Hồi 426: Toàn Chúc (Toàn Bộ Thuộc Tính)

Dị Giới Dược Sư

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: bigtet

….Tin tức vô địch thống soái Đan Ni Tư bị suy đồi thê thảm liền được lan nhanh như gió. Mỗi ngày đều có rất nhiều người đến Tư Ba Đạt Khắc Lộ để chứng thực tin tức kia đúng sai thế nào.

Tuy nhiên, sự thật hiện rõ mồn một, chỉ cần người nào đến thẳng căn tửu điếm kia thì đều có thể thấy được tên tửu quỷ toàn thân đầy mùi rượu và không có một chút sinh khí nào, đồng thời ở bên cạnh hắn lúc nào cũng có cả Hấp Huyết nữ hoàng xinh đẹp mỹ lệ nữa.

Mọi người đều thở dài tiếc nuối, vì một vị thống soái đầy kiêu ngạo kia lại biến thành một kẻ say khướt suốt ngày. Đây đúng là một việc rất đáng thương.

Sau khi trải qua những chuỗi ngày như vậy, thì rồi thời gian cũng sẽ làm phai mờ đi tất cả. Bao nhiêu chiến tích huy hoàng của hắn, danh hiệu thống soái Rạng Đông của hắn, truyền kỳ phong lưu chinh phục được hai nàng song kiêu của Tát La, vinh dự thu được dòng họ và Vô Thị huân chương của hắn, tất cả đều phai nhạt dần từng chút từng chút một ở trong trí nhớ của mọi người. Giờ đây người ta chỉ biết đến một tên túy quỷ đã từng vang bóng một thời là Đan Ni Tư mà thôi.

Thế nhưng Mộ Dung Thiên vẫn cứ tiếp tục lún sâu xuống dưới, hắn cứ sống mơ hồ ngày qua ngày như thế ở tại căn tửu điếm nọ. Bên cạnh hắn vẫn có Chu Lợi Á và con chó nhỏ trung thành Tật Phong. Chỉ có điều là dường như Tật Phong cũng bị tiêm nhiễm bởi chủ nhân, nên cả ngày nó chỉ ăn với ngủ mà thôi, lười không chịu nổi.

Chiến tranh giữa song phương nam bắc vẫn diễn ra không ngừng, có thắng có thua, tóm lại thì lực lượng của đôi bên chỉ ngang nhau mà thôi.

Cứ thế mà một tháng trôi qua, ngày hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường như mọi ngày. Chiến cuộc vẫn như trước, không có tin tức gì đủ lớn để kích thích lòng người cả.

Mộ Dung Thiên vẫn cứ sống buông thả ở căn tửu điếm này, hắn không hề để ý tới quyền lực ở bên mình, thuộc hạ, bằng hữu, và cả những việc mà trước kia hắn rất quan tâm thì cũng đều bị xóa sạch. Hiện tại, cuộc sống của hắn chỉ có rượu và rượu mà thôi.

Đối với tửu điếm mà nói, ngày này lại không hề bình thường chút nào.

Từ ngày tửu điếm bị Chu Lợi Á bao trọn, nơi đây chỉ có hai người và một chó là khách nhân duy nhất mà thôi, còn những người khác ở trong thành đều biết việc này nên họ cũng không đến đó nữa.

Thế nhưng, ngày hôm nay tại tửu điếm lại xuất hiện thêm một vị khách không mời mà đến.

Mộ Dung Thiên đưa tay nâng chén rượu lên và tính uống hết một hơi cạn sạch.

Nhưng lúc này người khách kia đã lấy tay đè tay hắn lại rồi nói:

– Đan Ni Tư đại nhân, đã lâu rồi không gặp.

Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra đó là một gã tướng lĩnh trẻ tuổi, anh khí bừng bừng, so với Mộ Dung Thiên thì hoàn toàn trái ngược.

