Hồi 287: Thượng Ty)

Dị Giới Dược Sư

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: bigtet

…. La Địch, ta tính phái ngươi đi đảm nhiệm một chức vụ quan trọng hạng nhất – làm thành thủ của Mễ Kỳ Tư thành, ngươi thấy thế nào? Nói chính xác một chút thì cũng đến lúc ngươi nên làm thành thủ rồi, quyết định này có thể trở thành chính thức hay không thì phải coi biểu hiện của ngươi trong thời gian sắp tới tốt xấu thế nào đấy.

Cuối cùng thì Mộ Dung Thiên cũng hiểu được lời nói trước khi đi của Tư Tháp Tây Á, tuy rằng lúc trước Long vương từng đồng ý sẽ an bày cho mình một chức vị tốt, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn bất ngờ như thường, vì thành thủ là một quan hàm rất lớn. Ngoài thành chủ, các quân đoàn và những người có thế lực trong các đại công hội ra, thành thủ là người nắm đại quyền có thể điều động vũ lực. Vào những lúc khẩn cấp, thành thủ cũng là nhân tuyển có quyền lực nhiều nhất.

Tin tức này quả thật quá đột ngột, vì vậy mà trong lúc nhất thời, Mộ Dung Thiên vẫn chưa thể tiếp thụ được. Hắn ngập ngừng hỏi:

– Đảo chủ, việc này….ta có được không?

Mộ Dung Thiên hơi do dự, không phải vì hắn không tin tưởng vào năng lực của mình, mà trên thực tế thì việc thăng chức này có vẻ quá nhanh, quả thật là còn nhanh không thua gì thiểm điện nữa. Theo dự đoán của hắn, dù có Mạch Khắc Tắc Nhĩ chống lưng, nếu muốn từ một chức giám sát sứ mà nhảy lên một chức vị có thực quyền thì cũng cần không ít thời gian, phải trèo từ thấp lên cao, đi từng bước một mới đúng. Không ngờ thủ bút của Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại có tác dụng lớn đến như thế. Long vương đúng là Long vương, ông ta làm việc rất quyết đoán và dứt khoát, quả thật không có ai sánh bằng.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ hỏi lại:

– Tại sao lại không được? Chẳng lẽ ngươi thiếu lòng tin với mình sao?

– Tất nhiên là không phải vậy!

Mộ Dung Thiên vội vàng phủ nhận:

– Chỉ là trước đây ta chưa hề làm ra được thành tích gì để xứng với chức thành thủ, nếu một bước đã nhảy lên trời ngay thì chỉ sợ nhiều người sẽ không phục, nói không chừng sẽ có người ở sau lưng nói xấu, bảo là ta chỉ biết dựa dẫm vào đảo chủ ngài…

Mạch Khắc Tắc Nhĩ cắt ngang lời hắn:

– Ta nói được là được! Công việc điều nhiệm sẽ do ta giải quyết, ngươi không cần quan tâm tới. Ta chỉ cần muốn nghe ngươi trả lời được hay không mà thôi.

Mộ Dung Thiên hít sâu một hơi, cố đè nén cho tâm tình bình tĩnh trở lại. Trong đầu xoay chuyển ý nghĩ, đoán xem thâm ý trong việc này của Long vương là thế nào. Chẳng lẽ ông ta đã chấm trúng năng lực điều khiển quân đoàn 376 trước kia của mình, nên bây giờ nỗ lực bồi dưỡng và đề bạt nhân tài đắc lực để sau này dễ dàng thao túng? Bên trong việc này có âm mưu gì hay không? Nếu là một người khác thì Mộ Dung Thiên đã có thể phân tích đôi chút, nhưng tâm tư và tác phong hành sự của Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại như vậy thì thật là khó hiểu.

Hôm nay hắn chỉ có thể trở thành một con cờ của Mạch Khắc Tắc Nhĩ mà không có đất để phản kháng, nhưng bị thao túng cũng không có nghĩa là có hại. Mộ Dung Thiên cho rằng từ chỗ của Long vương, hắn có thể còn đạt được nhiều thứ tốt hơn nữa.

Tuy có hơi đột ngột, nhưng đây quả thật là một cơ hội tốt ngàn năm một thuở, nếu bỏ qua lần này thì lần sau không biết bao giờ mới có lại một cơ hội ngon lành như thế, vì vậy mà Mộ Dung Thiên quyết định đánh cuộc một phen. Sau khi hạ quyết tâm xong, hắn liền nói:

– Được, ta chấp nhận!

