Chương 1004: Quả Của Cây Thế Giới

Độc Bộ Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

này tràn ngập hơi thở sinh mệnh, đồng thời khiến cho người ta sinh ra một loại cảm xúc kỳ lạ, giống như tràn ngập hy vọng sống.

“Cây Thế Giới!”

Diệp Húc khẽ nhíu mày. Luồng dao động hơi thở sinh mệnh này chắc chắn là Cây Thế Giới, nhưng không phải Cây Thế Giới nguyên vẹn mà chỉ là một bộ phận.

Nhưng khiến cho hắn không thể nghĩ thông nổi, vì sao Thanh Đế lại mang một phần của Cây Thế Giới đến nơi đây.

“Thanh Đế về già rồi, vì sao còn mang theo Cây Thế Giới đi đến nơi tọa hóa của Nguyên Thủy Thiên Vương? Ông ta hơn nửa đã vượt qua Thiên Quân, là người đã chứng được Đạo Quân, tham huyền tạo hóa. Theo lý mà nói, đạo lý chất chứa trong Cây Thế Giới cũng không có bao nhiêu tác dụng với ông ta. Vì sao Thanh Đế còn mang nó đến đây chôn cùng mình?”

Hắn cảm thấy buồn bực, mộ Thanh Đế xuất hiện ở nơi tọa hóa của Nguyên Thủy Thiên Vương đã cực kỳ cổ quái, nay lại thêm chuyện quái gở này nữa.

Hắn đi thẳng về phía trước, không lâu sau đã đến trung tâm đại điện. Nơi đây Hồng Mông tử khí tràn ngập, Hồng Mông đại đạo lưu động trong đây tạo thành hàng rào mạnh nhất bảo vệ vùng đất này.

Hồng Mông tử khí đó hẳn là dị tượng hình thành khi Thanh Đế tọa hóa. Mà ở trong tử khí có ba vị Thiên Đế ngồi trên ba đài sen ba màu, bảo vệ ngôi mộ. Xung quanh tràn ngập những cánh sen héo rũ, trên mỗi một cánh sen nâng lên một thế giới hùng vĩ đồ sộ.

“Ba hóa thân cấp Thiên Quân trấn thủ ở đây, khó trách Đại Thế Tôn lại bị đánh bay!”

Diệp Húc nhìn về phía trước, lòng vô cùng chấn động. Ba hóa thân của Thanh Đế này khác với Thiên Đế hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương trên Nguyên Thủy cổ lộ kia. Có lẽ Thanh Đế cố tình để lại trên ba bông hoa, đem một bộ phận tu vi của mình hóa thành ba hóa thân, bảo vệ mộ thất cho mình.

Ba hóa thân này mỗi hóa thân đều có thực lực của cấp Thiên Quân, vô cùng mạnh mẽ, tọa trấn Hồng Mông như ba vị Thiên Đế.

Có ba hóa thân này, chỉ sợ mời Đại Thế Tôn, Thiên Hậu nương nương và Ma Thần Hoàng hợp lại thì mới có thể công phá được, có thể thấy chân thân của Thanh Đế.

“Thanh Đế lúc già chắc chắn là tiêu chuẩn Đạo Quân, nếu không thì hóa thân sẽ không thể mạnh mẽ như vậy được!”

Diệp Húc nhìn thấy giữa ba hóa thân của Thanh Đế có một hồ nước nho nhỏ. Trong hồ là một tòa đài sen màu xanh, những cánh hoa đã tàn và rơi đi. Vô cùng vô tận Hồng Mông tử khí truyền ra từ đó, hơi thở đại đạo cũng bắt đầu từ đây.

“Thanh Đế có tên là Thanh Liên, chẳng lẽ đài sen kia chính là thi thể của Thanh Đế?”

Hắn cảm thấy hơi thở của Cây Thế Giới truyền đến từ trên đài sen, nhưng trên đó chẳng có Cây Thế Giới nào. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Húc, hắn đi thẳng về phía trước. Toàn thân hắn tràn ngập Hồng Mông tử khí, Hồng Mông đại đạo thì với Hồng Mông không gian nơi đây hài hòa lẫn nhau, như Diệp Húc và vị Thiên Đế cách đây trăm vạn năm đang trao đổi tâm đắc đại đạo.