Tửu điếm của lão căn bản là không dám ngăn cản gã, bởi vì gã đang là đại thống soái đương nhiệm, là một nhân vật lật tay làm mây, úp tay làm mưa, An Tác Ni Á. Sau khi Mộ Dung Thiên bị tước binh quyền, gã vẫn ngồi vững ở trên chiếc ghế đại thống soái cho tới nay, tay nắm đại quyền, nếu muốn giết một người thì dễ như trở bàn tay. Vì vậy mà lão bản đâu dám đắc tội với gã.

Mộ Dung Thiên híp đôi mắt đờ đẫn nhìn gã rồi hỏi:

– Ngươi là ai?

An Tác Ni Á cười nói:

– Đan Ni Tư đại nhân, ngươi nói như thế là rất vô lễ đấy nhé. Phải biết rằng hôm nay ta chính là thượng cấp của ngươi đấy. Người đâu, mau bắt Đan Ni Tư đại nhân và giải đi cho ta!

Gã vừa dứt lời, lập tức có một tên thị vệ từ bên ngoài chạy vào.

– Ai dám đụng vào hắn thì ta sẽ không khách khí đâu!

Chu Lợi Á đứng án trước mặt Mộ Dung Thiên, tiếp theo đó thì đấu khí đỏ rực như máu đột nhiên tỏa ra khắp toàn thân nàng.

– An Tác Ni Á đại nhân, La Địch đã tới nông nỗi này, xin ngươi hãy bỏ qua cho hắn đi.

An Tác Ni Á cười nói:

– Chính bởi vì gần đây Đan Ni Tư đại nhân sống buông thả như vậy, nên thân làm thượng cấp như ta cũng thấy rất đau lòng. Nhân khi chiến tranh tạm hòa hoãn đôi chút, ta liền lập tức chạy đến đây ngay. Ta nghĩ rằng phải dùng một phương thức đặc biệt để giúp cho hắn quay trở lại nẻo chính. Phải rồi, Chu Lợi Á nữ hoàng, dường như ta vẫn còn chưa truy cứu việc ngươi đã rời bỏ chức thủ trong thời gian qua đó nhé.

Khi Chu Lợi Á còn đang ngẩn người ra thì gã thị vệ đã điệu Mộ Dung Thiên ra khỏi cửa rồi.

Chu Lợi Á thấy vậy thì liền buông lỏng đôi tay đang nắm chặt của mình, nàng khẽ cắn môi rồi cũng bước theo sau.

Tin tức An Tác Ni Á đại thống soái đích thân quang lâm liền được truyền đi nhanh chóng. Rất nhiều người biết được hiển nhiên là việc đó có liên quan tới Mộ Dung Thiên, vì vậy mà mọi người đều lũ lượt kéo đến để xem náo nhiệt, nhưng họ lại bị đại đội binh sĩ chặn hết ở ngoài đường. Họ nhìn Mộ Dung Thiên bị mấy tên thị vệ áp giải ra khỏi tửu điếm, toàn bộ khuôn mặt của hắn chỉ có dáng vẻ đờ đẫn, trong tay vẫn còn giữ khư khư một bình rượu, trông thật chẳng ra trò trống gì.

Khi ra đến giữa đường, An Tác Ni Á mới lên tiếng nói với mọi người:

– Bá tánh thân mến, chư vị chính là gia đình, là sự tôn nghiêm mà liên quân Tây Bắc chúng ta cần phải bảo vệ. Các người là niềm kiêu hãnh của ta. Thế nhưng ở trong quân đội lại xuất hiện một tin tức, đó là việc Đan Ni Tư đại nhân, người đã từng lập nhiều chiến công hiển hách cho liên minh Tây Bắc, lại tự ý rời bỏ chức vụ suốt mấy tháng qua. Hắn là một viên chức cao nhưng lại không biết làm gương tốt, nên đã gây ra ảnh hưởng xấu. Thân ta là đại thống soái thành tâm có lời xin lỗi với mọi người. Vô luận Đan Ni Tư đại nhân vì một lý do gì mà rơi vào hoàn cảnh suy đồi thế này thì hắn cũng vẫn phải bị trừng phạt. Ta cho rằng phải dùng đến chút vũ lực thì mới có thể khiến cho hắn tỉnh táo trở lại được.

