Chương 549: Đi tới Hàn Nguyệt Cung.

Độc Bộ Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Diệp Húc cũng không biết nói gì hơn, con chó này vốn không hoài niệm gì cái xích chó kia, rõ ràng là nó muốn lừa được Khốn Tiên Thằng, sau đó mượn uy năng của món vu bảo này để đối kháng với ba vị Đại Minh Tôn Vương.

Hiển nhiên là con chó này biết, trong bốn người cạnh tranh chức Đại tôn vương thì nó là có thực lực yếu nhất, tu vi thấp nhất, bởi vậy nó ra tay trước chiếm lợi thế, đào thải tên kình địch là Bảo Hiền kia.

“Khốn kiếp, ngươi đánh lén, ta không phục, có giỏi thì chúng ta dùng đao thật thương thật đánh một trận xem nào!” Bảo Hiền Minh Tôn giận dữ, từ dưới nền đất lao lên, hét to với Hao Thiên Khuyển.

Con phá cẩu kia hoàn toàn chẳng để ý tới lão, hóa thành một chú chó đen nhỏ tầm bàn tay, buộc Khốn Tiên Thằng lên cổ rồi vội vàng chạy đến bên người Diệp Húc.

“Bảo bối tâm can ơi…” Hao Thiên Khuyển cọ cọ Khốn Tiên Thằng, đúng một bộ dáng say mê, dường như sợi dây này đúng là bảo bối tâm can của nó thật.

“Bảo Hiền, ngươi bị một con chó đánh bại nên đã mất đi tư cách khiêu chiến Đại tôn vương, còn không ngại mất mặt ư?” Già La Minh Tôn cười ha ha nói.

Tu Đề Minh Tôn mỉm cười: “Không sai, ngươi thua trong tay một con chó, mất hết mặt mũi của Đại Minh Tôn Vương chúng ta. Nếu ngươi còn muốn đấu, ta liền tuyên dương khắp nơi, cho ngươi không còn chỗ sống yên trong Hằng Cổ Ma Vực nữa.”

Hai người này nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, chèn ép kẻ cạnh tranh mạnh, miễn cho Bảo Hiền Minh Tôn trở mình.

Bảo Hiền Minh Tôn ngây người một lúc lâu, lão lệ giàn giụa, thầm nhủ: “Nhất thời bất cẩn hủy đi anh danh một đời, nếu lại để nó lan truyền ra ngoài thì đúng là không còn nơi cho ta sống yên nữa. Xem ra ở dưới trướng chủ công, ta đành phải xếp sau con cẩu kia… Nhưng nói gì thì nói, nhược điểm này của ta bị Tu Đề và Già La nắm lấy, lúc nào cũng sẽ bị bọn họ uy hiếp…”

Lão nghĩ đến đây, trong lòng hiện lên một suy nghĩ ác độc: “Ba người mất mặt còn hơn là một mình, đợi ta thầm giúp con phá cẩu kia một tay, khiến nó đánh bại hai tên hỗn cẩu Già La và Tu Đề rồi trở thành Đệ nhất Đại tôn vương dưới trướng chủ công, lúc đó xem hai tên hỗn cẩu này còn dám cười nhạo ta nữa không?”

Bảo Hiền khá là hả hê, cười ha ha không ngừng, đi đến trước người Hao Thiên Khuyển, một người một chó thì thầm một lúc, rất nhanh liền thành bộ dáng hai người an hem tốt của nhau.

“Con trâu ngu ngốc này bị đả kích cho ngốc rồi…” Hai vị Đại Minh Tôn Vương là Tu Đề và Già La thấy thế, thầm nghĩ trong lòng.

Diệp Húc hơi nhức đầu, bọn họ còn chưa rời khỏi Hoàng Tuyền Ma Tông mà bốn tên hỗn cẩu này suýt nữa đã đánh lên, thậm chí cả vị Đại Minh Tôn Vương dũng mãnh như Bảo Hiền cũng bị Hao Thiên Khuyển đánh lén.

“Được rồi, đừng có ra tay trong Thập Vạn Đại Sơn, trên đường đi Hàn Nguyệt Cung vẫn có cơ hội cho các ngươi giao thủ!” Diệp Húc đi trước ra ngoài tổng đàn Thánh Tông, ba người một chó vội vàng theo sau.

“Diệp sư thúc, tiểu chất có lễ. Chúc mừng sư thúc thoát vây, danh dương thiên hạ.”