Hơi thở của hắn hoàn toàn dung nhập vào không gian Hồng Mông này, tận lực không xúc động Hồng Mông đại đạo nơi đây, cũng không kinh động ba hóa thân của Thanh Đế.

Chẳng ngờ, hắn vừa đến gần đài sen vì ba hóa thân kia đồng loạt mở mắt ra nhìn hắn, hơi thở phóng ra như ba vị tuyệt đại Thiên Quân. Đại đạo trong Hồng Mông không gian lập tức sôi trào, gầm thét, cắt đứt mối liên hệ giữa Hồng Mông không gian và Diệp Húc, cô lập hắn.

“Không xong rồi! Thanh Đế để lại Tam Hoa hóa thân này chính là để bảo vệ thi thể mình, chém giết tất cả những kẻ to gan đến gần thi thể ông ta, làm cho không ai có thể kinh động đến ông ta, cho dù tu luyện tâm pháp giống nhau cũng không được!”

Diệp Húc cả kinh, vội vận chuyển Bàn Vương Khai Thiên Kinh, tế lên Luân Hồi Thiên Môn. Trên Thiên Môn, các vị Thần Vương Đế Quân lập tức toàn lực thi triển, phóng ra hết tu vi thúc giục Cú Mang thần thụ, Đãng Ma bia, Phật Đế kim thân bảo vệ Diệp Húc.

Cùng lúc đó, ngọc lâu trên đỉnh đầu Diệp Húc bay ra, hắn tế Vô Lượng Thần Đàn lên trấn áp bản thân.

Tam Hoa hóa thân của Thanh Đế cùng giơ tay ra, khiến Hồng Mông không gian mênh mông trong ngôi mộ này lập tức cuồn cuộn đại đạo, tụ tập trong lòng bàn tay ba hóa thân, vỗ tới phía trước.

Phật Đế kim thân trực tiếp bị đàn áp. Đám người Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ, Quang Thọ Vương Phật tổ và Vô Tướng Hoàng Phật đều đau đớn thét lên một tiếng. Phật môn kim thân đột nhiên nổ tung, giàn giụa.

Tiếp đó, Đãng Ma bia, Cú Mang thần thụ cũng đồng thời bị áp chế. Thái Hư Đế Quân, Đoan Tĩnh Đế Quân đều bị thương nặng, thân thể vỡ nát.

Ngay sau đó Vô Lượng Thần Đàn cũng bàn tay của ba Tam Hoa hóa thân kia, trực tiếp nghiền nát hư ảnh Hậu Thổ Đại Đế trong Thần Đàn, ném văng lên Luân Hồi Thiên Môn. Kiền Cung Thần Quân hộc máu, thần hồn hơn bốn mươi vị Thần Vương bị diệt, chết oan chết uổng.

Mộ Thanh Đế rung lên dữ dội, dư âm đạo đại phun ra từ trong cửa điện, quét qua Thiên cung, thổi tan những mảng tinh vân, trông thật kinh hoàng!

“Tam Hoa hóa thân của Thanh Đế hùng mạnh như vậy, khó trách tên nhãi Đại Thế Tôn kia không dám vào lần nữa!”

Diệp Húc chỉ cảm thấy đại đạo trong cơ thể bị trọng áp không thể tưởng tượng được, gần như vỡ vụn ra, thân thể lập tức bị thương nặng. Hắn không nghĩ ngợi nhiều, lập tức lui ra sau. Mi tâm khẽ bung ra, ngọc thụ nguyên thần phóng lên cao, kết hợp với ngọc thụ của ngọc lâu hợp lại làm một, nghênh đón bàn tay của ba Tam Hoa hóa thân này.

Bàn tay của Tam Hoa đại đạo hóa thân của Thanh Đế kia sắp đánh lên ngọc lâu thì đồng loạt ngừng lại. Trên mặt ba hóa thân lộ ra nụ cười lạ lùng, cùng thu tay về, tiếp tục ngồi trên đài sen ba màu kia.

“Cuối cùng ngươi cũng tới…”

Tam Hoa hóa thân dẫn đầu kia nhìn thẳng Diệp Húc, mỉm cười nói: “Trẫm đợi ngươi đã trăm vạn năm, nay ngươi cuối cùng cũng trưởng thành!”

