Hồi 418: Tân Chủ (Khách Và Chủ)

Dị Giới Dược Sư

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: bigtet

…. – Chuyện đó có quan hệ gì với ta?

Tin tức này đáng lý phải rất quan trọng, nhưng mà Mộ Dung Thiên vẫn thờ ơ, tựa như vừa nghe được một tin rất tầm thường vậy.

Khắc Lý Tư Đế cười nói:

– Tất nhiên là có, bởi vì ngài đại biểu cho quân đoàn thứ ba của chúng ta. Đừng quên ngài là thống soái của một quân đoàn, hoàn toàn có đủ tư cách để ứng cử.

Mộ Dung Thiên cười đáp:

– Chỉ e đi cũng uổng công thôi.

Dù sao hắn cũng là một kẻ phản bội, tuy phe Tây Bắc đã cho hắn được tự do rất nhiều, nhưng những việc liên quan đến chính trị thì sẽ không cho hắn nhúng tay vào. Hắn biết rất rõ điều này, do đó mà hắn chẳng hề kỳ vọng vào việc sẽ nắm giữ chức đại thống soái này.

Khắc Lý Tư Đế nói:

– Không, gia sư đã nhắn lại, tới lúc đó ngài nhất định phải đến.

Bái Yết La?

Mộ Dung Thiên lại nhíu mày.

Không chờ hắn trả lời, Khắc Lý Tư Đế tự ý chủ trương:

– Mặc kệ thế nào, ngài nhất định phải đi một chuyến. Ta đã sai sủng thú sư chuẩn bị thật tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát. Từ đây tới Mã Đức Lý cần phải mất năm tiếng, nếu chúng ta khởi hành sớm thì khi đến nơi sẽ vừa kịp giờ cơm tối, sau khi xuống xe sẽ có thể hưởng thụ một bữa cơm ngon. Nghe nói nghề nấu nướng ở đó rất nổi danh đấy.

Dưới chính sách dụ dỗ vỗ về của người Tây Bắc, trên cơ bản thì các thành thị bị chiếm lĩnh đều vẫn giữ nguyên được những điểm đặc sắc riêng của mình, tựa như nghề nấu nướng của thành Mã Đức Lý vậy, nó không hề bị chiến tranh phá hỏng chút nào.

Đương nhiên Mộ Dung Thiên biết rõ ngành ẩm thực tại Mã Đức Lý rất nổi danh ở Tát La, nhưng lúc này hắn lại không có tâm tình ăn uống chút nào.

Mộ Dung Thiên để ý cách dùng từ trong lời nói của Khắc Lý Tư Đế, hắn hỏi lại:

– Chúng ta?

Khắc Lý Tư Đế cười dài:

– Đúng vậy, là ta và ngài sẽ cùng đi, nhằm tránh cho ngài nửa đường lại bỏ về, do đó mà chuyến này ta cũng phải theo hầu đại giá đấy.

Mộ Dung Thiên hừ lạnh một tiếng:

– Ngươi không cần làm như thế, ta không phải là một tiểu hài tử. Ngươi chỉ cần nói là ta cần phải có mặt trong buổi hội nghị này là được.

Hắn dừng lại một chút rồi hỏi:

– Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, sao ngươi lại nhiệt tâm với chuyện này như thế? Việc ta có làm đại thống soái hay không thì có lợi gì cho ngươi đâu chứ?

Khắc Lý Tư Đế hưng phấn đáp:

– Đương nhiên, ngài là niềm kiêu ngạo của quân đoàn chúng ta kia mà!

Liên quân Tây Bắc là do hơn trăm quốc gia hợp thành, mà nó cũng chia thành nhiều thế lực khác nhau. Nói tóm lại, trong chín quân đoàn, vì để lợi cho việc đoàn kết, mỗi một quân đoàn đều có lực lượng của các quốc gia khác nhau tổ hợp lại mà thành, chứ không phải do một thế lực riêng biệt cấu thành.