Đột nhiên một thanh âm truyền đến, Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, đã thấy Hầu Nhân Vực xuất hiện ở tổng đàn Ma Tông, tay áo tung bay trông cực kỳ thanh tú tuấn lãng. Ánh mắt Hầu Nhân Vực đảo qua Tu Đề và Bảo Hiền, tinh quang chợt lóe, từ xa chắp tay đạm đạm nói: “Sư thúc sao có thể ở cùng Ma tộc như vậy? Hay là sư thúc không biết, Nhân tộc và Ma tộc chém giết nhau mấy năm, chính là mối thù không đội chung trời! Nếu lan truyền ra ngoài, e là sẽ tổn hại đến danh dự của sư thúc, khiến sư thúc trở thành địch chung của thiên hạ, mong sư thúc hãy suy nghĩ cho kỹ!”

“Hóa ra là Hầu sư điệt.” Diệp Húc khẽ mỉm cười.

Trong Ma Tông tam kiệt bao gồm Vinh Lâm, Đặng Nguyên Giác và Hầu Nhân Vực, Vinh Lâm chính là Đại sư huynh, có quan hệ mật thiết với Diệp Húc, Đặng Nguyên Giác từng giao thủ với hắn, bị một chưởng trấn áp, lăng nhục.

Chỉ có Hầu Nhân Vực này thâm sau khó lường, dù ở Hoàng Đoạn sơn mạch, trong Phù Đồ thánh thành đều từng lộ ra sát ý với Diệp Húc, nhưng kẻ này vẫn chưa từng chính diện giao phong với hắn, bởi vậy Diệp Húc cũng không biết hắn sâu cạn ra sao.

“Ba vị này chính là Đại Minh Tôn Vương của Ma tộc, đã bị sư thúc ta thu phục làm thuộc hạ, sẽ không tiếp tục làm hại nhân gian nữa. Hơn nữa, tên tuổi sư thúc ngươi vốn đã không tốt, sớm là địch chung của thiên hạ, kiếm thêm một chút kẻ địch nữa thì có là gì?” Diệp Húc chớp mắt, mỉm cười nói.

“Đường đường Đại Minh Tôn Vương lại làm thuộc hạ sư thúc?”

Hầu Nhân Vực hít một hơi thật sâu, tinh quang trong mắt càng sáng, ánh mắt âm trầm, sắc mặt âm u lạnh lẽo, từng luồng khí lạnh như băng truyền đến từ người hắn, trong lòng đã tức giận tới cực điểm.

Người khác không biết Tu Đề và Bảo Hiền nhưng hắn lại biết rất rõ, hai vị này chính là Đại Minh Tôn Vương của Sâm La Thần Điện, bộ hạ trực thuộc Ma Hoàng, thậm chí cả hắn cũng không thể điều động, không ngờ hai tên này lại dám phản bội, đầu phục Diệp Húc!

Hắn chính là một quân cờ được đưa vào Hoàng Tuyền Ma Tông, hai tên Bảo Hiền và Tu Đề cũng không nhận biết hắn, nêu không hai người này cũng sẽ không nghĩ đến Diệp Húc chính là Nhị thái tử của Ma Hoàng.

Bảo Hiền Minh Tôn đột nhiên cảm nhận được sát khí truyền ra từ người hắn, cười gằn một tiếng, giơ tay ra giam cầm hư không, một chiêu đã nắm được cổ Hầu Nhân Vực, cứ thế nhấc hắn ta lên: “Dám động sát khí với chủ công ta ư? Tiểu tử, ngươi không kiên nhẫn ư? Vừa vặn Lão Ngưu đang bực bội, đã lâu chưa từng nếm qua máu thịt, liền lấy ngươi khai huân đi!”

“Láo xược! Bảo Hiền, ngươi dám động ta?” Hầu Nhân Vực tức giận đến nỗi chân tay run rẩy, ánh mắt kia gần như có thể phun ra lửa.

Bảo Hiền Minh Tôn cười một cách thật ác độc: “Không dám động ngươi? Ngươi cho ngươi là Thái tử của Ma Hoàng bệ hạ hay sao?”