Nói xong, An Tác Ni Á liền tống một quyền thật mạnh vào bụng Mộ Dung Thiên.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, bao nhiêu rượu mà Mộ Dung Thiên đã uống vào liền bị phun ra hết.

An Tác Ni Á lại nói tiếp:

– Xem ra Đan Ni Tư đại nhân vẫn chưa tỉnh táo hẳn, có lẽ ta vẫn chưa dùng hết sức.

Nói xong, gã lại giáng thêm một quyền khiến cho Mộ Dung Thiên ngã rạp xuống đất. An Tác Ni Á vẫn chưa cam lòng, gã đạp một chân lên lưng Mộ Dung Thiên.

Đối với một đại nhân vật từng có không biết bao nhiêu chiến công hiển hách mà lại bị đối xử như vậy, quả thật là nhục nhã vô cùng. Ngay cả những người dân đã từng thống hận hắn thì cũng thấy bất nhẫn nữa.

Chu Lợi Á muốn xông lên, nhưng nàng lại bị hơn mười mấy tên thị vệ cản lại.

An Tác Ni Á chà chà bàn chân lên lưng Mộ Dung Thiên vài cái, nhưng khuôn mặt của hắn vẫn đờ đẫn như vậy, dường như không cảm thấy đau, và cũng chẳng thấy nhục nhã chút nào.

– Trong lúc tranh tuyển chức vị đại thống soái, ngươi đã khiến cho ta không thể hạ đài được, khi đó ngươi oai phong tới cỡ nào? Còn ta, một kẻ được xưng là thần đồng, từ nhỏ đến lớn luôn là tiêu điểm của tiêu điểm, vậy mà lại cứ phải sống dưới cái bóng của ngươi. Ở Tát La đã thế, sau khi trở về Tây Bắc cũng vẫn như thế, ngươi có biết ta thống khổ tới cỡ nào không?

An Tác Ni Á ghé sát vào tai Mộ Dung Thiên mà nói nhỏ vài câu. Lúc này trên mặt của gã tràn đầy nét hưng phấn vì được báo thù, rồi lại nói tiếp:

– Đan Ni Tư, ngươi không ngờ là sẽ có ngày hôm nay chứ? Ở trong mắt kẻ khác, ngươi vĩnh viễn chỉ là một kẻ phản bội không đáng tin. Lúc trước ân sư Bái Yết La chỉ lợi dụng ngươi mà thôi. Ngươi tưởng rằng mình có thể cao cao tại thượng, vĩnh viễn luôn cưỡi trên đầu trên cổ ta hay sao? Sau khi lợi dụng xong thì phế bỏ, cảm giác từ trên chín tầng mây mà ngã xuống đất đau lắm không?

Mộ Dung Thiên vẫn không trả lời, hắn chỉ nâng cao bình rượu trong tay đưa vào miệng, rồi nói:

– Uống, chúng ta cùng uống nào!

An Tác Ni Á giựt lấy bình rượu, gã đổ hết ra đất rồi lại đưa tay nắm lấy áo Mộ Dung Thiên và kéo hắn lên, đồng thời dùng thanh âm cực nhỏ để không ai nghe được mà nói với hắn:

– Đừng giả si cuồng nữa, Đan Ni Tư, mau phản kháng đi! Hãy để ta tìm một chút lạc thú coi nào.

Ngược đãi một tên điên có thần kinh gần như đã chết đi rồi thì cũng không thể khiến cho gã bớt giận được.

Nhưng Mộ Dung Thiên vẫn tỏ ra thờ ơ và chẳng quan tâm đến gì hết, điều đó khiến cho An Tác Ni Á cảm thấy có phần cụt hứng. Thế rồi gã đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rồi nói:

– Phải rồi Đan Ni Tư, ta còn mang đến cho ngươi một tin xấu đây. Chiến hữu tốt của ngươi là Hào Tư đã chết trận ngày hôm qua rồi. Hắn đã bị binh sĩ Tây Bắc do ta đích thân thống lãnh bằm ra thành một đống thịt vụn đấy!