Tỷ như Dạ Xoa tộc là thành phần chính của đệ nhất cường quốc tại Tây Bắc là Mạch Gia đế quốc, bằng vào thực lực của họ, họ vốn có thể tự lập thành một quân đoàn riêng biệt, nhưng họ lại chia đều ra cho chín cánh quân. Và cứ thế, trong mỗi cách quân đều có lực lượng của các thế lực khác nhau, cùng chống lại ngoại địch.

Thứ nhì, vì để duy trì sự cạnh tranh cho thật tốt, tỷ lệ của những thế lực được điều phối đến các quân đoàn cũng không giống nhau. Tỷ như Mạch Gia đế quốc vậy, ở cánh quân thứ nhất, tỷ lệ binh sĩ của họ chiếm đông nhất, đồng thời tướng lĩnh có năng lực nhất của họ cũng được điều phối vào cánh quân đó, vì vậy mà quân đoàn số một được xem là đại biểu của Mạch Gia đế quốc.

Còn quân đoàn thứ ba của Mộ Dung Thiên thì do Cuồng Sa thành khống chế, thành bại và vinh dự đều gắn liền với Cuồng Sa thành. Do đó mà Khắc Lý Tư Đế hy vọng Mộ Dung Thiên sẽ có thể trở thành đại thống soái là vì vậy.

Kỳ thật, còn có một lý do riêng ở trong đó nữa, nhưng Khắc Lý Tư Đế chỉ không nói ra mà thôi.

Trong lòng nàng, Mộ Dung Thiên không phải là một kẻ phản bội đáng ghét, và cũng không phải là một kẻ bạc tình bạc nghĩa. Hắn là một kẻ kiêu hùng, vì đạt mục đích mà không tiếc tất cả, cầm lên được thì cũng buông xuống được. Ngay cả vị sư phụ đáng kính của nàng mà cũng xem trọng hắn, vì vậy nên nàng mới hy vọng hắn có thể trèo lên cao nữa và tiến xa hơn nữa.

Có thể chứng kiến quá trình trưởng thành của một vị kiêu hùng trẻ tuổi, đó là một việc rất khích động lòng người!

Mộ Dung Thiên cười lạnh:

– Vậy à? Chỉ e Khắc Lý Tư Đế tiểu thư sẽ phải thất vọng thôi.

Khắc Lý Tư Đế lơ đểnh nói:

– Đan Ni Tư đại nhân, ngài chưa hề khiến cho ta thất vọng lần nào kia mà.

Nói tới đây thì nàng thoáng dừng lại một chút, rồi che miệng cười và nói tiếp:

– Phải rồi, đại nhân, khi ngươi cười thì trông rất dễ coi, cho dù chỉ là một nụ cười nhạt. Còn khi ngài lạnh lùng thì trông rất hung dữ đấy.

Câu nói đột ngột này khiến cho Mộ Dung Thiên hơi có chút ngạc nhiên, sau khi giật mình, hắn lại nói:

– Hừ, nhiều chuyện!

– Úi chà, lạnh quá!

Khắc Lý Tư Đế giả bộ rùng mình rồi vòng tay tự ôm lấy mình, rồi nói tiếp:

– Ta lại thích La Địch học viên hơn, y là một nam tử tuy mê đắm nữ sắc, nhưng lúc nào cũng đối đãi với các mỹ nữ như một thân sĩ vậy.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì ngậm miệng luôn. Hắn chẳng buồn lý sự với nàng, bởi vì nữ nhân này tuy xinh đẹp, nhưng lại rất khó chơi. Nếu là trước đây thì hắn sẽ rất thích loại mỹ nhân có gai như thế, nhưng giờ đây thì không còn hứng thú gì nữa cả.

– Được rồi, ta về trước để thu xếp hành trang, có lẽ đêm nay chúng ta sẽ không trở về đây mà phải ngủ lại ở Mã Đức Lý một đêm rồi. Khi nào xuất phát thì gặp ngài sau.

Khắc Lý Tư Đế nói xong thì ngoe nguẩy thân hình mỹ lệ mà bỏ đi. Nữ cường nhân dù mạnh mẽ tới đâu thì cũng chỉ là nữ nhân, mỗi lần xuất hành đều phải chuẩn bị đồ dùng cá nhân thật đầy đủ mới được.

