Chương - 212: Còn ẩn tình khác

Hình Danh Sư Gia

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tam phu nhân nghe thế tức giận nói: “Mạnh Thiên Sở, ta nhất mực coi ngươi là người, không ngờ ngươi lại làm chuyện hèn hạ như vậy.”

Mạnh Thiên Sở không nổi nóng, chỉ đáp: “Xét xem nhị phu nhân nhà cô, nghĩ lại xem bà ta trước kia đối với cô thế nào, còn cô hiện giờ sao lại người ta té giếng ném thêm đá xuống luôn vậy? Ta nghĩ làm người hèn hạ chẳng phải chỉ mình Mạnh Thiên Sở ta không thôi đâu.”

Tam phu nhân nghe thế, gay gắt hỏi: “Ngươi định nói cái gì? Ta không hề giết hai đứa bé đó, cũng không muốn giết nhị phu nhân.”

Mạnh Thiên Sở cười lớn một tiếng, hỏi lại: “CÔ nói không có giết là không giết hay sao? Thư Khang vừa rồi chẳng phải còn nói làm cho Miêu gia loạn lên là điều mà cô hằng hi vọng hay sao?”

Tam phu nhân đáp: “Ta chỉ muốn thấy nhà chúng loạn, chứ không đại biểu ta giết người.”

Mạnh Thiên Sở bảo: “Cô vừa tiến vào Miêu gia đã hết lòng nghiên cứu y thuật, đặc biệt là làm cách nào hạ độc, chẳng phải là vì chờ một ngày nào đó có dịp sử dụng hay sao? Cô nói cô không giết hai hài tử đó, còn cô tự bản thân năm năm nay nhất mực không có con. Cô vào nhà họ Miêu sớm hơn cả Tuyết nhi, chẳng lẽ cô không có cảm thấy nguy cơ hay sao? Cô lại không quản nhà cửa, lại không được sủng ái, cũng không có địa vị nguyên phối của đại phu nhân, chẳng lẽ cô thật sự thản nhiên sống và chịu vậy hay sao?”

Tam phu nhân cười lạnh đáp: “Ngươi phân tích rất đúng, án chiếu theo lẽ thường, điều ngươi nói đều không có vấn đề gì đáng tranh cãi, do đó ngươi cho rằng ta muốn mượn tay nhị phu nhân trước hết giết chết hai đứa trẻ, sau đó đổ cho nhị phu nhân giết, sau đó ta hạ độc vào bà ta, để bà ta vĩnh viễn ngậm miệng, như vậy ai cũng sẽ cho rằng nhị phu nhân sẽ sợ tội mà chết, có phải vậy hay không?”

Mạnh Thiên Sở hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải vậy?”

Tam phu nhân nhìn Mạnh Thiên Sở, nét mặt lộ vẻ coi thường, lúc này Thư Khang lên tiếng: “Các người cho rằng Tiểu Tiểu giết hai đứa trẻ hay sao? Làm sao có thể được chứ? Hai đứa trẻ đó quả thật không phải Tiểu Tiểu giết, ta có thể làm chứng.”

Mạnh Thiên Sở nhìn bộ dạng nóng vội của Thư Khang, cười lạnh hỏi: “Ngươi có thể bảo chứng? Ngươi đi nói với Miêu Triết đi…”

Tam phu nhân ngắt lời Mạnh Thiên Sở: “Ta đã nói là ta không giết hai đứa bé đó, còn chuyện nhị phu nhân trúng độc cũng không phải do ta hạ. Ngươi không tin thì tùy ngươi, ngươi muốn đem chúng ta giao cho Miêu Triết cũng tùy tiện.”

Mạnh Thiên Sở nhìn dáng vẻ bất cần của ả, biết là ả quả thật chẳng màng gì nữa, cho nên đứng dậy nói với Chu Hạo: “Cho gọi bọn Vương Dịch vào đi, xem bọn chúng quả thật không muốn nói gì thật không.”

CHu Hạo vừa định đi ra cửa, Thư Khang đột nhiên nói: “Các người sao không hỏi vì sao Tiểu Tiểu lại hi vọng Miêu gia loạn lên vậy? Nàng ấy chỉ đứng đó xem trò vui, nàng ấy quả thật chẳng làm gì cả. Các người nếu như giao ta cho Miêu Triết ta cũng chẳng màng gì, nhưng mà mọi kế hoạch của Tiểu Tiểu từ trước đến giờ đều hỏng hết.”

Mạnh Thiên Sở đáp: “Ta có hỏi cô ta cũng không nói.”

Tam phu nhân nhìn Thư Khang, nói: “Thôi vậy, bọn họ muốn làm gì thì cứ để cho làm đi, nếu như nói mọi chuyện đều do muội gánh vác, thì kế hoạch có ra sao cũng không quan hệ.”