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì sững sờ ra. Gã bộ hạ tốt và cũng là hảo huynh đệ Hào Tư đã cùng hắn kề vai tác chiến trong trận ma thú bạo động tại Mễ Kỳ Tư, một kẻ tính tình thẳng thắn và đã yêu thầm nàng đoàn trưởng của ma pháp sư quân đoàn Yết Lệ Nhã, mà không dám nói ra, chỉ biết chôn sâu mối tình cảm của mình ở tận đáy lòng, vậy mà gã đã chết rồi sao?

Nhìn thấy thần tình của Mộ Dung Thiên, An Tác Ni Á cảm thấy rất sảng khoái. Gã tiếp tục kích thích Mộ Dung Thiên:

– Ha ha, điều đáng buồn cười hơn là trước khi chết, ngoài miệng của gã vẫn hô lớn: “Ta không tin Đan Ni Tư đại nhân đã phản bội. Hắn nhất định là có nỗi khổ riêng!” Ha ha, có một bộ hạ trung thành như vậy cũng không tệ chứ. Đan Ni Tư đại nhân, rốt cuộc thì ngươi có nỗi khổ gì thế?

An Tác Ni Á hơi dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:

– Nói không ra lời phải không? Vậy để ta thay ngươi trả lời cho tên bộ hạ ngu dốt kia nhé. Đó là vì tư dục. Nỗi khổ của ngươi là tư dục. Vì muốn nắm thật nhiều quyền lực, vì phải đứng ở một vị trí thật cao, vì vậy nên ngươi mới đầu nhập với phe Tây Bắc chúng ta. Thế nhưng Bái Yết La ân sư lại không ngốc chút nào, cuối cùng lão nhân gia đã tước đi binh quyền của ngươi, rồi an trí cho ngươi ở tại một vị trí hữu danh vô thực chỉ để lợi dụng mà thôi. Sau khi lợi dụng xong thì liền vứt bỏ ngươi sang một bên, cảm giác đó rất tốt đúng không? Nhất là sau khi ngươi đã bỏ ra rất nhiều sinh mạng của thân hữu thì mới có được một cơ hội như thế, vì vậy mà giờ đây ngươi mới trở thành suy đồi thế này phải không? Thật đáng thương!

Ý tứ của An Tác Ni Á quá rõ rệt. Đối với cái đinh trong mắt này, nếu chỉ dày vò thể xác của hắn thôi thì quá tiện nghi cho hắn rồi. Chỉ khi nào khiến cho tinh thần của hắn phải bị thống khổ thì gã mới thỏa mãn được. Do đó mà gã cứ vừa dùng những lời độc ác để nói nhỏ vào tai Mộ Dung Thiên, đồng thời cũng không ngừng tay đấm chân đá túi bụi vào người hắn.

– Soạt!

Bàn tay của gã đột nhiên bị nắm chặt.

Mộ Dung Thiên lau đi vệt máu nơi khóe miệng, rồi nói:

– Đa tạ ngươi đã khiến ta tỉnh táo trở lại. Nói không sai, ta là một kẻ ích kỷ, vì đạt mục đích mà không tiếc hy sinh bất luận cái gì.

An Tác Ni Á hấp háy mắt:

– Không cần cảm tạ. Con thú bị săn liều chết chống trả, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện ra mình không thể thoát khỏi năm ngón tay của người thợ săn. Cảm giác đó mới là sảng khoái nhất.

Thế rồi gã lại lớn tiếng nói cho toàn thể dân chúng được nghe:

– Đan Ni Tư đại nhân tự ý rời bỏ chức vị nên đã làm trái quân kỷ. Theo đáng lẽ thì phải bị xử phạt, tuy nhiên, ta sẽ cho hắn một cơ hội. Nếu như hắn có thể tiếp năm chiêu của ta mà không bị bại, vậy thì bổn soái sẽ bỏ qua chuyện này!

