Chương 1033: Hồng Mông Chứng Đạo

Độc Bộ Thiên Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Diệp Húc mỉm cười. Trong mắt hắn, vô số đạo lý diễn hóa như một Hồng Mông mô thai nhỏ, đang không ngừng suy diễn Hồng Mông đại đạo. Hắn nói: “Dao Cơ, ta muốn bàn với cô chẳng qua c một giao dịch thôi.”

Thiên Dao Cơ chăm chú nhìn vào đồng tử Diệp Húc mà chỉ cảm thấy sâu không lường được, nàng không thể thấy rõ những đạo lý trong ánh mắt hắn kia. Nàng cười nói: “Đế Quân, giao dịch chính là hai bên tình nguyện, còn phải xem rốt cuộc là Đế Quân muốn gì, có thể trả cái giá gì.”

Diệp Húc mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

Sau một lúc lâu, Thiên Dao Cơ đi ra khỏi Ngọc Hư Cung, cả người ướt đẫm mồ hôi. Nàng thở ra một hơi rồi đi ra ngoài Cửu Thiên, trong lòng càng thêm nghi ngờ: “Ngọc Hư, rốt cuộc đâu mới là chân thân của ngươi… Ngươi càng khiến người ta nhìn không thấu…”

Cuộc đối thoại với Diệp Húc khiến nàng khiếp sợ vạn phần trong lòng. Nhưng do dự một lát rồi nàng cũng đồng ý giao dịch với Diệp Húc, thầm nghĩ: “Nay Ngọc Hư sâu không lường được, quả thực không ai có thể cản được, chỉ có thuận dòng, không bệ hạ sẽ rơi vào độc thủ của hắn mất… Nhưng giao dịch này, bệ hạ cũng không coi là thiệt…”

Nàng đi đến ngoài Cửu Thiên thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên. Trong Hồng Mông mô thai cực lớn kia như đang thai nghén sinh linh, thình thịch đập. Đại La Thiên chính là chứng đạo chi thiên, đại đạo trong đó đều là chứng đạo chi đạo, bao quát mọi thứ. Chứng đạo chi đạo quy hết về Hồng Mông, chỉ sợ Hồng Mông đại đạo còn hơn cả Thanh Đế.

Đại Thế Tôn, Thiên Hậu và Ma Thần Hoàng đang liều mạng tranh cướp bảo vật của Diệp Húc. Bọn họ đánh bại Diệp Húc, cho dù là Tam Thập Tam Thiên chí bảo hay Cây Thế Giới đã bị chém đổ, hoặc mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi đều là những bảo vật cực kỳ hiếm có, là thứ mà Thiên Quân tất phải tranh giành.

“Quân sư, nơi đây nguy hiểm, cẩn thận.”

Đế Tuệ vội che trước người Thiên Dao Cơ, tránh cho nàng bị dư âm giao thủ giữa ba vị Thiên Quân lan tới. Thiên Dao Cơ cảm thấy lòng ấm áp, cười nói: “Bệ hạ, thiếp thân có một chuyện muốn nhờ.”

Đế Tuệ nghi hoặc, cười nói: “Quân sư, nàng đã giúp ta rất nhiều, nói chữ “nhờ” này thì đúng là quá, nàng cứ nói đừng ngại.”

Thiên Dao Cơ cười nói: “Bệ hạ cứ yên lặng đứng xem, đến khi thiếp thân mời người làm gì thì xin bệ hạ đừng hỏi, chỉ nghe theo là được.”

Đế Tuệ càng thêm nghi hoặc, cười đáp: “Ừ, trẫm đáp ứng nàng, chắc chắn sẽ không hỏi gì.”

Đại Thế Tôn, Thiên Hậu và Ma Thần Hoàng mơ hồ thấy không đúng. Tòa Hồng Mông mô thai này so với Hồng Mông mô thai trong mộ Tổ Thần còn to lớn hơn. Bên trong tử khí ngưng tụ ra những khối Hồng Mông tử kim to lớn không gì sánh nổi, còn lớn hơn tinh cầu rất nhiều lần.

Ngoài ra còn đủ loại thần kim khác cực kỳ cao cấp, tất cả đều là nguyên liệu vô thượng để luyện chế chứng đạo chi bảo.

