Hồi 233: Ngoạn Hỏa

Dị Giới Dược Sư

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: bigtet

….

Mộ Dung Thiên nghe gọi thì vội dừng chân và quay đầu lại. Hắn thấy một trung niên nhân với vóc dáng khôi ngô, râu tóc bù xù, mạnh như hùng sư đang chạy nhanh tới.

Mộ Dung Thiên nhanh chóng nhận ra thân phận của y. Người này chính là một trong những Điện hệ ma pháp sư lừng danh trên đại lục, là một thành viên của Thụy Mạn gia tộc, và cũng chính là ngũ thúc của Khiết Tây Tạp, Mạc La Khoa. Mộ Dung Thiên nhớ rằng mình chưa hề gặp y bao giờ, nên trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn vẫn khách khí vòng tay thi lễ, rồi hỏi:

– Mạc La Khoa tiên sinh, chẳng hay ngài tìm ta có việc chi?

Dưới chân Mạc La Khoa có điện quang chớp động không ngừng, tựa như di chuyển rất nhanh, đây chính là môn khinh thuật đặc biệt của y “Phong trì điện xế”. Trong nháy mắt y đã đến trước mặt Mộ Dung Thiên, rồi nói:

– Khải Lý, chúng ta có thể tìm chỗ nào để nói vài câu được không?

Được một cường giả kiêm trưởng bối yêu cầu, dĩ nhiên là Mộ Dung Thiên không thể cự tuyệt, thế nhưng hắn lại không nghĩ ra được ý đồ của đối phương.

oooOooo

Trong một căn khách sảnh của Thụy Mạn gia tộc, nữ tỳ dâng lên hai tách trà thơm cho hai người rồi mới lui ra ngoài. Lúc này Mạc La Khoa liền lên tiếng:

– Khải Lý, có phải ngươi phải trở về liền hay không?

Nhớ tới việc đã lâu không gặp đám người của Lộ Thiến, Mộ Dung Thiên liền gật đầu nói:

– Đúng vậy, Mạc La Khoa tiên sinh, tại hạ đã làm khách ở quý phủ đã lâu, rất đa tạ sự chiêu đãi nhiệt tình của chư vị. Hôm nay đại hội chiêu thân đã kết thúc, ta cũng đến lúc phải đi rồi.

Mạc La Khoa lại hỏi:

– Ngươi có thể ở lại thêm vài ngày chăng?

Mộ Dung Thiên quả thật không hiểu nổi, còn ở lại làm gì chứ, hắn đã bị nốc ao rồi, vậy người này còn nhiệt tình giữ mình lại làm chi? Khải Lý ở tại Lam Nguyệt chỉ là một tiểu nhân vật, vô luận là thực lực, danh khí, hay bối cảnh thì vẫn còn kém nhiều người lắm. Cớ gì mà Thụy Mạn gia tộc lại phái ra một đại nhân vật như vậy để giữ mình lại, họ có dụng ý gì chứ?

Mạc La Khoa mỉm cười, nói:

– Ta dám bảo chứng, đây là một việc tốt rất có lợi cho ngươi đấy.

Mộ Dung Thiên nghi hoặc hỏi lại:

– Ủa vậy à, xin được nghe rõ hơn.

– Trên thực tế, Khải Lý ngươi vẫn còn có hy vọng.

Mộ Dung Thiên chẳng hiểu mô tê gì, hắn chỉ càng rối mù lên:

– Hy vọng gì cơ?

– Thì là hy vọng trở thành một thành viên của bổn tộc.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì lập tức tỉnh táo hẳn lên:

– Mạc La Khoa tiên sinh, như vậy là thế nào? Không phải chiêu thân đại hội đã kết thúc rồi hay sao? Hơn nữa, nếu ta nhớ không lầm thì khi công bố kết quả, toàn bộ người dự thi đều bị rớt đài hết mà.