Hầu Nhân Vực bị tức đến gần như ngất đi, Diệp Húc lại thản nhiên nói: “Bảo Hiền, không nên động giận. Nơi này là Thập Vạn Đại Sơn, Hoàng Tuyền Thánh Tông ta có quy định: Cấm động thủ trong Thập Vạn Đại Sơn, nếu không sẽ bị cường giả Thánh Tông can thiệp. Nếu là nơi khác, ngươi muốn giết hắn ta cũng mặc kệ, nhưng ở địa giới Thánh Tông thì đừng mạo phạm quy định cho thỏa đáng.”

“Tiểu tử, coi như ngươi gặp may đó!”

Bảo Hiền Minh Tôn bỏ Hầu Nhân Vực ra, cười lạnh: “Nếu không phải chủ công nói tốt cho ngươi, ngươi sớm đã bị Lão Ngưu ăn sạch sẽ, vài canh giờ sau sẽ biến thành một đống phân, bị Lão Ngưu ỉa ra khỏi cơ thể rồi!”

Hầu Nhân Vực tức giận công tâm, khó chịu đến gần như hộc máu. Hắn không nói được một lời, oán hận rời đi.

“Bảo Hiền, thực lực kẻ này thế nào?” Diệp Húc nhìn Hầu Nhân Vực đi xa, đột nhiên mở miệng hỏi.

“Bẩm chủ công, kẻ này thực lực không kém, vừa rồi là y cố ý giấu diếm thực lực của mình, nhưng vẫn không thể thoát khỏi pháp nhãn của Lão Ngưu!”

Bảo Hiền Minh Tôn ồm ồm nói: “Tu vi, nguyên thần của hắn đều cực kỳ quái dị, hẳn là thân thể ngũ hành, pháp lực xảo quyệt, trong cơ thể có ba luồng sức mạnh, mỗi một luồng đều mạnh hơn một luồng, suýt nữa thì thoát khỏi tay ta. Hắn chính là Tam Tương cảnh Pháp Tương kỳ, thực lực có thể so với đại vu Tam Bất Diệt cảnh thân thể bất diệt, nhưng ở trong tay ta chỉ là một tên ngoan đồng, vốn chẳng thể chịu nổi một chiêu!”

“Ba luồng sức mạnh? Pháp Tương kỳ đỉnh?”

Diệp Húc khẽ nhíu mày, hắn từng nghe nói qua về tu vi của Hầu Nhân Vực, đến nay vẫn là Tam Thần cảnh, nhiều nhất là tu luyện đến Hợp Thể kỳ. Mà Bảo Hiền Minh Tôn nói y là Tam Tương cảnh Pháp Tương kỳ, tuyệt đối không sai, này chỉ có thể nói là tên Hầu Nhân Vực này ẩn giấu tu vi.

Hắn đột nhiên nhớ tới, khi ở trong cảnh nội Đại Đường, hắn bị Trang Đạo Cổ công kích, lúc ấy Diệp Húc đã bắt được Trang Đạo Cổ trong tay mình nhưng lại bị Pháp Tướng chân thân của một tên hoàng tộc Ma La đánh tan U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, bị hai kẻ đó vây công.

“Cũng là Pháp Tương kỳ đỉnh, hay kẻ ra tay chính là y?”

Trong lòng Diệp Húc có một loại nghi ngờ, hắn cho rằng Pháp Tướng chân thân của tên hoàng tộc Ma La kia rất có khả năng là Hầu Nhân Vực. Lúc ấy kẻ này không nói một lời mà chỉ công kích Diệp Húc, biết Diệp Húc đã ra mười mặt trời, gần như phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, y mới mở miệng nói một câu.

“Lúc đó kẻ này chỉ là một khối Pháp Tướng chân thân, hiển nhiên y không chỉ tu luyện một loại cấm pháp, có Pháp Tướng chân thân, mà trong cơ thể Hầu Nhân Vực có ba luồng sức mạnh, chứng tỏ hắn tu luyện ba loại cấm pháp. Như vậy, thật sự có khả năng là Hầu Nhân Vực ra tay, cùng Trang Đạo Cổ vây công ta. Còn có, Hầu Nhân Vực sao lại nhận ra được Bảo Hiền, hô ra tên lão? Hay là y gặp qua Bảo Hiền mà Bảo Hiền lại không thấy y?”

Diệp Húc không nhịn được mỉm cười, thầm nhủ: “Nếu người cùng Trang Đạo Cổ vây công ta đúng là Hầu Nhân Vực, như vậy chuyện này thú vị rồi đây. Ma La Pháp Tướng không phải ai cũng có thể có được, chỉ có hoàng tộc Ma La mới có thể luyện thành loại chân thân này. Đây chẳng phải có nghĩa là Hầu Nhân Vực có thể có quan hệ với Ma Hoàng sao?”

