Hồi 33: Kiêm Chức

Dị Giới Dược Sư

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: kaká27th – Biên tập: ái tài uyên ương

Tốc độ của Liệt Hỏa rất nhanh, hơn nữa lại còn chạy hết tốc lực, nên không lâu sau thì Mộ Dung Thiên đã về tới Cách Lâm trấn. Trong ánh mắt ngạc nhiên của các nhân viên phục vụ, Mộ Dung Thiên nhanh nhẹn nhảy xuống, rồi nói với một trong những phục vụ:

– Cô nương, đây là sủng vật của vị nữ đạo tặc cùng đến đây với ta ngày hôm qua, cảm phiền cô nương trông nom giúp cho nhé.

Nữ phục vụ nhanh chóng đáp lời.

– Được!

Thật ra, với một khách điếm bình thường, sự có mặt của một Chiến Đấu chức nghiệp giả khiến nó trở nên vẻ vang hơn, không những thế, các phục vụ viên trong khách điếm cảm thấy rất vinh hạnh khi được phục vụ họ.

Mộ Dung Thiên gật đầu:

– Đa tạ!

Rồi hắn lại vỗ nhẹ lên đầu Liệt Hỏa một cái, nói:

– Tiểu bằng hữu, tạm biệt nhé!

Lúc nãy, Liệt Hỏa đã hoàn toàn bị khí thế của Mộ Dung Thiên nhiếp phục, nên giờ đây nó tỏ ra rất thân thiện, sau khi nghe lời từ biệt của hắn lại còn hí lên một tiếng như có vẻ không muốn xa rời.

Mộ dung thiên cười nói:

– Nếu có duyên phận, chúng ta hẳn sẽ còn gặp lại, ngươi nói có đúng không?

Nói xong, hắn liền quay người bỏ đi, chẳng mấy chốc mà đã khuất dạng trên đường phố.

oooOooo

– La Địch tiên sinh?

Lạc Na và Lệ Toa vừa thấy Mộ Dung Thiên bước vào tửu điếm thì cơ hồ cùng lên tiếng gọi.

Mộ Dung Thiên khoát tay nói:

– Ừm, ta về rồi đây.

Trời còn rất sớm nên trong quán chưa có khách nhân, vì vậy mà Mộ Dung Thiên không phải giữ gìn ý tứ gì, cứ vui vẻ chào hỏi các nàng.

Hai nàng thị nữ cảm thấy buồn cười, vì phương thức chào hỏi của vị La Địch tiên sinh này thật là cổ quái. Cái chữ “hi” đó tuy hai nàng chưa từng nghe qua, nhưng sau khi nghe quen rồi thì lại cảm thấy rất đặc biệt và thích thú.

– A, ngươi làm sao vậy?

Hai nàng nhìn thấy y phục của hắn rách nát tả tơi, tựa như vừa trải qua một trận chiến sinh tử, nên ân cần thăm hỏi.

Mộ Dung Thiên đương nhiên là không nói ra hết mọi việc cho họ biết, hắn chỉ cười cười nói:

– Không có gì, chỉ là đám thực vật ở trên Kinh Lôi sơn mạch quá nhiệt tình, không nỡ để ta ra đi, nên trong lúc bất cẩn, ta đã phải lưu lại vài phần y phục ở đó để làm khách. Ài, thật là xấu số!

Hắn kể về sự thất bại của mình bằng một phương thức đặc biệt nên làm cho hai nàng vui thích cười rộ lên!

Sau khi cười xong, Lệ Toa nén giận nói:

– Cả đêm hôm qua ngươi không trở lại, khiến bọn ta lo lắng muốn chết, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, lại thêm ngươi không nói một tiếng mà đã chạy vào nội thành nữa.

Mộ Dung Thiên nói:

– Sao lại thế, được rồi, vậy lần sau ta nhất định sẽ nói cho hai vị đại mỹ nhân của ta biết nhé.