Diệp Húc vốn định lập tức ra khỏi mộ Thanh Đế, thấy dị trạng đó vội dừng bước lại, nghi hoặc không thôi.

Thanh Đế đại đạo hóa thân kia tiếp tục nói: “Năm đó trẫm gieo ngươi xuống chính là vì hôm nay! Từ xưa đến nay, bao nhiêu Đại Đế đều chôn trong những ngôi mộ lẻ loi, chỉ có ngươi mới có thể giải thoát cho chúng ta, giúp chúng ta luân hồi trùng sinh, khôi phục thịnh thế xưa kia!”

Diệp Húc chớp chớp mắt, thử hỏi: “Thanh Đế, ngài không chết sao?”

Thanh Đế đại đạo hóa thân kia từ từ nhắm mắt lại, không hề trả lời. Hai hóa thân khác cũng như thế.

Diệp Húc chờ một lát nhưng Thanh Đế Tam Hoa hóa thân vẫn không có động tác gì. Hồng Mông không gian cũng yên tĩnh trở lại.

“Đây là chuyện gì vậy? Mạnh như Nguyên Thủy Thiên Vương, Tổ Thần đều không cách nào tránh khỏi thân tử đạo tiêu, thần hồn câu diệt. Thanh Đế đương nhiên cũng không ngoại lệ. Sao ông ta lại nói chắc chắn là ta có thể làm cho bọn họ luân hồi sống lại?”

Diệp Húc khẽ nhíu mày, thúc giục Luân Hồi Thiên Môn phục sinh các vị Thần Vương. Hắn thử đi thẳng về phía trước, đến gần rồi nhưng ba Tam Hoa hóa thân kia vẫn không có động tĩnh gì. Hắn đi vào Hồng Mông hồ sen giữa ba hóa thân kia, chỉ thấy trên đài sen xanh này rỗng tuếch, không có thứ gì ngoài một quả to bằng nắm tay.

Hơi thở của Cây Thế Giới đúng là truyền ra từ quả này, bừng bừng sức sống vô cùng vô tận.

“Đây… Chẳng lẽ là quả của Cây Thế Giới?”

Diệp Húc ngưng mắt nhìn thì thấy quả này trong suốt sáng rõ, bên trong dường như có không gian vô tận. Hắn cẩn thận nhìn kỹ thì không khỏi hoảng sợ. Trong quả, hàng tỉ tinh hệ giao nhau vận hành, nơi khác lại là một mảng Hồng mông, hỗn độn chưa mở, như một vũ trụ thế giới thu nhỏ.

Hắn có thể cảm thấy, thế giới cực kỳ kỳ lạ trong quả này lại dựng dục ra quy tắc đại đạo khác với vu đạo, sức sống vô tận.

Diệp Húc vốn đoán rằng thế gian chỉ có một bông Hoa Thế Giới. Lại thật không ngờ, ngoài Hoa Thế Giới còn có một bông nữa, thậm chí đã nở ra kết quả, rơi vào tay Thanh Đế.

Trong Hồng Mông tử khí ở trung tâm thế giới, mộ đóa sen xanh hơi lay động, hấp thu sức sống trong quả.

“Đó là thần hồn của Thanh Đế!”

Diệp Húc lại càng chấn động. Thanh Đế lại đem thần hồn của mình bảo tồn trong quả của Cây Thế Giới, dùng sinh cơ dồi dào của Cây Thế Giới với quy tắc và thời không của quả kia làm cho thần hồn mình bất diệt.

“Thanh Đế quả nhiên chí hướngao xa, thủ đoạn vô số! Ông ta đến đây, để lại mộ của mình, phong ấn thần hồn lại, chờ thiên địa bị biến để sống lại!”

Hắn hít vào một hơi lạnh thật sâu. Thời cổ các Đại Đế vì sống đến đời thứ hai, thứ ba, thậm chí là trường sinh bất tử đều có vô số thủ đoạn. Tỷ như Huyền Thiên Đại Đế kia tự luyện chế mười thân thể, giấu trong trung tâm Mười Tám Tầng Địa Ngục trong Thiên Phần. Tổ Thần thì kiến tạo mộ phần, bắt lấy thiên hà, hóa thành Hồng Mông nuôi dưỡng thân thể mình.