Hắn không trực tiếp đi tìm Ứng Tông Đạo để báo chuyện này, mà là bay đi ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn. Dù sao, hắn cũng không có chứng cứ chứng minh Hầu Nhân Vực là hoàng tộc Ma La, có liên quan với Ma Hoàng.

“Nếu Hầu Nhân Vực thật sự là huyết mạch của Ma Hoàng, như vậy tên Thái tử gia ta đây rất có thể gặp được Thái tử thật. Đáng tiếc, kẻ này chẳng thể lộ ra thân phận thật, ngay cả Bảo Hiền và Tu Đề hai đại minh tôn cũng đều đầu phục ta, hắn chỉ có thể kinh ngạc mà thôi!”

“Lần sau nếu gặp lại Hầu Nhân Vực, mặc kệ hắn có phải huyết mạch của Ma Hoàng hay không, ta cũng phải để Bảo Hiền và Tu Đề ra tay giết chết hắn. Kể từ đó, hai vị Đại Minh Tôn Vương này không thể không hoàn toàn đầu nhập vào ta, vĩnh viễn cũng không thể trở lại Sâm La Thần Điện!”

Đoàn người Diệp Húc rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, phóng thẳng lên cao bay đi.

Ma đạo tam cung bao gồm Hàn Nguyệt Cung, Thái Dương Thần Cung, Chu Thiên Tinh Cung cũng không ở thế giới Vu Hoang, mà là ở tinh không cách thế giới Vu Hoang không xa, cao cao tại thượng nhìn xuống Vu Hoang.

Trong đó, Chu Thiên Tinh Cung ở giữa các ngôi sao, Diệp Húc từ trong Thái Hoàng Thiên tàn phiến bay ra từng đi ngang qua Chu Thiên Tinh Cung.

Mà Thái Dương Thần Cung thì xây dựng ở một nơi gần mặt trời, tòa thần cung này thật lớn, lơ lửng ở nơi cách mặt trời trăm triệu dặm, to lớn đồ sộ. Đông Hoàng thế gia trong Thang Cốc chỉ là một căn cứ của Thái Dương Thần Cung ở chốn nhân gian, một kẻ đại diện mà thôi.

Đông Hoàng thế gia dù chỉ là chi nhánh của Thái Dương Thần Cung nhưng thực lực cũng cực kỳ hùng hậu, chính là thế gia số một số hai trong bảy mươi hai thế gia, có thể sánh với thánh địa ma đạo, có thể thấy được nội tình Thái Dương Thần Cung hùng hậu ra sao!

Về phần Hàn Nguyệt Cung, Diệp Húc theo miệng Tô Kiều Kiều cũng biết được tung tích ma cung này, nó ở gần vầng trăng sáng bay vòng quanh thế giới Vu Hoang kia, chính là một chỗ bí cảnh mà Nga Hoàng tìm được, khai thác nơi đó phát triển thành Hàn Nguyệt Cung, thành một môn phía của nữ giới, rất thịnh vượng.

Hàn Nguyệt Cung giấu ở trong bí cảnh, cho dù có tới trên ánh trăng cũng không dễ phát hiện được vị trí thật sự của Hàn Nguyệt Cung, phải tìm được đệ tử đóng quân trên mặt trăng, rồi từ bọn họ dẫn tiến mới có thể đi vào Hàn Nguyệt Cung chân chính.

Tô Kiều Kiều từng cho hắn tín vật của Hàn Nguyệt Cung, chỉ cần cầm cái tín vật này thì đệ tử thủ sơn môn của Hàn Nguyệt Cung sẽ không làm khó hắn, trực tiếp dẫn bọn họ vào trong cung, tiện cho Diệp Húc vào cung cầu hôn.

“Khụ khụ, Tông Đạo, Diệp tiểu tử đi Hàn Nguyệt Cung cầu hôn, chẳng lẽ ngươi không định nói cho hắn, Thái Dương Thần Cung cũng đi Hàn Nguyệt Cung cầu hôn sao?”

Trên đỉnh Linh Ẩn Phong, Triều Công Thiều nhìn đám người Diệp Húc rời đi, cười nói: “Ngươi tên sư huynh này thật không phúc hậu a.”