Chương - 228: Thăm dò

Hình Danh Sư Gia

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngục tốt cầm đèn đến cạnh Miêu Triết, lập lại lời vừa rồi, nhưng Miêu Triết chẳng động đậy, nói: “À, là Mạnh sư gia đến rồi.”

Ngục tốt lấy tay lay Miêu Triết, không ngờ Miêu Trết chẳng động đậy. Mạnh Thiên Sở biết ngục tốt không phải là đối thủ của y, y cũng tự nhiên không tự làm mất mặt mất khí thế của mình. Trước đây ở Miêu gia Chu Hạo làm cho Miêu Triết mất mặt, xem ra y không phải là người chịu nhục thêm lần nữa được rồi.

Mạnh Thiên SỞ không hề bước qua, chỉ bảo ngục tốt dừng lại. Ngục tốt thấy mình không lay động được Miêu Triết, chỉ còn biết hậm hực lùi lại cạnh Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở thấy trong phòng chẳng có cái bàn nào, liền cho ngục tốt đi dọn hai cái lại, vì dù hắn không ngồi thì Mộ DUng Huýnh Tuyết cũng ngồi viết. Nhân lúc ngục tốt rời khỏi đó, hắn đi qua lại khắp phòng, muốn hoạt động một chút để lấy hơi ấm. Hắn không muốn nói chuyện với Miêu Triết, vì biết y là khối xương khó gặm, so với đại phu nhân giảo hoạt hơn không biết bao nhiêu lần.

Mấy ngục tốt nhanh chóng dọn hai cái ghế thái sư và một cái bàn tới mời Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết ngồi. Chu Hạo đứng bên cạnh. Ngục Tốt dọn trà bánh lên, còn treo hai cái đèn ở góc phòng khiến phòng sáng hơn. Ngoài ra còn mang vào lò sưởi tay để Mạnh Thiên Sở hơ cho đỡ cóng.

Miêu Triết thấy bọn họ ở bên cạnh bận bịu như vậy, liền cười nói: “Đãi ngộ đối với Mạnh sư gia quả là không tệ a.”

Mạnh Thiên Sở mặt không biểu tình ngồi xuống, lòng thầm nhủ: ta biết ngươi thế nào cũng mở miệng, nếu như ngươi đã mở miệng rồi, thì đây là chuyện tốt! Hắn hỏi: “Nếu nói về đãi ngộ thì ta tự nhiên không sánh với Miêu lão gia ông. Ông nhà lớn nghiệp lớn, ta chỉ là sư gia nhỏ nhỏ sao có thể so với ông được.”

Miêu Triết vô cùng hài lòng với lời nói này, hưởng thụ duỗi thẳng người, nói: “Đúng vậy, cực khổ hơn cả nửa đời mới có chút gia nghiệp, Miêu mỗ đích xác là không dễ dàng chút nào.”

Mạnh Thiên Sở nói: “Đem ông nhốt trong nhà lao lạnh giá này suốt cả ngày, ông vẫn ổn chứ.”

Miêu Triết dường như được nhắc nhớ vậy, thân thể co lại nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là ngươi sớm tìm ra hung thủ giết hài tử của ta, đem ta thả ra là được.”

Mạnh Thiên Sở thấy Miêu Triết làm ra vẻ chuyện không liên quan đến mình, thầm nghĩ lão hồ lý này quả là bình tĩnh thật, liền nói: “Ông đại khái là sẽ nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

Miêu Triết nghe hắn nói vậy, vội hỏi: “Sao hả? Tìm được hung thủ giết con ta rồi sao?”

Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, đáp: “Đúng vậy, đã có người thừa nhận rồi.”

Miêu Triết khẩn trương hỏi: “Vậy sao ngươi còn chưa thả ta ra?”

Mạnh Thiên Sở cười cười: “Ông và tứ phu nhân của ông đều rất kỳ quái.”

“Vậy à? Sư gia nói vậy là có ý gì?”

Mạnh Thiên Sở đáp: “Các người không hỏi hung thủ giết hài tử của các người là ai, kỳ thật kẻ muốn biết hung thủ giết người nhất là những kẻ làm cha mẹ như các người, thế mà không ai trong hai người hỏi điều này, ông thấy có kỳ quái không chứ hả?”

“Hắc hắc, có gì đâu mà kỳ quái. Ta biết Mạnh sư gia nếu như đã bắt được hung thủ, tự nhiên sẽ nói cho ta biết, do đó ta không hề hỏi.”

