Chương 284: Hỗn Nguyên chân kinh.

Độc Bộ Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi rời khỏi không gian ngọc lâu, Diệp Húc lập tức lấy ra một điều linh mạch, thu hồi ngọc lâu, nếm thử tu luyện Di La Thiên Hỗn Nguyên chân kinh. Hắn từ trước tới nay đều dẫn dắt chu thiên tinh lực, đem chu thiên tinh lực hóa thành nguyên khí hoặc chân nguyên. Lần này vẫn là lần đầu tiên hấp thu linh khí tu luyện.

Linh mạch này lập tức tản mát ra linh khí nồng đậm, tràn ngập tinh chủ đại điện. Hắn hít dài một hơi, đem những linh khí này hút vào trong bụng. Di La Thiên hỗn Nguyên Chân kinh vận chuyển, linh khí tự nhiên chuyển hóa thành chân nguyên, dung nhập vào trường hà chân nguyên của hắn.

Hô!

Diệp Húc phun ra một ngụm trọc khí, lập tức một cỗ không khí đục phun ra. Khí đục này chính là trọc khí của linh thạch bậc một, không thể bị Di La Thiên Hỗn Nguyên chân kinh phân giải, chuyển hóa thành chân nguyên.

“ Ta vừa mới phun ra nuốt vào một lần, liền hao phí đi một phần trăm linh khí trong linh mạch. Trong đó có bảy tám phần là trọc khí không thể bị Di La Thiên Hỗn Nguyên chân kinh hấp thu. Xem ra chất lượng của linh thạch bậc một là rất thấp, cũng không dùng làm gì, còn không cần phải lãng phí nhiều nữa.”

Kỳ thực tám phần trọc khí này đều không phải là khí bẩn như thức tế. Nó cũng là một loại linh khí, tuy nhiên chất lượng rất thấp, những vu sĩ khác cũng có thể dùng nó để tu luyện.

Nhưng đối với Di La Thiên Hỗn nguyên chân kinh mà nói, bảy tám phần linh khí này chính là trọc khí, không thể hấp thu.

Môn tâm pháp này đúng là rất hà khắc về vấn đều chất lượng linh khí, yêu cầu rất biến thái.

Diệp Húc khẽ nhíu mày, lập tức lấy ra một điều linh mạch. Linh mạch này chính là linh mạch bậc hai mà Diệp Húc thu được ở trong vu hồn giới của thái thượng trưởng lão Vệ Đạt.

Linh mạch bậc hai chất lượng và hàm lượng linh khí vượt xa linh mạch bậc một. Tuy nhiên hắn thử hấp thụ linh khí, phát hiện ra bên trong linh mạch bậc hai, vẫn là có bốn năm phần linh khí không thể bị hấp thu, bị Di La Thiên Hỗn Nguyên chân khi coi như là trọc khí.

Hơn nữa, hắn còn phát hiện ra một chuyện làm người ta phải đau đầu.

Đó chính là, hắn vận chuyển Di La Thiên Hỗn Nguyên chân kinh, chín đạo chân nguyên trường hà của hắn cũng không ngừng rút lấy. Trong đó có gần năm thành chân nguyên bị xói mòn, bị coi như là trọc khí đẩy ra ngoài.

Cái này tương đương với việc, tu vi của Diệp Húc, bị áp súc lại năm thành.

Tuy rằng chân nguyên sau khi được Di La Thiên Hỗn Nguyên chân kinh cô đọng lại, tinh thuần vô cùng, cứng cỏi hơn xa xa với trước kia. Nhưng mà chân nguyên bị co rút lại một nửa, thực lực của hắn cũng sẽ chợt giảm xuống, nhiều nhất chỉ còn bảy tám phần thực lực. Chín đạo chân nguyên trường hà cũng trở nên nhỏ hơn rất nhiều.

“Tại sao có thể như vậy? chẳng lẽ nói, chất lượng của Di La Thiên Hỗn Nguyên chân kinh so với Đại chu thiên tinh đấu cấm điển còn muốn tốt hơn nhiều lắm sao? Bằng không, tại sao lại đem chân nguyên của đại chu thiên nguyên hóa chân kinh trở thành trọc khí mà chỉ để lại có một nửa?”