– Đánh ngã hắn! Đánh ngã hắn! Đánh ngã hắn!

Đám binh sĩ hô to để cổ vũ cho đại thống soái của mình.

Lúc này sau khi An Tác Ni Á vừa nói xong thì đấu khí trên người bỗng bạo phát, thế rồi gã cử quyền đấm thẳng vào Mộ Dung Thiên.

Nghênh tiếp nắm đấm của gã chính là thiết quyền của đối phương.

Rầm!

Trong tiếng nổ lớn, kết quả hoàn toàn tương phản với những gì mà mọi người đã dự liệu. An Tác Ni Á bị bắn văng ra sau tới mấy chục thước.

Ngay cả Chu Lợi Á cũng ngây người ra. Nàng vừa mừng vừa lo, không phải La Địch đã mất đi lực lượng rồi sao?

Mộ Dung Thiên không biểu lộ chút cảm tình nào, mà chỉ nói:

– Ngươi đánh không lại ta đâu, bỏ qua đi.

Dưới bao nhiêu cặp mắt của thuộc hạ và dân chúng đang nhìn chằm chặp, An Tác Ni Á đã bị mất hết mặt mũi, gã quát lên:

– Đừng vội đắc ý, vừa rồi ta chỉ mới sử dụng có năm thành lực lượng mà thôi.

An Tác Ni Á lại giơ cao hai tay lên quá đầu, tiếp theo đó là một đạo quang hoa màu nhũ bạch từ trên trời giáng xuống và bao phủ lấy toàn thân của gã. Dưới thánh lực của Quang Minh đấu khí, sức sống của mỗi một tế bào trên thân thể gã đều được tăng lên gấp mấy lần, đồng thời nương theo lực lượng mà tuôn trào ồ ạt.

Nhờ có thêm “Thánh quang kích phát” làm sức bật ở phía sau, An Tác Ni Á lao vụt về phía Mộ Dung Thiên.

Gã không thèm sử dụng tới tuyệt kỹ, mà chỉ tính dùng lực lượng thuần túy để áp đảo Mộ Dung Thiên, hầu để vãn hồi mặt mũi.

Lại thêm một kích không chút màu mè, nhưng lần này bị đánh văng ra sau vẫn là An Tác Ni Á, thậm chí gã còn bị bắn đi xa tới hơn trăm thước nữa. Còn Mộ Dung Thiên thì vẫn đứng yên một chỗ, hai chân cũng chưa từng nhích động chút nào.

“Không thể nào! Không thể nào!” Trong lòng An Tác Ni Á tràn trề kinh hãi và khó tin. Vừa rồi gã đã dùng tới tám phần mười Quang Minh lực lượng, vậy mà vẫn không thể khiến cho đối phương dịch chuyển tí ti nào.

An Tác Ni Á có lòng tin tuyệt đối với mình. Ngay cả khi lực lượng của Mộ Dung Thiên đạt đến đỉnh điểm thì gã vẫn cho rằng mình vốn có thể đánh bại được đối phương.

Nhưng lúc này thì lòng tin của gã đã bị dao động mạnh. Gã mơ hồ cảm giác được có một sự uy hiếp không rõ ràng đang hiện diện. Kẻ vừa rồi mà gã đã đánh thức không phải là một tên tửu quỷ, mà đó lại là một con hùng sư đang ngủ say mà thôi.

Trong một năm qua, các tướng sĩ ở trong quân đội vẫn luôn thầm so sánh gã với Mộ Dung Thiên. Không phải ai cũng tán thưởng năng lực thống lãnh của gã cả. Thậm chí có một số tướng sĩ còn không phục tùng gã tối đa nữa. Nhưng trước kia, gã đã từng tận mắt chứng kiến giai đoạn mà Mộ Dung Thiên cầm quân đánh trận, mỗi một người trong bọn họ đều ngoan ngoãn nghe lời như những chú mèo con vậy. Kết hợp các chi tiết lại, gã biết mình thật sự chưa từng qua mặt được Mộ Dung Thiên. Lòng tự tin lúc trước của gã chẳng qua cũng chỉ là lòng tự tôn bị bành trướng quá lớn mà thôi.