Càng khiến bọn họ kinh tâm động phách là trong Hồng Mông mô thai kia đang diễn hóa ra thần minh, từng vị thần minh cổ xưa đi ra từ trong tử khí, thần nhân kim giáp, đầu trâu mặt ngựa, điểu quan nhân hoàng, chu thiên tinh quân, với số lượng rất nhiều phải đến trăm ngàn kẻ.

Thần minh sinh ra từ trong Hồng Mông mô thai chỉ có một khuôn mặt, chính là mặt của Diệp Húc. Phía sau đủ loại đạo lý đan vào, hóa thành hư ảnh những thần ma có hình thù kỳ quái, có dữ tợn đáng sợ, lại có thần thánh vô cùng.

Bọn chúng cầm pháp khí trong tay, đều là đủ loại vu bảo, mỗi một loại đều ẩn chứa những đạo lý khác nhau, số lượng nhiều vô số.

Trái tim Ma Thần Hoàng đập thình thịch, cảnh tượng trước mắt này thật sự rất giống Hồng Mông mô thai trong mộ Tổ Thần.

Tổ Thần biến Thiên Hà thành Hồng Mông mô thai, không ngừng cung cấp Hồng Mông tử khí. Trong mô thai là thần minh ra đời trăm năm, chính là chư thần do đại đạo của Tổ Thần ngưng tụ ra bảo vệ mộ Tổ Thần.

Nhưng ở trong Hồng Mông mô thai của Tổ Thần không có các loại vu bảo do thần kim hình thành, đây là bởi vì Tổ Thần lấy thân chứng đạo nhưng vẫn chưa tu luyện lấy bảo chứng đạo đến đại thành.

Mà ba đạo của Diệp Húc đều hỏng, thân hóa Hồng Mông lại xuất hiện ra tình hình như thế này, còn đồ sộ hơn mộ Tổ Thần mấy phần.

“Tổ Thần hao hết thọ nguyên rồi để lại Hồng Mông mô thai là để chờ lục đạo khôi phục, làm cho ông ta có thể chuyển thế sống lại để cùng Nguyên Thủy Thiên Vương tranh chính thống.”

Sắc mặt Ma Thần Hoàng biến hóa, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Ngọc Hư cũng để lại chuẩn bị, chờ lục đạo khôi phục là hắn cũng phục sinh sao?”

Đại Thế Tôn và Thiên Hậu thì đang dốc sức tranh đoạt mười sáu tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo của Diệp Húc. Uy lực những chí bảo này rất to lớn, Ma Thần Hoàng hơi chần chừ rồi cũng gia nhập vào trong trận tranh đoạt, thầm nghĩ: “Chúng ta phân chia hết mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi, lục đạo không thể nào khôi phục được nữa, nay kiếm lợi trước rồi tính!”

Bên trong Hồng Mông mô thai càng xuất hiện nhiều thần minh, tử khí dày đặc bắt đầu diễn sinh ra hạch tâm thiên địa, kinh động đám người Đại Thế Tôn.

Hạch tâm thiên địa chính là tài liệu luyện chế chí bảo. Tam Thập Tam Thiên chí bảo của Nguyên Thủy Thiên Vương chính là thu thập hạch tâm các thiên luyện chế ra. Loại bảo vật này khiến người ta không thể không động tâm. Chỉ là nay bọn họ đang cướp đoạt Tam Thập Tam Thiên chí bảo, không ai rảnh tranh đoạt hạch tâm thiên địa trong Hồng Mông mô thai.

Thiên địa hạch tâm trong Hồng Mông mô thai được diễn sinh ra càng lúc càng nhiều, dần dần hiện ra năm mươi mốt tòa thì không sinh ra nữa.

Đột nhiên một vị thần minh cổ xưa như Thiên Đé vung tay, một khối thiên địa hạch tâm thật lớn và đại lục do thần kim tạo thành va ầm ầm vào nhau, tan vào nhau thành một món pháp khí rộng lớn chừng vạn dặm, hình dạng như Khai Thiên cự phủ, vô số đạo lý đan xen vào nhau ở mặt ngoài của Khai Thiên cự phủ.

Trên cự phủ có tầng tầng Thiên cung, vị thần minh này cư ngụ trong Thiên cung. Vô số thần minh bay tới, tay cầm vu bảo đóng giữ Thiên cung như thiên binh thiên tướng bảo vệ Thiên cung.