Nhưng sau khi đi được vài bước, nàng Sa tộc mỹ nữ đột nhiên quay lại nói:

– Tuy đại nhân đã mất đi một vài thứ, nhưng biết đâu trên đời này sẽ còn những thứ khác hấp dẫn được ngài thì sao?

oooOooo

Lộ trình đến thành Mã Đức Lý kể ra cũng không xa lắm, chỉ có năm tiếng là tới rồi.

Tuy nhiên, trong năm tiếng đó, đối với nữ nhân không có gì để làm thì nó còn lâu hơn cả năm tháng lận.

Mặc kệ Khắc Lý Tư Đế đã gợi chuyện thế nào, Mộ Dung Thiên trước sau vẫn không thèm mở mắt nhìn nàng, mà hắn chỉ nhắm mắt dưỡng thần, do đó mà năm tiếng này có vẻ như dài dằng dặc vậy.

Nàng Sa tộc mỹ nữ kia quả không hổ là một cao thủ trong giao tế, dù Mộ Dung Thiên cứ trầm mặc như thế, nhưng nàng cũng không ngừng nói chuyện với hắn, và cứ thế mà giằng co suốt năm tiếng.

Sau khi đến được Mã Đức Lý, nhìn thấy Mộ Dung Thiên vẫn trầm mặc không nói gì, rốt cuộc Khắc Lý Tư Đế cũng phải gắt lên:

– Ngài thật đúng là một cái đầu gỗ không có lạc thú gì cả!

“Đầu gỗ” vẫn không để ý tới nàng, Khắc Lý Tư Đế thấy vậy thì cười nói:

– Nếu “đầu gỗ” không nói gì, vậy hành trình kế tiếp sẽ do ta an bày. Tuần thú sư, hãy đưa chúng ta đến chợ y phục đi.

Ngoài ngành ẩm thực ra, y phục tại Mã Đức Lý cũng rất nổi danh. Trong mấy trăm thợ may nổi tiếng của Tát La, người của Mã Đức Lý đã chiếm một phần năm rồi.

Mộ Dung Thiên cũng không hề phản đối, bởi vì bất luận đi tới đâu, hắn cũng chỉ ở trong xe mà thôi, một bước cũng không rời nữa.

Nữ nhân rất thích đi mua sắm, nhất là mua sắm ở chợ y phục, đó là việc mà nữ nhân yêu thích nhất. Nhưng nếu phải đi một mình thì lại rất buồn chán.

Khắc Lý Tư Đế nhất quyết kéo Mộ Dung Thiên đi theo, nhưng sau khi mua đại vài bộ y phục thì nàng cũng chẳng còn hứng thú để đi dạo nữa. Dọc đường đi, không biết nàng đã mắng biết bao nhiêu lần “đầu gỗ” rồi.

Tối hôm đó hai người sẽ nghỉ lại một nơi do quân đội đã an bày sẵn. Nơi đó cũng cách chỗ hội nghị không xa mấy.

Bởi vì phải đến Mã Đức Lý mà thói quen tản bộ lúc trời chạng vạng tối của Mộ Dung Thiên đã bị gián đoạn, thế nhưng sau khi dùng cơm tối xong, hắn cũng rời khỏi phòng và tính ra ngoài dạo quanh một vòng.

– Đại nhân, thật là tấu xảo nha.

Lúc này Khắc Lý Tư Đế với bộ y phục lộng lẫy cũng “vừa khéo” đẩy cửa bước ra, bởi vì nàng là phó thống soái của cùng một quân đoàn, nên dĩ nhiên cũng ở chung một biệt thự với Mộ Dung Thiên.

Nàng Sa tộc mỹ nữ kia đang mặc một bộ váy đen dài. Dân phong của người Tây Bắc vốn thô lỗ cộc cằn, trước kia có rất ít nữ tử mặc váy, bằng không thì sẽ rất ngại ngùng. Nhưng Khắc Lý Tư Đế làm hạt ngoài thành chủ của Mễ Kỳ Tư khá lâu, nên cũng bị tiêm nhiễm phong khí của hải quốc, và dần dần cũng thích ứng với cách phục sức khiến cho nữ nhân trở nên thùy mị hơn thế này.