Bậc thiên tài được Tây Bắc xưng tụng, lại được Bái Yết La toàn lực bồi dưỡng, nhưng thủy chung cũng không thể hơn được một kẻ phản bội hay sao?

Lòng đố kỵ tựa như con rắn độc cắn xé cõi lòng của An Tác Ni Á, đến nỗi mà gã không thể chịu đựng được sự xầm xì của các tướng sĩ ở sau lưng. Vì vậy mà hắn hy vọng sẽ lấy lại sự tôn nghiêm của mình từ trên người tên tửu quỷ này.

Thế nhưng gã lại không thể tiếp thu được sự thật hiển nhiên ở trước mắt. Cái tên Đan Ni Tư kia dù có suy đồi tới cỡ nào, tinh thần suy sụp tới cỡ nào thì hắn vẫn có thể khiến cho mình bị ăn đất cát như vầy đây.

Vốn dĩ gã muốn vũ nhục Mộ Dung Thiên, nhưng kết quả bây giờ lại trái ngược. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, vậy thì nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mà thôi.

An Tác Ni Á nghĩ tới đây thì dường như phát rồ lên. Gã không còn lòng dạ chơi trò mèo vờn chuột nữa, mà trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất – phải giết đối phương!

Chỉ có giết hắn đi thì ám ảnh ở trong lòng gã mới triệt để tan biến được.

Bùng!

Quang Minh đấu khí được toàn lực bạo phát. Một bên người của An Tác Ni Á dần dần trở thành trong suốt, và biến thành một khói màu nhũ bạch. Nhưng đó chỉ là một nửa thân người mà thôi.

Ngay khi mọi người còn đang rất kinh ngạc thì nửa thân bên kia của An Tác Ni Á lại bỗng dưng biến thành màu đen kịt như mực.

Lấy mi tâm làm ranh giới, lúc này thân thể của An Tác Ni Á đã được chia thành hai khu vực hắc bạch trái ngược nhau.

Hầu như ai cũng biết An Tác Ni Á nổi danh vì Quang Minh đấu khí, nhưng không ai lại ngờ rằng, gã lại còn có Hắc Ám đấu khí nữa!

Quang Ám lĩnh vực còn cao minh hơn Băng Hỏa lĩnh vực nhiều. Nó được mọi người xưng tụng là Tuyệt đối lĩnh lực, và lực lượng của nó thì kinh thế hãi tục. Không ngờ nó lại xuất hiện ở trên người An Tác Ni Á như vậy!

– Đan Ni Tư, thấy rồi chứ? Tuyệt đối lĩnh vực của ta hơn xa lĩnh vực của ngươi, và lực lượng của ta cũng đã đạt tới mức chuẩn thánh cấp rồi. Một khi phát động tới kỹ năng của Tuyệt đối lĩnh vực thì uy lực của nó sẽ đạt tới thánh cấp. Do đó, ngươi không có khả năng thắng được ta đâu!

Nói xong, gã hợp hai tay lại, thế rồi hai luồng đấu khí hắc bạch chợt lượn lờ đan xen vào nhau như hai con rắn vậy. Lúc này từ trên tay gã chợt lóe lên quang mang sáng lòa, tiếp theo là một cổ đấu khí trong suốt và mỏng như cánh ve sầu có hình thù của một thanh trường kiếm liền xuất hiện.

– Túc địch của ta, ngươi đi chết đi! Dưới Hủy Diệt kiếm mà hóa thành hư vô!

Đinh! Đinh! Đinh!

Theo những âm thanh trong vút vang lên không ngớt, mọi người kinh hãi phát hiện ra, ở trong không gian hư vô chợt thấy xuất hiện rất nhiều khe nứt, chúng nương theo quỹ tích của trường kiếm mà hé ra.