Tòa Khai thiên phủ này vừa định hình thì Hồng Mông mô thai rung chuyển, vô số đại đạo sôi trào chói, ánh sáng tuôn ra cực kỳ chói mắt, không ngờ trong Hồng Mông mô thai lại sinh ra một tòa chứng đạo chi bảo.

Đại Thế Tôn cả kinh, vội nhìn tới thì ngơ ngẩn cả người. Ông ta nhìn chiếc Khai Thiên phủ trong tay mình, lòng thì rất buồn bực.

Thái Hoàng Khai Thiên phủ của ông ta và chiếc cự phủ trong Hồng Mông mô thai kia gần như giống như đúc, chỉ là uy lực thì khác biệt hẳn.

Thái Hoàng Khai Thiên phủ trong tay ông ta có uy lực mạnh hơn, mà Khai Thiên phủ trong Hồng Mông lại là chứng đạo chi bảo.

“Không đúng, cực kỳ không đúng!”

Đại Thế Tôn khẽ nhíu mày, thất thanh nói: “Trong Hồng Mông mô thai sao có thể tạo ra chứng đạo chi bảo…”

Ông ta vừa dứt lời thì Thiên Hậu nương nương cướp mất Lục Hồn Phiên. Bà ta vung phiên lên khóa tinh khí thần hồn của Đại Thế Tôn lại, chính là tính thúc giục Lục Hồn Phiên trừ bỏ vị cường giả Đại Thế Tôn này.

Đại Thế Tôn cả kinh, không kịp tìm tòi dị biến trong Hồng Mông mô thai mà vỗ đỉnh đầu một cái, Thái Cực đồ bay ra chiếu rọi, che đậy Lục Hồn Phiên.

Đột nhiên, bên trong mô thai lại có thần minh như Diêm La Ma Đế vung tay lên, lại có một khối thiên địa hạch tâm và vô số thần kim tương dung vào nhau thành kìm sắt, trông như pháp khí của Địa Ngục. Trên pháp khí chính là Diêm La Minh phủ. Vị Diêm La Ma Đế này tòa trấn Địa phủ, vô số ma thần địa ngục trào đến bảo vệ nơi đây.

Bên trong Hồng Mông mô thai ngưng tụ thêm nhiều thiên địa pháp khí nữa, tất cả là năm mươi mốt món. Các Thiên Đế, Diêm La tọa trấn trong pháp khí, vô số quỷ thần vây quanh.

Đám người Đại Thế Tôn rốt cuộc phân chia bảo vật xong, kiêng kỵ lẫn nhau không ra tay nữa, mà đứng ở ngoài mô thai nhìn vào trong, ai nấy đều nhíu mày.

“Thân thể nguyên thần Thiên Môn của Ngọc Hư đều vỡ nát, lại thêm Đại La Thiên bị đánh nát hóa thành cảnh tượng Hồng Mông này, thật chấn động! Nhưng trong Hồng Mông mô thai sao xuất hiện nhiều chứng đạo chi bảo vậy? Hay là Ngọc Hư chưa chết?”

Thiên Hậu nương nương nghi hoặc, đột nhiên phát ra thần niệm xông vào mô thai, tìm kiếm mọi nơi.

Các thần ma thống trị chư thiên chư địa này vô cùng hùng mạnh, một vị Thiên Đế trong số đó rống to một tiếng, chấn vỡ thần niệm của bà ta.

Thiên Hậu khẽ ồ một tiếng rồi rụt thần niệm về. Cùng lúc đó Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng cũng tìm tòi mô thai, bị thần ma trong mô thai công kích, đều tự thu hồi thần niệm.

Ba vị Thiên Quân liếc nhau rồi chậm rãi lắc đầu. Ba người bọn họ lướt qua Hồng Mông mô thai một lần nhưng không phát hiện bất cứ sự sống nào, chỉ có không gian vô tận hoang vắng chứ không có hơi thở của Diệp Húc.

“Xem ra Ngọc Hư đã chết thật rồi…” Thiên Hậu nương nương thở phào nhẹ nhõm.

Hồng Mông mô thai vẫn đang sục sôi như một chậu nước sôi, lại diễn hóa ra những tòa lục địa với đủ mọi hình dáng vu bảo, lầu, tháp, châu, bàn, kính… đúng là ba nghìn thế giới ở hạ giới.

