Chương 551: Tây Hoàng trọng bảo.

Độc Bộ Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tu Đề Minh Tôn cũng là hoàng tộc Đế Thích, cũng tu luyện Đại Phần Thiên Ma Long Trang Nghiêm Kinh, uy lực của môn cấm pháp này từ trên người Liệt Hỏa Minh Tôn cũng có thể thấy được một hai.

Tu Đề Minh Tôn mặc dù thua kém Liệt Hỏa Minh Tôn, nhưng chỉ luận pháp lực thì so với Liệt Hỏa Minh Tôn, hóa thân của Diệp Húc, còn cao hơn không biết bao nhiêu lần. Khí thế lão càng lúc càng lớn, diễn hóa ra thần điện ma hỏa càng lúc càng rộng lớn, sâu thẳm vô cùng.

“Già La, chúng ta đều là Đệ nhất tôn vương của hai đại thần điện, chẳng qua ngươi bị nhốt trong Bàn hoàng lăng đã mấy trăm năm cũng không thể thoát được, ít đi mấy trăm năm khổ tu, ngươi có biết thế nghĩa là sao không?”

Tu Đề Minh Tôn cười ầm ầm, cầm tám món bất diệt chi bảo chấn động hư không khiến hư không sập xuống từng mảng. Diệp Húc, Bảo Hiền Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển vội vàng lui ra, tránh cho bị uy năng của tám món bảo vật kia chấn thương.

“Ngươi già rồi, mà ta thì còn trẻ, vị trí Đệ nhất tôn vương dưới trướng chủ công chỉ có thể thuộc về ta!”

Nét mặt Già La Minh Tôn dữ tợn, lão cười quái dị liên tục, trên đỉnh đầu lão hiện ra một cái quan tài đen cực lớn, miệng quan tài úp xuống đỉnh đầu lão, lão cầm Thiên Khuyết Chiến Kích, nhe răng cười gằn: “Ta già rồi ư? Lão tử vẫn còn tráng niên, còn mấy ngàn năm thọ nguyên! Con sâu bọ kia, lão tử đã đến rất gần Nhân Hoàng, ngươi và Bảo Hiền liên thủ lại lão tử còn không sợ huống chi là chỉ có một mình ngươi? Lão tử muốn đánh cho ngươi nhận thua, đánh cho ngươi phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”

Khí thế của lão diễn hóa ra thế giới chính là Đại Tự Tại La Thiên, thiên giới ma đạo này như một chiếc mui xe treo trên cao, trong đó có hàng tỉ Tu La thần quốc, so với Tu Đề Minh Tôn thì chỉ có hơn chứ không kém!

Hoàng tộc Đế Thích có bốn đầu tám cánh tay, trên trời dưới đất bên phải bên trái đằng trước đằng sau đều trong tầm mắt, bốn phương tám hướng đều có thể công và thủ, khi phòng ngự thì tạt nước không lọt, khi tấn công thì nhanh như tia chớp.

Mà hoàng tộc Già La thì thân người đuôi bò cạp, cánh tay như một thanh đao xương, toàn thân đều là vũ khí, nhất là cái đuôi bọ cạp đằng sau kia, làm cho người ta khó lòng phòng bị nhất.

Hai đại hoàng tộc đều có thân thể chiến đấu hùng mạnh nhất Ma tộc, cùng là Tam Bất Diệt cảnh đỉnh phong, trận chiến này giữa bọn họ cũng khiến cho kẻ như Diệp Húc cũng phải quan sát nghiền ngẫm cuộc chiến.

“Hiện giờ ta đây hai bàn tay trắng, sao có thể đi Hàn Nguyệt Cung để cầu hôn? Chi bằng tìm một ít sính lễ…”

Diệp Húc tạm bỏ qua ý định xem chiến, tế Nam Thiên Môn lên, đẩy cửa đi vào.

“Hàn Nguyệt Cung là một trong tam cung ma đạo, thứ bảo bối gì không có? Bảo vật bình thường, cho dù là bất diệt chi bảo, e cũng khó có thể vào pháp nhãn bọn họ.”

Bên trong cánh cửa tầng thứ nhất Nam Thiên Môn, một con thuyền lầu còn đang bay xung quanh, những vu bảo khác đều bị Diệp Húc lấy sạch.