Khi hắn ở chung với hai nàng, mỗi lần mở miệng ra đều gọi họ là “mỹ nữ” nên họ rất thích. Chỉ vì họ mang thân phận Yêu tộc thấp hèn nên ít khi được người ta khen ngợi dung mạo của mình, bởi vậy, mỗi khi có ai khen đẹp là họ nghe hoài không chán. Cứ mỗi lần được khen là mỗi lần họ cảm thấy vui mừng hớn hở, và bây giờ cũng không ngoại lệ, do đó, họ cũng không để ý đến việc bị hắn đặt thêm trên môi hai chữ “của ta” để lấy chút tiện nghi.

– La Địch tiên sinh, tối hôm qua ngươi đã đi đâu, đã đặt chân đến nơi nào?

Lạc Na ân cần hỏi.

Mộ Dung Thiên không trả lời nàng mà chỉ nói:

– Úi chà, có khách tới cửa rồi kìa, các nàng hãy đi tiếp đãi họ trước đi, đợi đến tối ta sẽ kể cho các nàng nghe mấy mẩu truyện tiếu lâm nữa nhé.

Tửu điếm quả nhiên là có khách đến, tuy nhiên, mục đích chủ yếu của Mộ Dung Thiên chỉ là mượn cơ hội đó để chuyển đề tài mà thôi. Hôm qua gặp gỡ Lăng Đế Tư rồi sau đó phát sinh quan hệ ngoài ý muốn, và hôm nay lại chủ động giải trừ tiền đồ đầy hứa hẹn thông qua quan hệ của “Linh lực phụng hiến”, tất cả những việc này sẽ trở thành một bí mật vĩnh viện trong lòng hắn. Mộ Dung Thiên tuyệt đối sẽ không nói lại cho người thứ ba biết.

Hai nàng chỉ đành rời khỏi hắn và đi bắt chuyện với vị khách đầu tiên của tửu điếm, bắt đầu cho một ngày bận rộn.

Mộ Dung Thiên cười khì một tiếng rồi vừa bước lên thang gỗ vừa ngâm nga:

– Lạp mễ tác lạp, lạp mễ tác lạp, lạp mễ tác lạp mễ tác lạp lạp lạp…

Lệ Toa và Lạc Na dõi mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, rồi cùng thầm nghĩ với sự hâm mộ: “La Địch tiên sinh thật là hay, lúc nào cũng tràn trề sức sống như vậy!”

Quả thật, ngoài mặt thì Mộ Dung Thiên xem ra vẫn như một La Địch vô tư vô lự mà hai nàng vẫn biết, là một người tuổi trẻ cởi mở, cổ quái, bất cần đời, và có hơi chút hiếu sắc. Thế nhưng trong lòng hắn đang có một nỗi nhục được khắc sâu không thể gạt bỏ, bất quá hắn chỉ không hy vọng là nỗi nhục ấy sẽ làm thay đổi phong cách đối nhân xử thế của mình mà thôi. Nếu như dùng một câu để hình dung Mộ Dung Thiên ngày nay và trước kia có gì khác biệt thì có thể nói thế này – Mộ Dung Thiên trước kia vốn không có chí lớn, nhưng giờ đây hắn là một tên sắc lang đã có mục tiêu để phấn đấu. Hơn nữa, mục tiêu của hắn lại còn rất vĩ đại nữa kia.

Mộ Dung Thiên ở trong phòng suy nghĩ hết một ngày, cho đến tận nửa đêm cũng là lúc tửu điếm của Tư Ân đóng cửa thì mới thản nhiên xuống lầu ăn cơm với mọi người. Mạc Lý An cũng là một lão già thích náo nhiệt, ngày thường vẫn đợi đến lúc đóng cửa thì mới đến ăn tối chung cho vui. Kỳ thật, việc mọi người cùng tụ tập tại một chỗ để vừa ăn vừa nói chuyện, cười cười nói nói vui vẻ là một việc tốt và tạo nên bầu không khí thân thiện. Cả Tiểu Á và Tư Tư cũng nhào đến tham gia, chúng leo lên bắp đùi của Lệ Toa và vai của Lạc Na ngồi chễm chệ trên đó. Hai con yêu thú này không phải thuộc giống động vật ăn thịt, nên thức ăn của chúng chỉ là một ít cơm nắm làm từ hoa quả hạt, ấy vậy mà chúng lại có vẻ rất thích thú, hít lấy hít để mùi thơm của thức ăn. Tuy nhiên, do tuổi tác của Tư Tư còn quá nhỏ nên rất vụng về, nó dùng bàn chân chụp lấy nắm cơm tròn vo mãi mà không được, thỉnh thoảng cứ bị rớt xuống đất khiến cho nó cuống lên mà kêu chí chóe liên hồi. Dáng vẻ của nó thật là đáng yêu và đã tạo ra một trận cười vui vẻ cho mọi người.