Mạc La Khoa gật đầu nói:

– Ngươi nói không sai, nhưng đó là quyết định của nha đầu Khiết Tây Tạp chứ không phải là quyết định của Thụy Mạn gia tộc.

Mộ Dung Thiên lại bị rối mù, vội thắc mắc:

– Như vậy thì khác nhau chỗ nào? Tại hạ đã từng nghe rằng Thụy Mạn gia tộc sẽ giao toàn quyền lựa chọn cho Khiết Tây Tạp tiểu thư, vậy quyết định của nàng hẳn là không thể cải biến mới đúng.

Mạc La Khoa cười nói:

– Trên lý thuyết thì là như vậy, thế nhưng ở dưới tình huống đặc thù, chúng ta vẫn có thể can thiệp vào. Mà trường hợp của Khải Lý ngươi chính là tình huống đặc thù vậy.

Mộ Dung Thiên nghe ra ở trong lời y còn có chuyển cơ, tuy vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng hắn vẫn cảm thấy hưng phấn. Mạc La Khoa hẳn là sẽ không ăn no rồi đi làm chuyện ruồi bu đâu, trừ phi y chính là người điên.

Mạc La Khoa giải thích:

– Ta nghĩ chắc ngươi cũng có thể đoán ra được rồi, nhưng ta cũng cứ nói rõ hơn một chút cho ngươi biết vậy. Chúng ta phát hiện ra Khiết Tây Tạp quả thật có hứng thú rất mạnh đối với ngươi, nhưng có lẽ vì giữa các người có xích mích gì đó mà nó không hài lòng với ngươi, nên cuối cùng mới loại bỏ ngươi là vậy.

Mộ Dung Thiên nâng tách trà và hớp một ngụm, tiện thể mượn dịp để đúc kết các manh mối lại với nhau, nhưng hắn vẫn không nhớ ra mình đã đắc tội với Khiết Tây Tạp vào lúc nào. Hắn hỏi:

– Mạc La Khoa tiên sinh, ta quả thật chưa từng gặp Khiết Tây Tạp tiểu thư lần nào, nhưng giữa ta và nàng tựa như quan hệ cũng không tệ kia mà.

Mạc La Khoa cười nói:

– Lòng của nữ nhân thật khó mà hiểu rõ được. Vô luận khi nói về tuổi tác, dung mạo, vóc dáng, đồ trang điểm, thậm chí là khí trời, vv….chuyện dù lớn dù nhỏ thế nào, chúng ta trong lúc bất tri bất giác cũng có thể khiến cho họ bị mất hứng như thường. Tựa như phu nhân của ta vậy, có lần ta vô ý nói là hôm nay không phải một ngày lành, kết quả là bà ta tưởng rằng ta muốn bãi bỏ lời hứa cùng đi dạo phố với bà ta, thế là mấy ngày sau đó chẳng thèm nói chuyện với ta nữa. Nói chung, chúng ta dám xác định, Khải Lý ngươi và Khiết Tây Tạp có xảy ra xích mích nào đó, do đó mà chúng ta muốn giúp các ngươi cởi mở gút thắt đó. Nói như vậy cũng có nghĩa ngươi chính là nhân tuyển tốt nhất của gia tộc bọn ta.

Chúng ta? Chẳng lẽ y đại diện cho toàn bộ Thụy Mạn gia tộc hay sao? Mộ Dung Thiên vừa nghĩ đến đó thì tinh thần đại chấn, nếu có Thụy Mạn gia tộc chống lưng và tạo cơ hội cho mình, vậy thì việc theo đuổi Khiết Tây Tạp rất có hy vọng. Thế nhưng hắn vẫn có phần hoài nghi với món lộc trời cho đó:

– Mạc La Khoa tiên sinh, tại hạ rất cao hứng khi nghe đuợc ngài nói vậy, nhưng ta còn phải xác nhận lại, vì sao chư vị lại cho rằng Khiết Tây Tạp có hứng thú đối với ta chứ?