Diệp Húc trực tiếp bay tới con thuyền đó, nó như cảm ứng được hơi thở của Diệp Húc, lập tức phình lớn ra, dài đến ba nghìn trượng, cao gần ngàn trượng.

Những cây cột buồm, những kiến trúc trùng điệp đột ngột mọc lên từ trên boong thuyền, mà trên một cây cột buồm còn treo một lá long kỳ. Một tiếng “ầm ầm” vang lên từ trong thuyền, cửa sổ bên mạn tàu mở ra, từng chiếc đại bác thò ra khỏi cửa sổ ngắm hướng Diệp Húc.

Những chiếc đại bác đó có hình dạng như rồng, miệng pháo là miệng rồng, một tiếng chíu vang lên, hàng trăm cột sáng màu trắng từ trong miệng pháo bắn ra, hội tụ thành một cột sáng to đến vài dặm đánh tới Diệp Húc!

“Đại Uy Thiên Long pháo! Đây là Đại Uy Long Chiến Hạm mà Tây Hoàng dựa theo chiến hạm của Thiên Đình cổ mà chế tạo ra!”

Cột sáng đến gần thân thể, Diệp Húc liền cảm nhận được một luồng hơi thở hủy diệt bao trùm lấy mình, trong lòng hắn kinh hãi, nếu bị cột sáng này đánh lên người, cho dù thân thể hắn có thể sánh với lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh thì có lẽ cũng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn!

“Đỉnh, lâu, tháp bảo vệ thân ta!”

Diệp Húc quát lên một tiếng, cửu đỉnh, ngọc lâu, Di La Thiên Địa Tháp lần lượt hiện lên, xoay tròn trên đỉnh đầu hắn, cùng chống lại sự tấn công của Đại Uy Thiên Long pháo.

Chỉ thấy cột sáng màu trắng bạc kia như thủy ngân, trong chớp mắt liền bao phủ Diệp Húc!

Bên trong cột sáng, Diệp Húc chống lại uy năng của Đại Uy Thiên Long pháo, bước nhanh về phía Đại Uy Long Chiến Hạm. Chiếc thuyền lầu này đột nhiên vọt thẳng tới hắn, hiển nhiên nó không ngờ Đại Uy Thiên Long pháo chẳng thể làm gì được Diệp Húc nên định lấy uy năng bản thân đến nghiền chết Diệp Húc!

Món vu bảo này lần theo hơi thở Diệp Húc mà đến, nơi đầu thuyền đi qua, hư không bị ép chồng lại, giống như nó đang chạy ở trong biển cả, đầu thuyền không phải rẽ nát hư không mà là sóng nước!

Loại va chạm này hoàn toàn có thể đâm cho lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh dập nát thân thể!

Trong chớp mắt, Đại Uy Long Chiến Hạm đã đi đến trước người Diệp Húc. Diệp Húc bỗng giơ thẳng tay ra phía trước, tiếp theo đó một tiếng va chạm vô cùng dữ dội truyền đến, sau đó chiếc cự hạm này từ tốc độ cao ngừng lại, dường như Diệp Húc không phải là giơ một bàn tay ra đón đỡ nữa, mà là một bức tường đồng vách sắt không thể phá vỡ!

Kẽo kẹt!

Theo quán tính, đuôi thuyền Đại Uy Long Chiến Hạm nhếch lên, chiếc chiến hạm thật lớn này hoành không, quay cuồng bay qua đỉnh đầu Diệp Húc, ầm ầm đập về phía sau!

“Đỉnh lâu tháp tam bảo của ta, món nào chẳng thể thắng được ngươi? Ta lấy tam bảo trấn áp thân thể, ngươi chỉ là một món bảo vật vô chủ, thế mà cũng dám chống lại ta?”

Diệp Húc nhảy ra sau, ngay lập tức đi đến boong tàu, chín chiếc đại đỉnh trên đỉnh đầu hạ xuống, rầm rầm đặt xuống boong tàu, ép cho chiếc thuyền lầu này không thể không rơi xuống mặt đất.

“U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn!”