Nghe xong lời đó, Mạch Khắc Tắc Nhĩ mới mỉm cười, nói:

– Tốt, ngươi không hề làm ta thất vọng. Ta chỉ thưởng thức những kẻ có năng lực và lòng tin, nên nhất định cũng sẽ cho hắn cơ hội để biểu hiện mình. La Địch, biểu hiện trước kia của ngươi tại Uy Nhĩ thành cũng đủ để đảm nhiệm chức vụ này rồi, ta nhìn quyết không sai đâu.

Mộ Dung Thiên vội thốt lời khiêm tốn:

– Đảo chủ quá khen rồi!

Long vương nói tiếp:

– Ngươi chưa từng đảm nhiệm một chức võ quan nào, nên về phương diện này có thể là chưa có kinh nghiệm nhiều lắm. Ta có thể chỉ điểm cho ngươi vài điều cơ bản. Còn mấy tháng nữa thì ma thú sẽ bạo động, trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ quan trọng nhất của thành thủ là phải chuẩn bị chu đáo các công việc phòng ngự, như là phân phối nhiệm vụ, chi viện cho đồng minh, cùng với tổ chức các ám sát đội để tận hết khả năng mà tiêu diệt một số biến dị ma thú xuất hiện sớm, đừng để chúng có cơ hội trưởng thành, như vậy thì trong lúc giữ thành, công việc của ngươi sẽ dễ dàng hơn nhiều. Còn chi tiết cụ thể thế nào thì đến lúc đó nhị nhi nữ Tư Tháp Tây Á của ta sẽ nói cho ngươi biết. Phòng thủ là điểm mạnh của ngươi, ngày trước ngươi đã từng lấy yếu chống mạnh, khiến cho tổn thất của phe mình được giảm đến mức thấp nhất, đó chính là điều chứng minh tốt nhất. Còn về phương diện năng lực tổ chức, xem ra ngươi chắc sẽ tạo bất ngờ cho ta thấy phải không?

Mộ Dung Thiên nói như đinh đóng cột:

– Ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của đảo chủ. À phải rồi, chừng nào thì ta sẽ nhậm chức?

– Sau khi hạ lệnh điều nhậm, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đưa nó đến công hội cho họ giải quyết, đại khái chừng ba ngày sau là xong.

Mộ Dung Thiên ngơ ngác:

– Ba ngày?

Mạch Khắc Tắc Nhĩ gật đầu nói:

– Phải, tuy có hơi vội vàng, nhưng thành thủ của Mễ Kỳ Tư thành đã được điều đi hơn mười ngày rồi, còn mấy tên phó thành thủ thì không ai nhường ai, tối ngày chỉ biết sinh sự cãi nhau. Tư Tháp Tây Á thì bận rộn sự vụ, nên không rảnh để mà lo lắng tới bọn chúng, vì vậy mà phải sớm phái người đến đó để áp đảo bọn chúng mới được.

– À, thì ra là vậy.

Từ trong lời nói của Mạch Khắc Tắc Nhĩ, Mộ Dung Thiên mới nắm bắt được tình huống của chức vụ mới của mình, quả thật là không đơn giản chút nào. Ngoài những việc quan trọng cấp thiết là tổ chức công việc giữ thành và thành lập ám sát đoàn, vv…..đầu tiên còn phải giải quyết vấn đề nội bộ nữa.

Sau khi bàn luận thêm vài việc liên quan đến chức vụ mới, Mộ Dung Thiên lại hỏi:

– À đảo chủ, tình huống ở Thủy Đô thế nào?

Tuy đã rời khỏi Thủy Đô, nhưng hắn vẫn quan tâm đối với cuộc tranh quyền này, bởi vì tầm ảnh hưởng của nó quá lớn đi.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ đáp:

– Cũng tốt, bởi vì ngươi đã bỏ đi nên Bố Lang gia tộc hoài nghi ngươi không phải là người của Duy Đa Lợi Á, hiện thời họ vẫn giữ thái độ trung lập, còn về phần Toa Phỉ thì….

Ông ta khẽ nheo nheo mắt, rồi tiếp:

– Nữ nhân này quả thật là giảo hoạt như rắn rết, ả đã ngừng tất cả mọi hành động có thể khiến cho người ta nắm cán, vậy thì sẽ không có ai đụng đến ả được. Ở Thủy Đô, ả nhất định là có vây cánh, nếu như thẳng thắn ra mặt diệt trừ ả thì không có vấn đề gì, nhưng hại nhiều hơn lợi. Hiện tại tình thế cũng không đến nỗi quá xấu, nên tốt nhất là vẫn để cho các quốc gia trung lập giữ vững sự đoàn kết nội bộ mới được. La Địch, ta nghĩ ngươi cũng hiểu rõ ý đồ của Lam Nguyệt phải không? Ngươi hẳn cũng rất hiểu rõ tầm quan trọng của Thiên Lý mục trường, bằng không thì đã không mạo hiểm ra tay đối phó với Phi Đa Lợi khi còn ở trên thuyền, giúp cho Duy Đa Lợi Á ra mặt thành lập mối quan hệ tốt đẹp. Đây chính là điểm mà ta thưởng thức ngươi nhất, ngươi có tầm nhìn rất chính xác, lại biết nhìn xa trông rộng và phán đoán nhanh nhẹn, đồng thời lại có dũng khí nữa! Trong đám người trẻ tuổi hiện nay, loại người có đảm lược như vậy cũng không nhiều lắm.