Mạnh Thiên Sở nói: “Vậy ông có muốn biết tứ phu nhân nhà ông vì sao mà không muốn biết hung thủ là ai không?”

Miêu Triết có vẻ khó chịu: “Nếu như đã bắt được hung thủ, vậy hãy thả ta ra trước đi hẳn nói.”

Mạnh Thiên Sở nhìn y với ý nghĩa sâu xa: “Ông gấp đi ra ngoài như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ trong lòng ông còn có chuyện gì đó trọng yếu hơn hay sao?”

“Ta không hề có ý đó, tự nhiên là hung thủ quan trọng hơn chuyện gì khác, ngươi chẳng phải nói đã tìm được hung thủ rồi sao? Là ai vậy?”

Mạnh Thiên SỞ hỏi ngược lại: “Ông cảm thấy sẽ là ai?”

Miêu Triết cười khổ một tiếng, nói: “Mạnh sư gia, loại sự tình này có thể đoán được sao? Ta làm sao biết được người giết con ta là ai chứ?”

“Tự nhiên là người trong Miêu gia nhà ông.”

Miêu Triết cúi đầu trầm tư một lúc, lắc đầu nói: “Đoán không được là ai làm, hay là ngươi cho ta biết thẳng ra đi.”

Mạnh Thiên Sở ngừng một chút, đáp: “Tỏa nhi của ông.”

Sắc mặt Miêu Triết biến hẳn, đứng phắt dậy, chỉ mấy bước đã tiến đến trước mắt hắn, nhìn hắn gườm gườm.

Hảo thủ của Đông xưởng là Chu Hạo ở bên cạnh hắn, Miêu Triết e rằng không đấu lại ông ta quá 10 chiêu, cho nên hắn chỉ mỉm cười nhìn trừng lại Miêu Triết.

Miêu Triết liếc xéo Chu Hạo, cười hắc hắc, lùi lại một bước hỏi: “Ngươi nói đại phu nhân của ta thừa nhận là giết chết hai hài tử của Tuyết nhi?”

Mạnh Thiên Sở vẫn nhàn nhã gác chân y như cũ, nói: “Không chỉ hài tử, mà còn có nhị phu nhân và tứ phu nhân nữa.”

Miêu Triết lắc đầu, biểu tình hiện vẻ không tin: “Làm sao có thể thế được? Ngươi có phải là đã lầm rồi không?”

Mạnh Thiên Sở đáp: “Ta cảm giác là ta đã lầm rồi.”

“Ta không phải ý đó, Mạnh sư gia phá án như thần, sao lại sai chứ? Ta chỉ không dám tin là nàng ấy lại làm ra chuyện này thôi.”

Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nhìn nam nhân đang diễn trò trước mặt, thầm nghĩ nam nhân không có đảm lượng như vậy sao lại khiến cho người khác thế tội cho mình chứ? Hắn hỏi: “Ông có cần trước khi ra ngoài gặp lại đại phu nhân không?”

Mắt Miêu Triết sáng lên: “Ta có thể ra ngoài chứ?”

Mạnh Thiên Sở thở dài, hỏi: “Ta có thể hỏi một chút, là ngươi gấp ra ngoài để làm gì không?”

Miêu Triết phát hiện bản thân nói lỡ lời, cho nên đáp: “Không… không phải là gấp ra ngoài.”

Mạnh Thiên Sở đứng dậy, dùng nụ cười thâm sâu vừa cười vừa nhìn lão, từ từ nói: “Miêu lão gia, ông có phải là gấp về uống thuốc hay không?”

Miêu Triết có hơi kinh hoảng, vội nói: “Thuốc gì đâu? Miêu Triết ta thân thể khỏe hơn ai hết, ta cần gì uống thuốc chứ?”

“Ta cũng cảm thấy kỳ quái, Miêu lão gia đang tuổi tráng niên, sao có thể uống thuốc được chứ?”

Miêu Triết vội gật đầu, nói: “Chính phải, chính phải.”

“Vậy nếu như ông không gặp, hãy ở lại đây đêm nay, ngày mai ta sẽ đến cho ông biết ông có thể về nhà được hay chưa.” Nói xong, hắn đứng dậy chuẩn bị đi.

Miêu Triết vội nói theo: “Mạnh sư gia, ngài có thể thả Tuyết nhi ra trước, thân thể nàng ấy nhất mực không khỏe, hơn nữa cả ngày không uống thuốc rồi, e là chịu không nổi.”

Mạnh Thiên Sở quay đầu bảo: “Miêu lão gia quả là quan tâm tân phu nhân a.”