– La Địch, hôm qua ngươi tiến hành việc chế luyện thuốc đến đâu rồi?

Tư Ân vừa ăn vừa hỏi, cả bộ râu mép cũng dính đầy mỡ, trông lão chẳng phong phạm của bậc trưởng giả chút nào.

“Sột….sột…” Cách ăn của Mộ Dung Thiên càng khó coi hơn. Lúc này hắn đang nuốt mì vào đầy miệng và phát ra những âm thanh rất khiếm nhã. Tay phải của hắn cầm miếng thịt nướng thật to, tay trái thì cầm chiếc ly đựng đầy loại chất lỏng màu xanh biếc – Bích Da Linh – thỉnh thoảng lại đưa lên miệng uống ừng ực, khiến cho thứ chất lỏng đó cũng không ngừng nhiễu từ trên cằm xuống đất. Khi nghe hỏi, hắn nuốt vội một cái rồi đáp:

– Theo ta nghĩ, có lẽ là rất thuận lợi.

Mỗi lần nhìn thấy Mộ Dung Thiên ăn cái gì là trong lòng Mạc Lý An đều không kìm được sự thán phục mà than thầm: “Hào phóng, thật là rất hào phóng!” Lão xuôi nam ngược bắc đã nhiều năm, nhưng đây mới là lần đầu nhìn thấy cách ăn phóng khoáng hơn mình, chẳng những thế, xem ra lại còn cao hơn không chỉ một hai bậc, mà có lẽ là còn cao hơn rất nhiều. Lúc này Mạc Lý An mới có cảm giác mình đã già rồi, và bản thân lão đã không còn có thể so bì với những người trẻ tuổi tràn trề sức sống nữa.

Còn ba người Tư Ân, Lệ Toa, và Lạc Na thì đã từng nhìn thấy thời điểm ăn uống của hắn còn lợi hại hơn cả gã Ba Tây kia, nên lại có suy nghĩ khác. Hai nàng thỉnh thoảng lại liếc trộm Mộ Dung Thiên một cái, còn miệng thì tủm tỉm cười không thôi, không biết có phải là đang nhớ tới những câu chuyện cười nham nhở của Mộ Dung Thiên hay không.

Mạc Lý An nghe vậy thì cười ha hả, nói:

– Vậy là tốt rồi! Ngươi cứ yên tâm đi, với chỉ số cao như thế thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đâu.

Mộ Dung Thiên ném khúc xương đã gặm sạch sẽ lên trên bàn rồi nói:

– Được rồi, ta muốn hỏi lão câu này, một người có thể lựa chọn hai chức nghiệp hay không?

Mạc Lý An trả lời:

– Cũng không phải là không có thể. Thật ra có rất nhiều chiến đấu chức nghiệp giả cũng có năng lực đảm nhiệm luôn sinh hoạt chức nghiệp hoặc phụ trợ chức nghiệm, tuy nhiên, bọn họ sẽ không bao giờ tự hạ thấp mình để đi làm công việc của các chức nghiệp thấp hèn đó đâu. Thế nào, La Địch, ngươi hỏi việc này để làm chi?

Mộ Dung Thiên nhổ khúc xương ở trong miệng ra, rồi nói:

– À, ngoài chức nghiệp dược sư ra, ta còn muốn trở thành chiến sĩ nữa.

“Phộc!” Thiếu chút nữa thì Mạc Lý An đã phun hết cả Bích Da Linh đang ngậm ở trong miệng lên mặt của Tư Ân rồi.

– Cái….cái gì? Làm chiến sĩ à?