Trên thực tế, khi Mộ Dung Thiên xuất thủ ở trên thuyền thì vốn không biết gã ngâm du thi nhân kia chính là Duy Đa Lợi Á, thuần túy chỉ là vì lửa giận. Nhìn một đứa bé vô tội bị tên sát nhân điên cuồng hành hạ cho đến chết, đó là một chuyện tàn nhẫn mà hắn không thể nào nhẫn nhịn được. Không ngờ việc đó lại là cơ hội “chó ngáp phải ruồi”, trở thành ưu điểm mà Long vương rất tán dương.

Nhìn Mạch Khắc Tắc Nhĩ đang đứng gần trong gang tấc, trong lòng Mộ Dung Thiên bỗng nhiên dâng lên một cảm giác cổ quái. Vào một năm trước đây, hắn chẳng bao giờ dám nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại được đàm luận thế sự với một thánh cấp cường giả, một tộc trưởng của đại tộc, và cũng là thủ lãnh của một thế lực lớn mạnh nhất trên đại lục.

Đột nhiên nhớ tới vấn đề sinh ý của mình, Mộ Dung Thiên liền nhân cơ hội này nói luôn:

– Đảo chủ, ta còn một việc trọng yếu muốn thương nghị với ngài.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ buông gọn lỏn một câu:

– Cứ nói!

– Chuyện là thế này, công việc của thành thủ không nhàn hạ như chức giám sát sứ. Nếu ta bỏ đi như vậy thì sinh ý sẽ khó tránh khỏi gặp trở ngại, vì vậy nên ta muốn mượn đảo chủ một ít nhân thủ đáng tin cậy để giúp cho việc quản lý kinh doanh.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ nghe vậy thì hơi bất ngờ, ông ta còn chưa lên tiếng thì Mộ Dung Thiên đã tự động đề nghị để Long tộc nhúng tay vào việc kinh doanh của hắn. Chỉ cần hơi suy nghĩ một chút thì ông ta liền hiểu ra mối quan hệ lợi hại ở trong đó, việc này đúng là song phương đều có lợi, vì vậy mà ông ta gật đầu đáp ứng ngay:

– Tốt, việc này không thành vấn đề, nhưng ta chỉ an bài hảo thủ giúp ngươi về mặt quản lý kinh doanh thôi.

Tuy đã sớm đoán ra được kết quả, nhưng đáp án của Mạch Khắc Tắc Nhĩ vẫn khiến Mộ Dung Thiên cực kỳ vui mừng, không ngờ vấn đề lo lắng nhất của mình lại được giải quyết dễ dàng như vậy. Sau này đi nhậm chức mới thì chuyện kinh doanh ở nhà cũng sẽ không còn gì phải lo nữa. Hơn nữa, trước đây hắn từng bị ám toán ở Phục Hoạt khu, đa phần là do vấn đề xung đột lợi ích trên thương nghiệp mà ra. Mộ Dung Thiên đoán rằng kẻ chủ mưu đứng sau âm mưu lần đó chính là tập đoàn liên hợp thương nghiệp lớn nhất tại Tát La – tam đại thương hội – đã gây nên, bởi vì sách lược phát triển nghiệp vụ của Mộ Dung Thiên lúc ban đầu đã làm cản trở tài lộ của bọn chúng. Hôm nay thương nghiệp của hắn đã có Long tộc dự phần vào, vậy thì tam đại thương hội khi ném chuột tất sẽ sợ vỡ đồ thôi.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại nói:

– Người quản lý các chi nhánh thương vụ của ngươi, Ca Ngõa Lợi Phu Nặc, quả là một nhân tài. Lúc trước bắt y làm hội trưởng của một Thuế Vụ công hội nhỏ bé tại thành thị cấp bốn thì thật là mai một tài nghệ của y.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì hơi rùng mình, không ngờ cả Ca Ngõa Lợi Phu Nặc ở tận chốn xa xôi như vậy mà ông ta cũng biết tới nữa.