Thiên Dao Cơ nhìn đến đây vội nói: “Xin bệ hạ ra tay luyện ba nghìn thế giới trong Hồng Mông mô thai thành một, trùng luyện Địa tiên giới!”

Đế Tuệ ngẩn ra, đang định hỏi thì Thiên Dao Cơ quả quyết nói: “Bệ hạ, người còn nhớ nãy đã đồng ý với thiếp thân không?”

Đế Tuệ nhớ mình quả thực đồng ý chỉ làm chứ không hỏi, đành dằn nghi hoặc xuống đáy lòng, thầm nói: “Quân sư tính toán không bỏ sót, tất có đạo lý của nàng, nàng sẽ không hại ta…”

Y lập tức ra tay, vô số đại đạo trào ra từ trong cơ thể, đúng là thiên địa đại đạo của Địa tiên giới tuôn trào vào trong Hồng Mông mô thai, bay tới ba nghìn thế giới kia.

Y từng dựa vào luyện hóa ba nghìn thế giới thành Địa tiên giới, hội tụ công đức vô tận mà thanh danh lên cao, lấy tu vi Thiên Quân trùng luyện Địa tiên giới thuận buồm xuôi gió, chỉ một lát đã luyện chế được bảy tám phần.

Thiên Hậu nương nương lập tức tế Thái Hoán Cực Ngọc Bảo Giám lên, thần quang chiếu rọi, cười lạnh nói: “Đạo Đức Thiên Quân, ngươi đang làm gì vậy?”

Đế Tuệ cười ha ha, thúc giục Lượng Thiên Công Đức Xích, vô lượng công đức lưu chuyển, mặc cho thần quang chiếu rọi. Y cười nói: “Thiên Hậu, trẫm muốn làm gì còn cẩn phải xin ý của bà sao?”

Thiên Hậu nương nương cười khanh khách, đột nhiên từng món Tam Thập Tam Thiên chí bảo phóng lên cao rồi đồng loạt đè tới Đế Tuệ, cười nói: “Đạo Đức Thiên Quân, một trời không thể có hai chủ! Nay ngươi là Thiên Đế, trẫm cũng là Thiên Đế, không bằng nhân cơ hội này quyết định thắng thua thôi!”

Sát khí hiện lên trong mắt bà ta, lúc này bà ta đã chứng đạo mà lại có được nhiều món chí bảo như vậy, thực lực đã hơn Đế Tuệ rất nhiều, không khỏi tính loại bỏ Đế Tuệ để độc bá Cửu Thiên Thần giới, trở thành Nữ Đế chân chính.

Đế Tuệ bị nhiều chí bảo trấn áp, khóe miệng tràn máu, thấy khó có thể chống lại. Y đang định toàn lực chống cự thì Thiên Dao Cơ vội vàng nói: “Bệ hạ, trùng luyện Địa tiên giới rồi sẽ có người đối phó bà ta!”

Thiên Hậu nương nương chớp mắt nhìn Thiên Dao Cơ, cười nói: “Cô bé quỷ kế đa đoan, nghịch ngợm đáng yêu giống như lúc trẫm còn trẻ, nhìn ngươi mà trẫm thật sự muốn ra tay tiêu diệt ngươi!”

Đế Tuệ cắn răng, toàn lực thúc giục Lượng Thiên Công Đức Xích, chống chọi công kích của Thiên Hậu và gia tăng luyện chế Địa tiên giới. Một tiếng răng rắc đột nhiên vang lên, Lượng Thiên Công Đức Xích vỡ vụn.

Cùng lúc đó, Địa tiên giới cuối cùng cũng được luyện chế thành công.

Thiên Hậu nương nương cười lạnh không thôi, phi thân lên cầm Nguyên Minh Bích tỳ hung hãn chụp xuống Đế Tuệ và Thiên Dao Cơ.

Bỗng nhiên Hồng Mông mô thai chấn động không ngớt, trên Địa tiên giới do Đế Tuệ luyện thành kia mọc lên một cây non thanh ngọc. Cây non này nhanh chóng hút tử khí trong Hồng Mông mô thai, cành lá điên cuồng trồi ra chọc phá một tòa thiên giới. Rễ nó ầm ầm đâm thủng Địa tiên giới xuyên xuống dưới. Mà ở dưới tán cây, đại đạo trong mô thai đang từ từ dựng dục ra một vị đại ma thần khủng bố.