Mạc La Khoa thoáng có chút ngượng ngùng, nói:

– Không giấu gì ngươi, chúng ta có gắn một trang bị kính tượng truyền tống ở trong phòng Khiết Tây Tạp khi nó thẩm duyệt các lời giải đáp.

Mộ Dung Thiên chợt tỉnh ngộ, nhất định là Thụy Mạn gia tộc đã lén lút gài cái máy đó, giống như máy quay phim lén ở Địa cầu vậy. Chỉ là Thần Phong đại lục chưa thể chế ra cái máy móc nào nhỏ tới như vậy, nên họ chỉ có thể dùng đồ ngụy trang để tránh bị phát hiện mà thôi.

Mạc La Khoa lại tiếp tục nói:

– Chúng ta phát hiện ra sau khi nó đọc xong đáp án của ngươi thì tỏ ra phi thường vui vẻ, nhưng sau đó thì lại tỏ ra cực kỳ tức giận và phiền não. Bởi vậy nên mới suy đoán, nó rất hài lòng đối với đáp án của ngươi, nhưng có lẽ vì có hiềm khích nên mới phải loại bỏ ngươi.

Kỳ thật, Mạc La Khoa và toàn bộ Thụy Mạn gia tộc đều biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Mấy ngày trước khi diễn ra chiêu thân đại hội, Khiết Tây Tạp đã cải trang lén trốn ra ngoài, lúc đó bọn họ tuy biết nhưng lại không ngăn cản nàng mà thôi. Rồi sau đó, việc hai người tranh chấp ở trên Mặc Vân tháp cũng không qua khỏi được tai mắt của họ, bởi vì Đô Linh là địa bàn của họ, bất kể chuyện lớn nhỏ gì xảy ra ở trong thành thì Thụy Mạn gia tộc đều nắm rõ như lòng bàn tay, chứ đừng nói là hành tung Khiết Tây Tạp. Tuy nhiên, lúc đó Khiết Tây Tạp cải trang thành Tạp Hy, mà thân phận này đã từng giúp cho bạn cùng phòng của nàng và cũng là kẻ phản quốc La Địch bỏ trốn. Đây là việc bí mật, nên Mạc La Khoa không thể nói rõ, mà y lại càng không biết người trước mặt mình bây giờ lại chính là La Địch.

Mộ Dung Thiên vừa cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng đầy hoang mang. Theo hắn biết, trước khi đến Đô Linh thành thì hắn chưa từng gặp nàng, hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng không tệ kia mà, vậy thì thù hận từ đâu mà có? Nhưng cơ hội tốt nằm ngay trước mắt, hắn không thể bỏ qua, vì vậy mới nói:

– Mạc La Khoa tiên sinh, vậy ta phải làm gì?

Mạc La Khoa đáp:

– Rất đơn giản, chỉ cần Khải Lý ngươi tiếp tục ở lại đây thêm ít lâu nữa là được.

Mộ Dung Thiên lo lắng hỏi:

– Nếu đúng như lời của ngài, Khiết Tây Tạp rất ghét ta, vậy thì ta đâu thể nào tiếp xúc với nàng được?

Mạc La Khoa cười nói:

– Ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ tùy thời mà tạo cơ hội cho ngươi, còn việc có thành công hay không thì phải trông vào khả năng của ngươi rồi.