Tuy nàng đã lựa chọn rất kỹ, nhưng bộ váy này rất vừa thân nàng, hoặc có lẽ vì mỹ nữ luôn có vóc người đẹp, nên mặc y phục loại nào lên cũng đều đẹp cả. Đương nhiên, ở trong mắt nam nhân, nữ nhân không mặc gì hết thì lại càng đẹp hơn nữa.

Khắc Lý Tư Đế sau khi mặc váy vào thì đã thay đổi hình dạng của nữ cường nhân. Nàng đã được tăng thêm vài phần nữ tính nên trông càng xinh đẹp tuyệt luân.

Thế nhưng Mộ Dung Thiên dường như lại không nhìn ra được điều đó, thậm chí ánh mắt của hắn cũng chẳng ngó nghiêng qua lại, mà chỉ thốt:

– Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, có chuyện gì à?

– À, cũng không có gì, chỉ là ta vừa đến đây nên thấy chưa quen. Nãy giờ ở mãi trong phòng nên thấy rất buồn, không biết ta có thể cùng đi tản bộ với ngài chăng?

– Cứ tùy ý.

Mộ Dung Thiên đáp xong thì quay mình đi ra cửa, Khắc Lý Tư Đế cũng theo sát một bên.

Tại những nơi mà họ đi qua, các thủ vệ ở trên đường đều liếc mắt nhìn họ. Trước tiên là trong một năm trở lại đây, Mộ Dung Thiên luôn là một trong những nhân vật có nhiều đề tài cho người ta bàn tán nhất. Sau khi tạo phản xong, hắn lại càng trở thành tiêu điểm của tiêu điểm nữa.

Kế đến là nàng nữ cường nhân nổi tiếng của Cuồng Sa thành, không ngờ hôm nay lại mặc bộ váy rất lộng lẫy. Đó là một việc hiếm lạ, chẳng khác nào việc Thú nhân cầm kim thêu thùa vậy, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy được. Do đó mà đám thủ vệ trợn mắt thật lớn để ngắm cho kỹ, đồng thời trong lòng cũng thầm ao ước có được diễm phúc của Mộ Dung Thiên.

Một bên là kẻ phản bội danh lừng khắp nơi, có thể xem là tiếng tăm không được tốt mấy, nhưng sau hắn vừa đầu nhập với phe Tây Bắc thì đã lập tức quyến rũ được nữ cường nhân rồi.

Tuy nhiên, tình huống thực tế lại không giống như trong tưởng tượng của bọn thủ vệ, bởi vì vai trò khách và chủ đều hoàn toàn trái ngược lại.

Suốt đường đi, người nói chuyện huyên thuyên chính là nàng mỹ nữ kia, còn gã nam nhân thì chỉ như một tảng đá cứng ngắc, có vẻ rất xa lạ, nhiều lắm thì thỉnh thoảng gật đầu vài cái, xem ra lòng của hắn không có ở đây.

Giữa hai người đã tạo thành một hiện tượng lạ lùng, cho đến khi chạm trán với một người thì mới bị phá vỡ.

Người đó là một thanh niên trẻ tuổi, so với Mộ Dung Thiên cũng chênh lệch không bao nhiêu, trông có vẻ rất tuấn tú.

Nhìn chiếc huy chương kim cương được khắc thành hình một cái đầu sư tử ở trên bộ khôi giáp của gã, xem ra gã chính là một trong những vị thống soái của chín cánh quân Tây Bắc rồi. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể trở thành thủ lãnh của một cánh quân, nhất định là phải có chỗ hơn người.

Mộ Dung Thiên không nhận ra gã, nhưng gã thống soái trẻ tuổi đó lại trực tiếp tiến đến trước mặt hắn, trên mặt lại lộ ra nụ cười tươi rói:

– Thật là may, chúng ta lại gặp mặt rồi.