Mạnh Thiên Sở gọi Chu Hạo, lần nữa bước đến cạnh tam phu nhân, bảo: “Nếu như kế hoạch của cô chỉ là cá nhân chứ không phải toàn bộ, thì cô làm như vậy sẽ khiến rất nhiều người vô tội bị hại vì cô. Tuy ta không biết kế hoạch của cô là gì, nhưng ta tin rằng nó khiến nhà họ Miêu bất hòa, tốt nhất là loạn hẳn lên, đúng không? Ai đắc tội cô mà khiến cô có lòng dạ và hành vi như thế? Ta không hiểu, nhưng hài tử là vô tội, nhị phu nhân xem ra cũng không có tội, nhưng mà họ đều chết cả rồi. Có phải là cô làm hay không thì ta không biết, nếu như là phải, thì ta không còn lời gì để nói. Nếu như là không phải, cô hà tất phải giống như nhị phu nhân thế thân cho hung thủ như vậy? Có đáng hay không?”

Tam phu nhân không lên tiếng, Thư Khang ở bên cạnh gấp lên, bảo: “Tiểu Tiểu, không phải là nàng làm, nàng hà tất phải thụ khổ cho người như vậy? Nàng đã đáp ứng ta rồi, để ta chờ nàng nhiều lắm là sáu năm, đến bây giờ đã năm năm rồi, không phải là ta không muốn chờ nữa, mà là ta không muốn chờ ra kết quả là nàng là kẻ giết chồng giết con rồi khiến chúng ta bị đánh chết tươi. Như vậy không những không trả được thù, mà ta và nàng đều phải chết dưới tay chúng, có đáng như vậy hay không?”

Mạnh Thiên Sở thấy Thư Khang nói thế, hơi có chút bất ngờ, thầm nghĩ bản thân hắn vốn cho rằng đây chỉ là chuyện thường ngày của nữ nhân trong gia tộc, không ngờ lại có liên quan đến chuyện huyết hải thâm cừu.

Mạnh Thiên Sở vừa định lên tiếng, tam phu nhân thấy Thư Khang nói như vậy đã thở dài một tiếng, ngồi thẳng dậy nhìn Mạnh Thiên Sở nói: “Ta trước đây đã nói rồi, án theo lẽ thường, ngươi phân tích như vậy là hoàn toàn thành lập, nhưng đáng tiếc là ta đến nhà Miêu Triết không phải là tranh sủng ái, mà là để báo thù.”

Đến lúc này thì Vương Dịch tiến vào nhà, thấy bọn họ còn nói chuyện, liền bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở thưa: “Vừa rồi huynh đệ đi dò thám đã về, nói là trong nhà đó đang đi tìm tam phu nhân, bọn họ đã đi dò la đại khái ba khắc rồi.”

Tam phu nhân nghe thế lập tức gấp lên, hiện giờ dù sao thì ả ta cũng là chủ của một nhà, tự tiện li khai với thời gian dài như vậy tự nhiên khiến người ta nhanh chóng phát hiện ra có điều không ổn.

Mạnh Thiên Sở nhìn nhìn tam phu nhân, ngẫm nghĩ một chút, nói: “Thả cô về nhà cũng được, nhưng cô cần phải cho ta biết một chuyện.”

Tam phu nhân không ngờ Mạnh Thiên Sở còn có thể thả mình về, liền vội nói: “Ngươi cứ nói đi, những gì ta biết tự nhiên sẽ không giấu.”

Mạnh Thiên Sở hỏi: “Giết hai đứa bé đó và hạ độc nhị phu nhân không phải là một người làm?”

Tam phu nhân không ngờ Mạnh Thiên Sở lại hỏi điều này, nên hỏi ngược lại: “Người bằng vào cái gì mà nhận định rằng ta nhất định biết hung thủ giết người là ai?”

Mạnh Thiên Sở đáp: ‘Cô có thể không nói, nhưng ta biết là cô sẽ cho ta biết.”

Tam phu nhân hỏi: “Vì sao?”

Mạnh Thiên Sở trả lời: “Kỳ thật cô không nói ta cũng sẽ đi tra, chỉ là cô biết ta thả cô về, dĩ nhiên tin rằng hung thủ không phải là cô, hơn nữa còn có thể ẩn giấu giúp cô chuyện báo thù, cô cảm thấy ta tin cô như vậy, chẳng lẽ cô không thể tin ta một lần được hay sao?”

Tam phu nhân nói: “Ta xác thật không biết hung thủ là ai, ta nói đây là lời thật, hay là vầy, ta hiện giờ thật không có thời gian nói cho ngươi biết, hay là ngày sau ta sẽ nói, ngươi muốn biết gì ta cũng đáp hết, được không?”