Ngay cả không gian mà cũng bị kỹ năng kinh khủng của An Tác Ni Á cắt ra, quả nhiên không hổ danh xưng “Hủy Diệt”. Nếu người nào bị đấu khí của kiếm chém trúng, e rằng một chút thịt vụn cũng không còn nữa quá.

– A!

Chu Lợi Á sợ hãi che miệng lại, đồng thời tim nàng cũng trở thành giá buốt luôn!

Đối mặt với một kích ghê gớm và bá đạo của An Tác Ni Á, Mộ Dung Thiên vẫn ung dung xòe bàn tay phải ra.

Đột nhiên một ngọn hỏa diễm từ ngón tay cái của hắn bắn vọt ra, bốc cháy hừng hực.

Điều đó đã hoàn toàn phủ nhận tin đồn đấu khí của hắn chỉ thuần túy và không có thuộc tính.

Tiếp theo đó, ngón trỏ của hắn liền đóng băng lại.

Băng Hỏa lưỡng cực, là một loại lĩnh vực khác.

Không biết khi hai loại lĩnh vực này va chạm vào nhau thì sẽ ra sao?

Không, tất cả đều đoán sai. Từ ngón giữa của Mộ Dung Thiên chợt lại thấy lập lòe ánh sáng màu vàng kim, sau đó thì nó ngưng tụ và kết tinh thành kim, hiển lộ môt loại lực lượng khác mà từ xưa tới nay chưa có ai từng thấy qua – Kim hệ đấu khí!

Nhưng hắn làm sao luyện thành lực lượng Kim hệ tinh thuần như thế chứ?

Chuyện lạ vẫn chưa kết thúc tại đây. Ngón áp út của Mộ Dung Thiên chợt biến thành màu xanh – Mộc!

Sau đó lực lượng màu nâu từ ngón út phóng vụt ra – Thổ!

Lúc này hắn liền giơ tiếp tay trái ra, ở trên đầu ngón cái liền có tiếng gió thổi vi vu – Phong!

Trên ngón trỏ chợt thấy xuất hiện một tia điện chớp xẹt liên hồi và quấn quanh lấy ngón trỏ của hắn – Lôi!

Mọi người thấy vậy thì hoa cả mắt, nhưng chuyện làm bọn họ càng khó tin hơn vẫn còn nằm ở phía sau. Lúc này ngón giữa trên tay trái của Mộ Dung Thiên chợt lóe lên luồng ánh sáng màu nhũ bạch – Quang Minh!

Ngón áp út thì biến thành màu đen thùi – Hắc Ám!

Sau cùng thì ngón út trên bàn tay trái không thấy hiện lên cái gì cả, nhưng nếu nhìn kỹ thì người ta sẽ phảng phất nhìn thấy không gian đang bị méo mó – Không gian!

Tất cả mọi người thấy vậy thì đều như không tin vào mắt mình, bởi vì mười loại lực lượng ở trên thế gian là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Quang Minh, Hắc Ám, và Không gian đều xuất hiện trên mình của một người. Đó chính là toàn chúc tính võ giả, thật là bất khả tư nghị mà!

Một bên là Tuyệt đối lĩnh vực, còn bên kia là toàn chúc tính, khi hai loại lực lượng siêu cường này chạm nhau, vậy sẽ xảy ra chuyện gì?

Thế là mọi người bắt đầu khủng hoảng, bởi vì đây không phải là một cuộc tỷ thí đơn giản nữa. Dưới sự va chạm mang tính cách hủy thiên diệt địa của song phương, chỉ sợ những người đứng bên ngoài sẽ bị vạ lây; thế nhưng dù họ muốn chạy thì cũng không kịp nữa rồi.

– Bất kể là những loại thuộc tính nào, lực lượng bổn nguyên của chúng cũng đều như nhau mà thôi.

Mộ Dung Thiên nhàn nhạt nói, sau đó hai tay chập lại, đến khi mở ra trở lại thì giữa lòng bàn tay liền xuất hiện một vũng nước xoáy.