Diệp Húc trấn áp Đại Uy Long Chiến Hạm, ngay sau đó một mặt trăng dâng lên thu chiếc thuyền này vào trong lòng bàn tay. Hắn ném nó vào trong ngọc lâu, cũng chẳng nóng lòng luyện hóa, mà đi đến cánh cửa thứ hai của Nam Thiên Môn.

Hắn dừng lại trước cửa, chỉ thấy nó còn cao lớn hơn cánh cửa thứ nhất, chiều cao gần ngàn trượng, chiều rộng bốn năm trăm trượng.

Diệp Húc dùng sức đẩy nó ra, lập tức một mùi hương xộc vào mũi. Hắn ngẩng đầu nhìn, vô số danh hoa thụy thảo bày ra trước mắt, những kỳ hoa dị chủng đó không biết đã sống bao nhiêu vạn năm, một gốc linh thảo bình thường vạn năm không chết, trở thành một gốc đại thụ che trời!

Hắn như là đang đi vào một khu rừng nguyên sinh vô cùng rậm rạp, dược tài nơi đây sống lâu làm cho người ta phải líu lưỡi.

Thậm chí, Diệp Húc còn nhìn thấy một mảnh Bàn Đào, hơn mười gốc Bàn Đào cổ thụ cao tới trăm trượng có mọc ra một ít quả Bàn Đào, thậm chí có một số còn đã chín nẫu, rơi xuống thành bùn đất, làm cho người ta hô to đáng tiếc!

Diệp Húc ngơ ngác nhìn biển tiên thảo tiên trân này, trong lòng mừng rỡ: “Chờ Hùng Bi tu thành nguyên thần trở thành đại vu rồi, ta liền cho nó đến đây, giúp lão gia ta chăm sóc mảnh dược điền này!”

Ở không gian bên trong cánh cửa thứ hai của Nam Thiên Môn này, ngoài dược tài thì cũng chỉ là dược tài, chỉ có một tòa Thọ Tinh đài treo giữa không trung, trên đài là một cánh cửa lại càng cao lớn, hẳn là thông đến không gian tầng thứ ba.

Cánh cửa này so với hai cái trước còn nặng hơn rất nhiều, Diệp Húc ra sức mới đẩy được nó ra.

Đập vào mắt hắn đầu tiên là một tòa kim lâu to lớn lơ lửng giữa không trung, ánh sáng vàng chói bắn ra khắp nơi, tòa kim lâu này có mười ba tầng, tản ra uy năng rất nặng.

Trên lâu còn treo một tấm biển, bên trên viết ba chữ vàng “Hành Hương lâu”.

Xa xa, lại có một chiếc kim ấn màu vàng cao lớn lơ lửng giữa không trung, trên ấn treo Tử Thụ tơ mang, có vẻ cực kỳ tôn quý. Ở chỗ xa hơn còn có một chiếc chuông vàng, không người gõ mà tự kêu vang, còn có Giáng Sa Tiên Y, trên đầu là Thượng Thanh Phù Dung quan, giày cùng Ngọc Trâm, đủ mọi loại bảo vật.

Những bảo vật đó đều là bất diệt chi bảo, hẳn là do Tây Hoàng tự mình luyện chế rồi cất vào trong Nam Thiên Môn. Bộ quần áo trang sức kia hẳn là một bộ, tiếc là chỉ để cho nữ tử mặc.

“Bộ bất diệt chi bảo này có thể dùng làm sính lễ đưa cho Kiều Kiều, nàng ấy chắc chắn sẽ thích!”

Diệp Húc mừng rỡ, vội vàng tiến đến thu lấy từng món bảo vật. Lúc này thực lực hắn tăng vọt, lại có nhiều bảo vật trong tay, thu bất diệt chi bảo cũng không khó khăn, bộ quần áo này nhanh chóng bị hắn thu lại.

“Khó trách kho báu Tây Hoàng lại khiến nhiều người mơ ước như thế. Nếu ta biết trong những tầng khác của Nam Thiên Môn còn nhiều bảo bối như vậy, chắc chắn ta cũng ghen tị đỏ mắt mất!”

Diệp Húc quét sạch bảo vật nơi đây, chỉ có khi thu Hành Hương lau và chuông vàng thì gặp chút khó khăn. Uy năng tòa Hành Hương lâu này không hề thua kém trọng bảo như Trảm Tiên đài, nó chỉ có một uy năng, chính là nặng, vô cùng nặng, gần như suýt đề sụp Diệp Húc!