Diệp Húc mặt mày nhăn nhó, đại chu thiên tinh đấu cấm điển tốc độ tu luyện cực nhanh. Thậm chí so với Di La Thiên Hỗn Nguyên chân kinh tốc độ tu luyện còn nhanh hơn không ít. Tuy nhiên với hắn mà nói đã không thể sử dụng được nữa rồi.

Đây là bởi vì Đại chu thiên tinh đấu cấm điển luyện hóa ra chân nguyên chất lượng không cao. Nó phải trực tiếp rút đi một nửa mới có thể so sánh được với chân nguyên của Di La Thiên Hỗn Nguyên chân kinh.

“Ngay cả linh mạch bậc hai cũng không thể dùng, chẳng lẽ chỉ có linh mạch bậc ba mới thích hợp tu luyện Di La Thiên Hỗn Nguyên chân kinh sao?”

Trong ngọc lâu của hắn còn trấn áp một điều linh mạch bậc ba, đây là htu hoạch ngoài ý muốn ở Vạn Cổ Ma Vực. Hắn tính thu cả tòa núi lớn với nó vào trong ngọc lâu, lấy cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết trấn áp.

Diệp Húc ý niệm tới không gian tầng thứ nhất ngọc lâu. Bàn tay to hướng tới tòa núi kia chụp đi, dễ dàng lấy linh mạch màu đỏ sẫm bên trong đó ra.

Nguyên hắn không thể dễ dàng hàng phục được linh mạch này. Tuy nhiên thực lực hiện giờ của hắn tiến nhanh, tu vi thăng tiến, hàng phục điều linh mạch bậc ba này khá dễ dàng.

Chất lượng của linh mạch bậc ba so với linh mạch bậc hai cao hơn rất nhiều. Một điều linh mạch bậc ba đủ cho một vu sĩ tu luyện tới tam thai cảnh, luyện ra nguyên thai. Nó ẩn chứa linh khí cực kỳ khổng lồ.

Nếu đặt nó ở trong núi săn sóc ân cần, linh mạch tự thân cũng không ngừng trưởng thành, ứng phó với một nguyên đan cao thủ vẫn có thể tiêu sài dư dả.

Quan tinh phong có nhiều linh mạch, lấy linh mạch bậc hai bậc ba là đa số. Hoàng Xán, Cung Ngọc Nương và mấy lão yêu quái trong núi, bọn họ kiến tạo động phủ chính là có linh mạch bậc ba.

Trong núi cũng có linh mạch bậc bốn thậm chí là linh mạch bậc năm. Tuy nhiên chỉ có sau khi nắm được tinh chủ đại điện trong tay, mới có thể cởi bỏ được phong ấn của các thế hệ thái thượng trưởng lão, mà hấp thu linh khí bên trong.

Diệp Húc lấy linh mạch bậc ba này ra nếm thử một tia linh khí bên tỏng. Chỉ thấy đại bộ phận linh khí này đều bị Di La Thiên Hỗn Nguyên chân kinh hấp thu. Tuy nhiên vẫn còn gần 1 thành linh khí không thể hấp thu, bị coi là trọc khí đẩy ra ngoài.

“Xem ra, tâm pháp càng cao thâm, đúng là yêu cầu với linh khí càng thêm hà khắc. Linh mạch bậc một bậc hai bình thường ta hấp thu chính là lãng phí, chỉ có linh mạch bậc ba mới miễn cưỡng sử dụng.”

Diệp Húc thở dài, linh mạch bậc ba, cho dù ở bên trong Quan Tinh phong, số lượng cũng có hạn. Mà tốc độ cắn nuốt linh khí của hắn cực kỳ nhanh. Hắn lại luyện ra chín đạo chân nguyên trường hà, cần linh khí hơn người khác không biết bao nhiêu lần.

Linh mạch bậc ba, tốc độ trưởng thành căn bản không thể theo kịp tốc độ phun ra nuốt vào của hắn. Chỉ sợ một linh mạch bậc ba cũng không bao lâu thì bị hắn hút khô.

Thậm chí ngay cả linh mạch bậc bốn bậc năm chỉ sợ cũng không theo kịp tốc độ phun ra nuốt vào của hắn. Nếu cứ hấp thu như vậy khẳng định cũng sẽ bị hắn hút khô.

Mà chuyện này đương nhiên Hoàng Tuyền ma tông không cho phép xảy ra.