Bên trong vũng nước xoáy đó thì có rất nhiều điểm li ti, không biết đó là loại lực lượng gì, nhưng trông nó như một vũ trụ nhỏ vậy.

– Ngươi có biết tại sao ta luôn ẩn giấu lực lượng của mình không? Bởi vì ta không muốn đích thân giết chết thuộc hạ của mình, giết chết những người đã từng là hảo huynh đệ của mình. Nhưng đối với ngươi thì khác, ngươi không giống với họ. Hỗn độn phong bạo!

Mộ Dung Thiên nói xong thì bất ngờ đưa vũ trụ nhỏ kia đánh ập vào ngực mình.

Thế là muôn vàn điểm sáng bay tung tóe, còn bóng dáng của Mộ Dung Thiên thì cũng biến mất luôn. Nơi vị trí mà hắn đứng lúc nãy liền biến thành một vũ trụ nhỏ giống vũng nước xoáy vậy. Và cũng cùng lúc đó, Hủy Diệt kiếm vừa chém tới, cùng với cả người An Tác Ni Á đều tiến vào bên trong vũ trụ nhỏ kia. Sau đó không hề có bất cứ sức phá hoại biến thái nào như mọi người tưởng tượng, mà trái lại, tất cả đều yên lặng như tờ, thậm chí cả một hạt cát cũng không bị hất bay lên nữa.

Thì ra đây là sự va chạm của siêu cấp cường giả, nó yên ắng đến đáng sợ.

Không ai biết ở bên trong vũng nước xoáy đang xảy ra những gì, nhưng ai nấy cũng đều nóng lòng muốn biết kết quả của trận đấu tuy ngắn ngủi nhưng lại kinh thế hãi tục này.

Sau khi mười giây trôi qua, mọi người chợt thấy hoa mắt một cái, vũng nước xoáy không còn nữa, rồi tiếp theo đó thì cả Mộ Dung Thiên và An Tác Ni Á đều xuất hiện trở lại.

Hai người đứng đối mặt với nhau, đều không lộ biểu tình gì, không biết thắng bại thế nào.

Keng!

Hủy Diệt kiếm bị vỡ tan. Cùng lúc đó, từ trên cơ thể của An Tác Ni Á vang lên rất nhiều tiếng nổ, từ đầu đến chân, mỗi một tấc da thịt đều nổ lên như bắp rang vậy, lục tục không ngừng.

Bao nhiêu mạch máu đều nổ tung, không lâu sau đó thì toàn thân của An Tác Ni Á đã bị nhuộm đầy máu.

Kết quả của trận này đã quá rõ ràng.

– Vô luận thế nào thì ta cũng phải cảm tạ ngươi.

Mộ Dung Thiên nhìn đôi mắt trợn tròn đang mang theo niềm oán hận thâm sâu cùng với sự không cam lòng của An Tác Ni Á, đồng thời thân thể của gã cũng từ từ ngã xuống. Rồi Mộ Dung Thiên lại nói tiếp:

– Vì để truy tìm câu đáp án ở trong lòng mà ta đã bước lên con đường sai lầm. Quả thật ta rất đau khổ, vả lại còn đau khổ hơn cả trong tưởng tượng của mình nữa, đến nỗi mà hầu như không thể chịu đựng được nữa. Mấy tháng qua, ta vẫn không ngừng suy ngẫm, giờ đây thì….

Mộ Dung Thiên hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:

– Ta quyết định bỏ dở và sẽ thử thí nghiệm một phương thức khác để tìm đáp án cho mình!

Mộ Dung Thiên nói xong thì quay mình bỏ đi. Đám binh sĩ không hề ngăn cản hắn, mà trên thực tế thì cũng chẳng ai dám ngăn cản. Chúng chỉ tự động bước lui ra để nhường cho hắn một đường đi, còn mắt thì mở thật lớn mà nhìn hắn khuất dần trong tầm nhìn của mình.

Từ đó về sau, không còn ai nhìn thấy hắn nữa…..