Mà chiếc chuông vàng kia có tên là Đãng Hồn Chung, uy năng của nó cực kỳ lạ, nó không phát ra tiếng chuông mà là linh thanh. Diệp Húc còn chưa tới gần thì tiếng đinh đinh vang lên khiến cho đầu hắn choáng váng, mi tâm vỡ ra, tử phủ gần như phá nát, suýt nữa bị đánh cho hồn bay phách lạc!

“Tham thì thâm, dù những vu bảo đó tốt, nhưng thứ chân chính phù hợp với ta vẫn là những vu bảo ta tự tay luyện chế!”

Hắn thu hết những bảo vật đó vào trong ngọc lâu của mình rồi lập tức bước tới cánh cửa thứ tư.

Cánh cửa thứ tư cực nặng, lấy thực lực Diệp Húc thì vẫn còn có thể đẩy ra. Hắn đi vào không gian tầng thứ tư Nam Thiên Môn, không khỏi dại ra, chỉ thấy nơi đây không có một thứ gì khác ngoài một nhánh linh mạch vàng óng ánh. Nhánh linh mạch này cực kỳ thô to, dài đến mấy ngàn dặm, phủ phục uốn lượn trên mặt đất như một con cự long màu vàng.

Đây là một nhánh Thuần Dương linh mạch bạc chín chân chính!

Diệp Húc khi còn ở trong Nghệ Hoàng hành cung từng thu mảnh vỡ của Thuần Dương linh mạch bậc chín, từng nhánh nhỏ như rồng, nhưng so với nhánh linh mạch hoàn chỉnh này thì những mảnh vỡ kia quả thật giống những con giun nhỏ bé!

Nhành Thuần Dương linh mạch bậc chín hoàn chỉnh này tản ra những hơi thở khủng bố như Nhân Hoàng đỉnh phong, dương như chỉ cần khẽ động thôi đã có thể ép cho Diệp Húc tan xương nát thịt.

“Lấy thực lực của ta còn chưa thể thu nhành linh mạch này…”

Diệp Húc phóng tầm mắt nhìn xung quanh thì thấy cánh cửa vào tầng thứ năm Nam Thiên Môn tọa lạc bên trong miệng rồng. Hắn thật cẩn thận đi đến, e sợ kinh động linh mạch này, qua thật lâu sau mới đi đến miệng cự long, ra sức đẩy cánh cửa.

“Không ngờ Thiên đỉnh Hạ gia bị Nam Thiên Môn thu cất vào trong này!”

Diệp Húc tiến vào tầng thứ năm thì thấy một chiếc đỉnh khổng lồ như một tòa đại lục lơ lửng giữa không trung, tản ra hơi thở vô cùng khủng bố, đúng là Thiên đỉnh của Hạ gia!

Lúc trước hắn nhập chủ thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn đoạt đi Thiên đỉnh từ tay Hạ Trung Đường, thu vào trong Nam Thiên Môn, lại không ngờ chiếc Thiên đỉnh này lại bị Nam Thiên Môn chuyển đến không gian tầng thứ năm.

Ánh mắt hắn lướt qua Thiên đỉnh, chỉ thấy xa xa lơ lửng những tòa vu bảo to như đại lục, mỗi một món đều to lớn ngàn dặm, có tổng cộng năm cái!

“Năm món Nhân Hoàng chi bảo…”

Diệp Húc hít một hơi khí lạnh, tuy rằng Nhân Hoàng có thể luyện chế Nhân Hoàng chi bảo, nhưng tài liệu hao phí kia ngay cả Nhân Hoàng cũng không chịu nổi, cho dù là một đại thánh địa cũng chưa chắc lấy ra được vài món.

Mà nơi đây lại xuất hiện năm món Nhân Hoàng chi bảo, hơn nữa tất cả đều do vị Vu Hoàng thượng cổ là Tây Hoàng kia đúc ra, phẩm chất kinh người!

“Nam Thiên Môn có chín tầng, nơi này mới tầng thứ năm đã có nhiều Nhân Hoàng chi bảo như vậy, đây chẳng phải là những tầng sau càng có thêm nhiều thứ kinh người hơn sao?”