Mạnh Thiên Sở đáp: “Muốn ta tin cô không phải là không thể, nhưng cô cần phải cho ta một lí do.”

Tam phu nhân cười nói: “Kỳ thật ngươi đã tin ta rồi, cần gì lí do nào nữa? Huống chi Thư Khang và ta đã bị ngươi nắm đằng thóp, ngươi nhận thấy là ta còn cần phải cấp cho ngươi một lí do nào khác hay sao?”

Mạnh Thiên Sở nhìn nữ nhân tinh minh trước mắt, lòng không khỏi cảm khái, nhớ lại lời Miêu Nhu nói, liền bảo: “Vậy cô đi đi, nhưng mà trước khi đi, ta có một chuyện cần cầu cô.”

Tam phu nhân đứng dậy, bước ra cửa, vừa đi vừa nói: “Ta biết ngài cần ta làm gì, ta sẽ tận lực.”

Mạnh Thiên Sở gật đầu, bảo: “Không phải là tận lực, mà là nhất định.”

Tam phu nhân không nói gì nữa, đi thẳng ra cửa. CHu Hạo nhìn bóng tam phu nhân đi xa, nói: “Ả ở ngoài lâu như vậy, không biết sẽ trả lời Miêu Triết thế nào.”

Mạnh Thiên Sở tủm tỉm cười, đáp: “Một nữ nhân thông minh như vậy rất thích hợp tranh chỗ nước sâu đó, có chuyện gì còn làm khó được cô ta chứ.”

Hắn chuyển thân, nhìn Thư Khang còn đứng ngẩn ra ở đó, bước đến vỗ vai y, hỏi: “Lo cho cô ta hay sao?”

Thư Khang lúc này mới tỉnh thần trở lại, nhìn Mạnh Thiên Sở, đáp: “Từ trước đến giờ chỉ có nàng ấy quan tâm tôi, tôi còn chưa bao giờ lo lắng cho nàng ấy.”

Mạnh Thiên Sở nghe Thư Khang nói thế, gật gù tin ngay, hỏi tiếp: “Vậy ngươi đang nghĩ gì?”

Thư Khang đáp: “Nghĩ vì sao ngài đột nhiên lại tha cho chúng tôi.”

Mạnh Thiên Sở bảo: “Tuy ta không biết người là do ai giết, chúng ta cũng không thể bằng cảm giác mà làm việc, nhưng trước khi ta còn chưa tìm ra chứng cứ ai là kẻ giết người, ta thật sự không có lý do bắt cô ta.”

Thư Khang nhìn lại Mạnh Thiên Sở, nói: “Ngài thật là thông minh, như vậy chúng tôi đã nợ ngài một mối nhân tình.”

Mạnh Thiên Sở bảo: “Chúng ta không ai nợ ai cả.”

Thư Khang đáp: “Không, là chúng tôi nợ ngài. Nếu như ngài đem chúng tôi giao cho Miêu Triết, tôi biết tính cách của Tiểu Tiểu, nàng ấy thà chết cũng không nói nửa lời, như vậy ngày này năm sau đại khái là ngày kỵ của chúng tôi rồi.”

Mạnh Thiên Sở nhìn vẻ mặt bi thương của Thư Khang như vậy, bảo: “Về chuyện báo thù ta không hỏi ngươi, ta chờ cô ta cho ta biết, nhưng có một điểm ta không rõ, là ngươi rõ ràng biết cô ta là tam phu nhân có danh có thật của Miêu Triết, tại sao lại có thể nhẫn chịu người yêu thương của mình nép thân vào nam nhân khác cơ chứ?”

Thư Khang thống khổ lắc đầu, đáp: “Chúng tôi lớn lên từ nhỏ, quan hệ gia đình tuy không coi là thế giao, nhưng cũng rất tốt. Chúng tôi nhất mực cho rằng chờ đến lúc chúng tôi lớn, tất sẽ nên duyên tần tấn. Lúc đó chúng tôi cùng đọc sách, cũng viết chữ, Tiểu Tiểu thông minh hơn tôi nhiều, lúc đó cha tôi nói, nếu nàng ấy là nam nhân ắt sẽ có ngày thi trúng trạng nguyên. Nhưng sau này, nhà nàng ấy xảy ra biến cố, cha nàng ấy bị người ta hại chết, mẹ vì thương tâm quá độ mà treo cổ tự vẫn. Ngày ấy nàng mười ba tuổi mà đã không còn mẹ cha, cha tôi đưa nàng ấy về nhà, nhưng cá tính nàng ấy quá háo cường, nhất mực muốn báo thù.”