Thụy Mạn gia tộc không lo tới thái độ của Khiết Tây Tạp đối với một người là tốt hay xấu, mà họ chỉ lo lắng không có ai làm cho nàng cảm thấy hứng thú mà thôi. Như vậy, vô luận hợp tác kiểu nào cũng được, cũng giống như Mộ Dung Thiên đã từng đánh giá qua, Khiết Tây Tạp đúng là một cực phẩm, và Thụy Mạn gia tộc cũng cho là như vậy. Nếu không phải là một nam nhân có tư tưởng cũng thuộc trình độ cực phẩm ngang với nàng, vậy thì tiểu công chúa đó làm sao lại để vào mắt cơ chứ. Kiệt La Mỗ của Khải Âm gia tộc cũng có thể xem là bạch mã hoàng tử ở trong mắt hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ khác, bất kể là về phương diện gia tộc, tướng mạo, tuổi tác, hay võ công thì gã cũng đều là một nhân tuyển tốt nhất, đồng thời lại một lòng say mê Khiết Tây Tạp, chẳng bao giờ thay đổi; thế nhưng Khiết Tây Tạp lại không thích gã, từ nhỏ đến lớn đối với gã vẫn không nóng không lạnh, không mặn không nhạt. Ngay cả việc gã muốn chọc cho nàng tức giận thì cũng rất khó, với người như vậy, dù cho điều kiện có tốt tới đâu thì cũng chẳng thể có hy vọng được.

Mộ Dung Thiên mừng rỡ cười híp mắt. Không phải chứ, toàn bộ người của Thụy Mạn gia tộc đều sẽ giúp đỡ cho lão tử để theo đuổi tiểu công chúa bảo bối Khiết Tây Tạp của họ. Đây không phải là lùa dê vào miệng cọp sao? Con bà nó, sao khi không lại có được cái vận khí chó ngáp phải ruồi đầy hoang đường đến như thế chứ?

– Đương nhiên việc này chỉ có thể bí mật tiến hành thôi, chứ nếu để cho nha đầu Khiết Tây Tạp biết được thì chỉ e sẽ gây phản cảm với tiểu nha đầu mà thôi. Vì vậy mà gia tộc mời ta đến bàn bạc với ngươi. Thuở thiếu thời, ta đã từng nhậm chức tại Phí Khắc thành, mà phụ thân quá cố của ngươi lại đã từng là một cư dân ở đó. Tuy chúng ta chưa từng lai vãng, nhưng ta sẽ tuyên bố ngươi là nhi tử của cố hữu và sẽ giữ ngươi ở lại đây chơi ít lâu. Trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ tận lực mà tạo cơ hội cho ngươi, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm mà làm, còn chuyện thành hay bại thì đều trông vào bản thân ngươi đấy. Dù sau này không thể thành công, chúng ta cũng vẫn sẽ có quà tặng cho ngươi.

Mộ Dung Thiên ngoác miệng ra cười thật tươi, dứt khoát nói:

– Tốt lắm, vậy sẽ không thành vấn đề. Rất đa tạ Thụy Mạn gia tộc đã cho ta một cơ hội tốt như vậy. Khải Lý nhất định sẽ làm hết sức.

Mạc La Khoa bất đắc dĩ cười khổ, vì việc hôn sự của Khiết Tây Tạp, vì thế hệ mới của Thụy Mạn gia tộc, họ đã tận hết khổ tâm, toàn dân đều là binh lính, ai nấy cũng đều là bà mai. Nói trở lại, không biết có phải vì chân lý “thịnh cực tất suy” tác động hay không, bốn trăm năm trước, Thụy Mạn gia tộc là đại gia tộc lớn nhất đế quốc với nhân số hơn bốn ngàn người, nhưng từ đó về sau thì cứ tuột dốc từ từ, cho tới khi rơi vào hoàn cảnh mỗi đời chỉ có một kẻ kế thừa duy nhất như hiện nay. Cho dù nam nhân trong tộc không ngừng cưới thê lập thiếp, cưới nữ nhân của đủ mọi chủng tộc, họ không hề để ý đến việc môn đăng hộ đối, đồng thời hầu như ngày nào cũng tích cực “chế tạo” người mới, vậy mà vẫn không thể sinh ra được một hậu nhân khác cùng bối phận với Khiết Tây Tạp. Nếu không may, đến đời kế tiếp thì Thụy Mạn gia tộc sẽ phải giao vào tay những họ hàng xa, không phải trực hệ như thân thích bên họ ngoại, đường đường đại cơ nghiệp lại bị hủy trong chốc lát, đến lúc đó thì tất cả mọi người sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn tổ tiên nữa. Mà đây lại không phải là trớ chú của Vu nữ, mà nó chỉ có thể là trớ chú của chư thần nên mới lợi hại như thế. Thụy Mạn gia tộc có khi còn nghi ngờ không biết dòng tộc của mình có phải đã làm việc gì trái với thiên đạo trong lúc vô ý hay không, vì vậy nên họ không ngừng làm việc thiện để tích đức, hy vọng có thể rửa sạch trọng tội, và mong cho Khiết Tây Tạp có thể kéo dài dòng máu của họ Thụy Mạn.

