm đủ chứng cứ chứng minh Kha Trù chết là vì mưu sát, Mạnh Thiên Sở không muốn đem chuyện này công bố rộng rãi.

Trong hậu đường, Kha tri phủ và Thái tri huyện đang ngồi nói chuyện câu được câu chăng, khi thấy Mạnh Thiên Sở tiến vào, vội bước tới đón. Kha tri phủ hỏi: “Thế nào rồi?”

Mạnh Thiên Sở hỏi ngược lại: “Lệnh lang trước khi chết có chứng trạng gì không?”

Kha tri phủ ngẫm nghĩ một lúc, trầm giọng nói: “Con trai ta trước khi chết nhất mực ngủ mê không tỉnh, hô hấp từ từ chậm và yếu, thân thể lạnh ngắt, lúc chết không ngừng co giật, rất ghê người.”

Những triệu chứng này cũng quá phổ biến, căn bản không đủ phán đoán rốt cuộc là trúng độc gì. Mạnh Thiên Sở lại hỏi: “Thỉnh tri phủ đại nhân nói kỹ một chút quá trình tử vong của lệnh lang.”