Diệp Húc nhấp nháy mắt, thở dài nói: “Tu luyện công pháp rất tốt, xem ra cũng là chuyện làm cho người ta phải đau đầu. Không biết tu luyện Di La Thiên Hỗn Nguyên chân kinh có thể dùng đan dược tăng lên tu vi không…”

Trong ngọc lâu của hắn, còn có không ít linh đan lấy từ trụ quang đại trận, ví dụ như cửu dương linh đan, Nam Sơn ích thọ đan, … Phần lớn cùng cấp bậc với sinh sinh tạo hóa đan, cũng có thể cung cấp đại lượng dược lực linh lực, cổ vũ tu vi của vu sĩ.

Diệp Húc lúc này này ra một quả cửu dương linh đan ăn vào, thúc giục luyện hóa dược lực, cẩn thận nhận thức một phen, sau đó phun ra một ngụm trọc khí, trong lòng không khỏi vui vẻ: “Di La Thiên Hỗn Nguyên chân kinh hấp thu gần bảy thành dược lực của linh đan, ba thành lại coi là khí thải bài xuất ra ngoài. Xem ra dùng linh đan tu luyện đích xác không tồi. Hùng bi tên này giỏi về bồi dưỡng dược tài, lại chế được đan, xem ra giá trị đầu hắc hùng này phải hoàn toàn khai thác mới được. Khiến cho hắn luyện chế linh đan nhiều hơn nữa, cung cấp cho ta tiêu xài, nâng cao tu vi.”

Hắn bất chấp tu luyện, đi thẳng tới thạch đại cổ viện, dùng mấy cái linh mạch bậc một mua vài phương thuốc. Hết thảy đều cấp cho hùng bi, để cho hùng bi này luyện chế đan dược cho mình.

Hắn sở dĩ mua đan phương, đều là đan phương tam đan cảnh, như là sinh sinh tạo hóa đan, cửu dương linh đan,… thích hợp cho vu sĩ tu luyện tới tam đan cảnh.

Diệp Húc lại đem Thiên Yêu Đồ Thánh quyết cuốn thứ ba truyền thụ cho đầu hắc hùng này, ân cần dạy bảo nói: “Bá Thiên, cố gắng tu luyện, luyện chế nhiều linh đan, lão gia ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Hùng Bi cảm động tới rơi nước mắt, nhìn theo hắn rời khỏi ngọc lâu thầm nghĩ: “Diệp lão gia ngày càng coi trọng ta, không chỉ truyền thụ Thiên yêu đồ thánh quyết cho ta, còn truyền cả đan phương nhiều như vậy. Hơn nữa còn có hơn vạn người nghe theo điều khiển của ta, quả thực giống như một hoàng đế vậy, khoái hoạt như thần tiên! Mấu chốt nhất là luyện chế đan dược, còn có thể tham ô… hống hống!”

Diệp Húc đuổi đầu hắc hùng này đi, lập tức sai người tới Quan tinh Phong lấy linh dược, mỗi một loại thu thập hai quả đưa vào bên trong ngọc lâu, giao cho con dân Đông Lai thành nuôi trồng.

“Có hùng bi và con dân Đông Lai quốc ở trong đó, ta tương đương mang theo một kho dược lớn, có thể không ngừng lấy linh đan diệu dược bên trong ra tu luyện. Cho dù không có linh mạch bậc ba, hẳn cũng có thể duy trì được một đoạn thời gian.”

Diệp Húc xử lý xong, rốt cuộc cũng tĩnh tâm lại, lấy ra linh mạch bậc ba kia, an tâm tu luyện.

Về phần đem đạo linh mạch này nhốt vào bên trong địa mạch, dùng địa khí ôn dưỡng, khiến linh mạch trưởng thành. Chuyện này hắn chưa bao giờ suy xét qua, hắn phun ra nuốt vào linh khí quá mức khồng lồ, tốc độ trưởng thành của linh mạch đối với hắn mà nói như muối bỏ bể.

Hơn mười ngày qua đi, linh mạch bậc ba này đã bị co rút lại một phần trăm. Mà chín đạo chân nguyên của Diệp Húc cũng dần dần tăng trưởng ra rồi. Nó chìm nổi bên trong chín khẩu đại đỉnh, có vẻ càng thêm ngưng trọng hơn trước.

Chín khẩu đại đỉnh này, hơn nữa có thêm chân nguyên trường hà, chỉ cần sức nặng tương đương với chín tòa núi lớn, trực tiếp áp chế, liền có thể làm cho cao thủ đan đỉnh kỳ bình thường bị trấn áp.