– Được rồi, Khải Lý, ngươi hãy tạm thời đến chỗ ta ở chơi vài ngày, đừng tỵ hiềm gì cả, cũng đừng lo sẽ bị nha đầu Khiết Tây Tạp nhìn ra. Những người khác trong bổn tộc sẽ không tiếp xúc nhiều với ngươi, mọi việc đều sẽ do ta sắp xếp. Về phần ngươi nếu có cần điều gì thì cứ việc cho ta biết là được.

Tính cách của thương nhân là hễ thấy lợi là phải tận dụng thời cơ, vì vậy nên khi Mộ Dung Thiên vừa nghe được có thể chiếm tiện nghi thì hắn vuốt vuốt cằm, trong lòng thầm suy tính. Thụy Mạn gia tộc hẳn là có không ít bảo vật, mình có nên vơ vét vài món hay không? Thế nhưng người ta đã dâng Khiết Tây Tạp lên đến tận cửa, vậy mà mình còn tham lam như thế thì hình như không được tốt lắm. Cuối cùng hắn quyết định giữ lại một chút thể diện, nên nói:

– Cứ để từ từ xem đã, hà hà….

oooOooo

Khiết Tây Tạp đang cưỡi phi hành sủng vật của nàng là Lam Quang điểu sáu cánh, nhàn hạ bay lượn trên bầu trời của Thụy Mạn gia tộc. Vừa khéo nàng lại trông thấy Mộ Dung Thiên và Mạc La Khoa rời khỏi khách sảnh. Nàng thấy vậy thì suýt chút nữa đã ngã nhào từ trên lưng chim xuống đất luôn. Cũng may là kỹ thuật khống chế tọa kỵ của nàng rất cao siêu, nên mới giữ cho mình không bị ngã nhào như thế.

Chuyện gì xảy ra thế này? Những người bị loại bỏ không phải đã đều ly khai hết rồi sao? Tại sao tên xú trùng kia còn ở lại đây vậy chứ? Mình đã tính bỏ qua cho hắn, không ngờ hắn lại là âm hồn bất tán.

Ở bên cạnh hắn lúc này lại đang là ngũ thúc Mạc La Khoa, Khiết Tây Tạp thoáng cảm thấy trong đó có gì đó không đúng, vì vậy mà nàng nghĩ rằng cần phải làm sáng tỏ việc này mới được. Thế rồi nàng vỗ vỗ lên cổ chim Lam Quang rồi nói:

– Tích Tích, chuẩn bị phát xạ, mục tiêu là tên tiểu tử mặc bộ giáp màu hồng kia nhé!

– Da……

Lam Quang điểu sáu cánh kêu lên một tiếng trầm thấp, sau đó từ trên cao khép sáu cánh lại, rồi nhắm mặt đất mà lao vụt xuống, tốc độ cực nhanh, tựa như kình tiễn vậy, nhưng nó lại không hề phát ra một tiếng động nào. Đây quả thật là một loại sủng vật kỳ lạ, hiển nhiên là một công cụ dùng để ám toán rất tốt.