Nhưng thủ đoạn của các cường giả này vẫn kém Thanh Đế một bậc. Dù sao đám người Huyền Thiên, Tổ Thần đã thân tử đạo tiêu, tinh hồn phân giải hòa tan vào trời đất. Chỉ có Thanh Đế lợi dụng quy tắc riêng biệt trong quả của Cây Thế Giới để khiến cho thần hồn của mình bất diệt.

Nếu mai sau lục đạo phục hồi, trời đất luân hồi. Chỉ có Thanh Đế là có khả năng sống lại từ trong giấc ngủ say, mà những người khác thì hy vọng không lớn, trừ phi có thể tập hợp lại tàn hồn.

“Tập hợp tàn hồn quá nửa là không làm được… Không đúng!”

Diệp Húc đột nhiên nghĩ tới điểm mấu chốt: “Bên trong quả của Cây Thế Giới tất sẽ có mầm của Cây Thế Giới, giống như thanh ngọc thụ miêu trong ngọc lâu của ta kia. Nơi này chỉ có thần hồn của Thanh Đế, mầm của Cây Thế Giới đã đi đâu rồi?”

Hắn trăm mối mà không thể hiểu. Hạt giống mà Nguyên Thủy Thiên Vương để lại tất nhiên là quả của Cây Thế Giới, gieo xuống mới sinh ra Cây Thế Giới được. Mà nay quả này khi gieo xuống chỉ mọc ra một đóa thanh liên, làm cho Thanh Đế sống lại.

“Chẳng lẽ Thanh Đế thay mận đổi đào, lấy đi mầm của Cây Thế Giới? Còn một khả năng nữa, đó là có người đã tới đây, lấy đi mầm kia rồi…”

Diệp Húc nhíu mày, suy nghĩ xem rốt cuộc là ai có loại thủ đoạn này, đánh bại được Thanh Đế Tam Hoa hóa thân, thong dong lấy đi mầm cây trong quả của Cây Thế Giới. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không hề có ai có được thực lực có thể đồng thời chống lại ba vị cường giả cấp Thiên Quân vây công được.

“Còn một khả năng nữa, đó là người đến đây giống ta, có được Cây Thế Giới… Người này, chỉ có thể là vị cấm kỵ kia, hoặc là…”

Diệp Húc thầm nghĩ với sắc mặt ngưng trọng: “Hoặc là Nam Hoa Đế Quân mang theo tàn hồn của cấm kỵ đến đây…”

Hắn suy nghĩ xuất thần. Sau một lúc lâu, hắn để lại quả của Cây Thế Giới lên Thanh Liên bảo tọa như trước, không động đến đài sen xanh do thân thể Thanh Đế hóa thành kia. Hắn lẳng lặng đi ra khỏi mộ Thanh Đế, thầm nghĩ: “Nếu như là Nam Hoa Đế Quân, chứng đạo chi bảo của Thanh Đế có lẽ đã bị ông ta lấy đi rồi!”

Hắn đi ra khỏi mộ Thanh Đế, phóng mắt nhìn thì thấy cung điện rập rạp, vô cùng vô tận, trong lòng đột nhiên có một ý tưởng thật đáng sợ.

“Nguyên Thủy Thiên Vương biến Thiên cung này thành những ngôi mộ, chỉ sợ… Chỉ sợ không chỉ vì tế điện bạn cũ, mà là yên lặng chờ thiên địa lại dị biến, làm cho những kẻ đã qua đời đó đều sống lại trong mộ. Hơn phân nửa đã có tàn hồn của những nhân vật chứng đạo của Tiên đình viễn cổ!”

Nếu những nhân vật chứng đạo viễn cổ đều sống lại, như vậy cảnh tượng sẽ khủng bố và to lớn cỡ nào?

“Khi đó sẽ vu tiên sẽ tranh giành, đoạt lấy thiên địa chính thống…”

Diệp Húc nghĩ tới cảnh tượng khủng bố kia, tuyệt đối không thua tai ương diệt thế, không khỏi rùng mình một cái.