Miêu Triết cười khan một tiếng: “Để ngài cười cho rồi.”

Mạnh Thiên Sở quay người lại nói thẳng: “Ông học y, ắt biết đại phu nhân cho Tuyết nhi uống thứ thuốc chẳng tốt lành gì cho cô ta. Ông quan tâm cô ta vậy khiến ta không hiểu tại sao lại còn cho cô ta uống thuốc? Ông quan tâm thật hay quan tâm giả vậy?”

Nụ cười trên mặt Miêu Triết lập tức cứng lại: “Ta… ta nghĩ đại phu nhân cũng vì… cũng vì tốt cho Tuyết nhi thôi.”

“Vậy sao? Ta không nghe lầm chứ, ý của ngài là đại phu nhân đọa đày Tuyết nhi như vậy là tốt cho cô ta?”

Miêu Triết không hề đáp, hoặc là căn bản không biết trả lời thế nào.

Mạnh Thiên Sở không đuổi dồn, cười cười nói: “Nếu như đã có người nhận tội, vậy chuyện nhà các người ta không quản chi cho nhiều, trừ đại phu nhân ra, ngày mai các người có thể về rồi.”

Miêu Triết thấy Mạnh Thiên Sở không hỏi dồn, liền lén thở phào một hơi.

Mạnh Thiên Sở mấy người cùng rời khỏi lao phòng, Mộ Dung Huýnh Tuyết mấy lần định hỏi hắn nhưng thôi, không biết hắn đang nghĩ gì mà tâm sự trùng trùng. Khi đến cửa, Mạnh Thiên Sở bảo: “Mọi người về nghỉ đi, sáng mai chúng ta ăn cơm sáng không sẽ tới.”

Mộ Dung Huýnh Tuyết vội hỏi: “CHúng ta đi vầy sao?”

Mạnh Thiên Sở đáp: “Ta biết ý của cô, bọn chúng hiện giờ đều có tâm sự riêng, chúng ta hỏi ngay lúc này đều uổng hết, có thể là để họ nghĩ kỹ một đêm, ý tưởng sẽ biến đổi thôi.”

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: “Muội cảm thấy đại phu nhân và Miêu Triết đều khó cải biến.”

Mạnh Thiên Sở bảo: “Có thể hay không chúng ta còn chưa biết, hơn nữa chúng ta cũng mệt rồi, chúng cũng mệt rồi, tác chiến trong lúc mệt mỏi không có hiệu quả gì, mọi người về nghỉ ngơi, ta cũng về suy gẫm lại một chút.”

Mạnh Thiên Sở mới đi mấy bước, chợt quay lại nói: “Ta quên mất là giam ba người Miêu Nhu cả ngày mà quên đến hỏi, mọi người về trước để ta cùng Chu Hạo đến gặp một chút.”

Mộ DUng Huýnh Tuyết dường như đoán được hắn định làm gì, mỉm cười nói: “Nếu như huynh không đi, muội cũng thuận tiện đi gặp tứ phu nhân một chút.”

Vương Dịch nói: “Tôi cũng theo Mộ Dung cô nương.”

Nói xong, mọi người chia nhau ra đi. Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đến lao phòng của Miêu Nhu, xem ra ngục tốt đã theo ý hắn đặt bồn lửa cộng chăn giường và đèn cho nên trong phòng khá sáng.

Mạnh Thiên Sở vốn cho là mấy người họ ngủ rồi, không ngờ đều còn ngồi trên giường nói chuyện. Thấy hắn đến, mắt Miêu Giác sáng rực. Cậu bé chạy tới cạnh song sắt nhìn hắn. Miêu Nhu và tướng công cũng đứng dậy bước tới. Miêu Nhu nói:

“Mạnh đại ca, vì chuyện của chúng muội mà khiến huynh cực nhọc. Đêm đã khuya rồi, sao còn không về nhà nghỉ?”

Mạnh Thiên Sở đáp: “Ngược lại ta để cho các người chịu ủy khuất thì có, để mọi người ở lại chỗ này, chẳng biết Giác nhi có sao không?”

Miêu Giác cười với hắn, đáp: “Không có gì, cha đệ nói nam tử hán phải chịu cực chịu khổ mới thành tài.”

Thấy Miêu Giác nhắc đến cho mình lộ thần tình tự hào, Mạnh Thiên Sở thật không biết nếu để cậu bé hay cha mình giết mẹ ruột của mình thì cậu ta sẽ nghĩ sao.