Mạc La Khoa đang trò chuyện với Mộ Dung Thiên nhưng sự cảnh giác của y rất linh mẫn, lúc đó y đột nhiên cảm nhận được sự hung hiểm đang ập tới, y là người từng trải hơn trăm trận chiến nên kinh nghiệm đầy mình, lúc này y không cần quay đầu lại mà chỉ xô Mộ Dung Thiên sang một bên. Lam Quang điểu sáu cánh lập tức lao xẹt qua người hắn, nó vừa mất đi mục tiêu liền đâm sầm xuống mặt đất, thế nhưng nó lại không hoang mang chút nào, sáu cánh xòe rộng ra, còn cả người thì đáp tà tà xuống đất tựa như trang giấy bay tà tà trong gió vậy.

Thấy chiêu ám toán của mình bị thất bại, trong lòng Khiết Tây Tạp rất bực tức, nhưng nàng vẫn giả bộ như không biết gì, nói:

– Úi chà, ngũ thúc thúc, các người không sao chứ? Không ngờ Tích Tích lại chơi trò nhào lộn một ngàn linh tám mươi độ (tức là nhào lộn ba vòng) từ trên cao xuống đất, nhưng không ngờ lại thất bại.

Mạc La Khoa không cần nhìn cũng biết đó là Khiết Tây Tạp, bởi vì kỹ thuật không ngự của nàng rất cao minh, mà Lam Quang điểu lại là sủng vật cực kỳ thông minh nữa, vậy sao lại có thể xảy ra tai nạn được chứ, hơn phân nửa chắc là trò đùa dai của nàng rồi. Tuy không có biện pháp gì đối phó với nàng, nhưng y cũng chỉ có thể lên mặt răn dạy vài câu theo lệ, nhằm giữ lại uy tín của bậc trưởng bối chứ, nếu không thì nàng đúng là vô pháp vô thiên rồi.

– Khiết Tây Tạp, ngươi thật là nghịch ngợm đấy, may mà không làm thương hại đến quý khách!

– Quý khách?

Khiết Tây Tạp nghe vậy thì mới giật mình kinh hãi, không phải mình nghe lầm chứ? Người này lại là quý khách của gia tộc à?

– Phải!

Mạc La Khoa gật đầu nói tiếp:

– Khải Ly là nhi tử của một vị cố hữu của ta khi còn nhậm chức tại Phí Khắc thành. Khó có dịp mà hắn đến Đô Linh chơi, do đó mà ta định giữ hắn lại làm khách một thời gian, sau đó mới để hắn về nhà.

Khiết Tây Tạp nghe vậy thì có hơi choáng váng, còn giữ hắn lại một thời gian, nói như vậy tức là thỉnh thoảng còn sẽ gặp mặt hay sao? Trừ phi nàng ở suốt trong phòng hoặc là ở nội viện và không ra ngoài, thế nhưng nếu muốn nàng ở lỳ trong phòng hoặc là một ngày một đêm không đi lại đây đó ở trong phạm vi của Thụy Mạn gia tộc thì nàng sẽ rất khó chịu, chắc chắn nàng sẽ buồn đến chết mà thôi.

Khiết Tây Tạp lưỡng lự không biết có nên tìm cơ hội nói rõ cho hắn biết là mình rất chán ghét hắn hay không? Đồng thời nói cho tên Khải Lý này biết là trước kia mình chỉ diễn kịch với hắn, chứ trên thực tế thì hắn chỉ như là một con sâu ở trong trái cây vậy. Nhưng cuối cùng thì Khiết Tây Tạp thay đổi chủ ý, vì Lăng Đế Tư thỉnh thoảng vẫn phải trở về Khải Âm gia tộc chứ không thể nào ở lại đây suốt hai mươi bốn tiếng được. Trong khoảng thời gian đó, có người cho mình tiêu khiển cũng tốt.

Khiết Tây Tạp hạ quyết tâm xong, nàng liền dùng thân phận chủ nhân mà “nhiệt tình chiêu đãi” hắn, phải “đùa giỡn” thật tốt mới được.

Đương nhiên, có vài thứ không nên đùa tới, ví dụ như là đùa với lửa vậy.

Hết hồi 233