Nếu là bùng nổ uy năng, một khẩu đại đỉnh liền có thể trấn chết một cường giả ảo đan kỳ. Cửu đỉnh đều xuất hiện, vạn pháp đều hiện, trấn chết nguyên đan kỳ cao thủ cũng không nói chơi.

“Một điều linh mạch bậc ba chỉ có thể hấp thu chín thành linh khí, chỉ sợ linh mạch này chỉ có thể khiến cho ta tu luyện tới Ảo Đan kỳ là không thể tiếp tục được nữa. Xem ra cần phải đi chung quanh cướp đoạt linh mạch cùng tài liệu thôi.”

Diệp Húc trong ngọc lâu không còn chút tài liệu nào, chỉ còn vài món vu bảo. Những gì hắn cất chứa ngày xưa đã dùng để rèn luyện cửu đỉnh và tu luyện chư thiên thập đạo. Lúc này toàn thân không có gì, hận không thể dùng vu pháp viết lên trán mình một chữ “nghèo” thật lớn.

“Diệp sư thúc có ở đây không?” bên ngoài truyền tới tiếng của Ngọc Sanh quận chúa.

Diệp Húc đi ra tinh chủ đại điện, chỉ thấy Ngọc Sanh quận chúa, Vũ Văn Hạo, Lý Tú Anh đang đứng trước điện, vội vàng cười nói: “Quận chúa, các ngươi có gì phải làm sao?”

Lý Tú Anh sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt nhìn về nơi khác. Ngọc Sanh quận chúa biết nàng có cừu oán với Ngọc Nương. Mà Diệp Húc thu Ngọc Nương làm đồ đệ, khiến cho trong lòng cô gái này có khúc mắc, vội vàng cười nói: “Chúng ta tới đây là muốn hỏi sư thúc, Quan Tinh phong các người có thể tuyển định nhân sự, tham gia và chiến tranh Tần Hán hay không?”

Diệp Húc nao nao, mấy ngày nay hắn bận nhiều việc, rồi lại phải tu luyện, gần như quên mất chuyện này, lúc này mới cười nói: “Quan tinh phong ta chỉ có hai đệ tử, thêm ta thì cũng chỉ có ba người mà thôi. Nếu ở chiến trường Tần Hán mà có gì sơ xuất thì đó là diệt môn.”

Vũ Văn Hạo cười nói: “Mỗi một là linh sơn đều phái người tham dự, đây là tông chủ định ra quy củ, Quan Tinh phong cũng không ngoại lệ. Hiện các đại linh sơn của Thánh Tông ta đều phái đệ tử đi ra, đại đa số mọi người đều đã xuất phát rồi. Chỉ còn lại Quan Tinh phong là không hề có động tĩnh. Diệp sư thúc nếu không phái người đi, chỉ sợ tổng đàn sẽ phái người tới đây!”

Diệp Húc suy nghĩ một chút, hắn gần đây đang nghèo rớt mùng tơi, cũng muốn đi ra ngoài cướp đoạt tài liệu và linh mạch, cười nói: “Xem ra đành phải để phong chủ ta tự mình xuất mã thôi…”

“Tiểu Diệp sư phụ, thêm ta nữa.”

Cung Ngọc Nương bị kích động bay tới, thoáng nhìn Lý Tú Anh, không khỏi ngẩn ngơ, hai nữ nhân này trong mắt tinh quang chợt lóe, đằng đằng sát khí.

Lý Tú Anh hừ lạnh một tiếng, tế khởi lâu thuyền của mình, ánh mắt không tốt.

“Lý sư tỷ, đừng giận, hiện giờ muội muội tu thành nguyên đan rồi, ngươi không phải đối thủ của ta.” Cung Ngọc Nương cười khanh khách nói.

Diệp Húc cũng khuyên nhủ: “Ngọc Nương đã cải tà quy chính…”

Cung Ngọc Nương hai tay chống nạnh, mắt hạnh đảo dựng: “Lý sư tỷ, không tin ngươi có thể ra tay, không quá ba chiêu tiểu muội có thể đem ngươi thái bổ nha.”

Diệp Húc trừng mắt nhìn nàng một cái, lại khuyên nhủ: “Tú Anh, Ngọc Nương thật sự đã cải tà quy chính…”