Nhưng lời tiếp theo của Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại còn khiến người ta kinh hãi hơn nữa:

– Lại thêm dưỡng nữ Đình Đình của y, cũng là người vừa trở về Tát La với ngươi, ả chính là một Vu nữ phải không?

Mộ Dung Thiên kinh ngạc tới há hốc miệng. Thân phận của Đình Đình rất bí mật, theo lý thuyết thì ngoài Ca Ngõa Lợi Phu Nặc, mình và hai tỷ muội song sinh Y Phù và Y Dong ra, đáng lẽ không còn ai biết nữa mới phải, không ngờ Mạch Khắc Tắc Nhĩ chỉ hời hợt vạch ra mà lại trúng phốc.

Tuy khẩu khí của ông ta tựa như đang đặt một câu hỏi, thế nhưng có thể nói ra hai chữ “Vu nữ” thì hiển nhiên không có ý phủ nhận rồi. Tất cả mọi người đều là những kẻ thông minh, không cần nói rõ ra lời cũng có thể hiểu được ý tứ của nhau, vì vậy mà trong lòng Mộ DungThiên lại càng thấy sợ hãi hơn, vội vàng nói:

– Đảo chủ quả thật là tinh tường, đã nhìn thấy rõ mọi việc. Tại hạ hết sức khâm phục, giống như sông chảy cuồn cuộn….

Mạch Khắc Tắc Nhĩ xua tay ngăn lời hắn:

– Không cần nịnh bợ ta, ta tuyệt không trách ngươi. Ở bên cạnh ngươi có vài nhân tài như thế giúp đỡ cũng là một chuyện tốt, làm việc gì cũng sẽ thuận lợi hơn. Vu nữ xác thực là một cánh tay đắc lực, bọn họ biết được rất nhiều môn tuyệt kỹ rất hữu dụng, chỉ tiếc rằng Phương Thốn quốc đã sớm bị tiêu diệt, nên Vu nữ cũng không còn lại bao nhiêu nữa.

Khi nhắc tới sự sa sút của một chức nghiệp thần kỳ, Mạch Khắc Tắc Nhĩ cũng không tránh khỏi phải lắc đầu than thở.

Mộ Dung Thiên hỏi dò:

– Xin hỏi tại hạ có thể được biết, vì đâu mà đảo chủ biết được Đình Đình là Vu nữ hay không?

Mạch Khắc Tắc Nhĩ mỉm cười không nói gì, điều đó khiến cho trong lòng Mộ Dung Thiên dâng lên một loại cảm giác bí hiểm khôn lường. Long vương cố ý vạch trần thân phận của Đình Đình tựa hồ như muốn nhắc nhở hắn, mà nói nghiêm trọng hơn thì đó là một lời cảnh cáo, có nhiều thứ mà hắn tưởng rằng rất bí mật, nhưng trên thực tế thì mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của ông ta, tốt nhất là đừng hòng giở trò gì.

oooOooo

Có Long vương ra mặt, hiệu suất công việc tất nhiên là nhanh không tưởng. Văn thư phê duyệt cho một người ngồi vào chức thành thủ của một thành thị cấp một như vậy, ít nhất cũng phải mất nửa tháng mới xong, nhưng hiện nay chưa tới ba ngày đã xong hết.

Mộ Dung Thiên lập tức cùng chúng nữ khởi hành đến Mễ Kỳ Tư, lúc này Long vương cũng không còn lý do để giữ đám người Lộ Thiến ở lại Long phủ, bởi vì ở Mễ Kỳ Tư còn nhiều người khác giúp ông ta giám sát hành động của Mộ Dung Thiên, vốn không sợ hắn sẽ có lòng khác. Trọng dụng một người đến từ xứ khác, thủy chung ông ta vẫn giữ lòng cảnh giác.

Tại Mễ Kỳ Tư, người dẫn đầu đoàn người ra nghênh tiếp Mộ Dung Thiên chính là Tư Tháp Tây Á, nàng vừa nhìn thấy Mộ Dung Thiên thì chìa tay ra và cười dài, nói:

– Đan Ni Tư tiên sinh, thật là vui khi chúng ta lại gặp nhau. Hoan nghênh ngươi trở thành một thành viên của Mễ Kỳ Tư thành.

– Mong thành chủ chiếu cố nhiều cho.

Mộ Dung Thiên cũng đưa tay ra bắt lấy tay nàng, bàn tay ấy đúng là mềm mại không xương, trắng mịn tựa như tơ gấm. Tên sắc lang thầm rúng động trong lòng, có một vị mỹ nữ thượng ty như vậy, xem ra cũng là một việc tốt lắm đây.