Chương 940: Băng Thiên Tuyết Địa.

Đế Quân

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Lăng nhi, ta biết rõ nói xin lỗi quá không tốt, nhưng ta chỉ có thể nói với ngươi rằng, hảo hảo bảo trọng chính mình, hảo hảo chiếu cố chính mình, không nên làm chuyện không cần làm.

Kiếm Tông!

Trên ngọn núi vạn trượng xa xa, một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ tỏa khí tức lăng lệ hiện ra.

Hôm nay Kiếm Tông có thể nói là phi thường náo nhiệt, chân núi và sườn núi là tông môn Kiếm Tông có không ít người ra vào.

Vô thượng kiếm thể vạn năm khó gặp, ngày nay có thể tận mắt nhìn thấy tự nhiên vô số người chạy tới như vịt.

Một thân ảnh yểu điệu đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, trước người của nàng là thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, lơ lửng giữa không trung… Một người một kiếm giống như dung nhập vào trời đất.

– Tiểu sư muội, môn chủ Tàn Dương Môn Nguyễn Tiêm Hủy tới.

Trong ánh mắt khép chặt bắn ra một tia tinh quang, một đạo kiếm quang lập lòe chấn nhiếp người khác.

– Môn chủ Tàn Dương Môn không phải Phương Đông Lưu sao? Đổi thành Nguyễn Tiêm Hủy lúc nào? Tên kia quả nhiên không an phận mà, đi tới đâu cũng gây chuyện.

– Nguyễn môn chủ tốt, thật có lỗi, muốn hỏi ngài một việc, cho nên mời ngài đến nơi đây, kính xin đừng trách móc.

Trong mây mù lượn lờ, thời điểm này ánh mắt Nguyễn Tiêm Hủy thoáng ngưng tụ, một giọng nói vang vọng truyền ra.

Một người một kiếm tương dung cùng thiên địa, một hít một thở đều khiến thiên địa run rẩy, trong lúc này người ta cảm giác nếu có người muốn giết thiếu nữ này, thế tất là địch của phiến thiên địa chung quanh, áp lực như thế cho dù Nguyễn Tiêm Hủy thân là cao thủ Hoàng Huyền cũng phải cực kỳ chấn động.

– Không hổ là vô thượng kiếm thể.

Nguyễn Tiêm Hủy nội tâm tán thưởng, chợt hỏi:

– Không biết cô nương mời bổn tọa tới có chuyện gì?

Trong nội tâm Nguyễn Tiêm Hủy tán thưởng, đồng thời cũng khẩn trương, không thể phủ nhận đồ nhi Trường Tôn Nhiên của mình đủ ưu tú, Tịch Diệt Băng Tâm Công dưới sự giúp đỡ của Thần Dạ tăng lên, còn có truyền thừa trong Nhất Tuyến Thiên.

Nhưng mà trước mặt thiếu nữ có được vô thượng kiếm thể thì không đủ nhìn.

Tại Đại Hoa hoàng triều, năm đó Kiền lão phát hiện Trường Tôn Nhiên thì Nguyễn Tiêm Hủy đã từng nói qua, gặp được Trường Tôn Nhiên lúc đó Nguyễn Tiêm Hủy như nhặt được trân bảo, không cho rằng ngoài đồ nhi của mình có ai sánh bằng.

Nhưng không ngờ Đại Hoa hoàng triều là gió nào thổi, thai nghén ra nhiều nhân vật ưu tú như thế.

Nguyễn Tiêm Hủy chính là lo lắng cho Trường Tôn Nhiên, thiếu nữ này ưu tú như vậy, đồ nhi của nàng thật có thể giữ Thần Dạ cả đời hay không?

– Nguyễn môn chủ, ngươi đang suy nghĩ gì.

Thiếu nữ cười khẽ, như mộng như ảo.

Giờ khắc này Nguyễn Tiêm Hủy hơi thất thố.

Thiếu nữ dáng tươi cười chậm rãi thu liễm, im lặng một lát mới hỏi:

– Tàn Dương Môn đổi môn chủ là do tên kia sinh chuyện lung tung, hắn hiện tại vừa vặn rất tốt, bọn họ hiện tại rất tốt, không biết bây giờ đang ở đâu.

Hỏi mấy câu liên tiếp, làm cho Nguyễn Tiêm Hủy lập tức hiểu thiếu nữ này đang nhớ Thần Dạ, trong suy nghĩ đầy yêu thương, cũng không thể kém hơn Trường Tôn Nhiên, mà nàng bất đắc dĩ còn nhiều hơn Trường Tôn Nhiên.

Xem ra cho dù thiếu nữ này là tình địch của đồ đệ nàng, Nguyễn Tiêm Hủy cũng có chút đau lòng, đồng thời thân là nữ nhân, nàng cũng ghen ghét Thần Dạ.

Người trẻ tuổi kia cho dù cực kỳ ưu tú, có thể dựa vào cái gì muốn cho các thiếu nữ, đều vì hắn nóng ruột nóng gan, cam tâm không hối hận.

– Bọn họ hiện tại rất tốt, vừa rời khỏi Tàn Dương Môn, cô nương không cần lo lắng cho bọn họ.

Nguyễn Tiêm Hủy nhẹ giọng thở dài.

– Đều rời khỏi.

Trong ánh mắt xinh xắn của thiếu nữ nhíu chặt lại, sau đó hồi lâu, mới khôi phục nguyên trạng, cười nhạt nói:

– Nguyễn môn chủ, Trường Tôn Nhiên khẳng định có chuyện a.

– Cô nương quả nhiên thông minh.

Nguyễn Tiêm Hủy cũng khôi phục thái độ bình thường, nghiêm mặt nói:

– Nhiên nhi nói, chuyện trải qua đều đã qua, đã phát sinh dù sao cũng phát sinh, không cách nào quên, càng không bỏ được, nhưng mà cũng cần đối mặt, chỉ cần trực diện đối mặt giống như rãnh trời, cũng nhất định phải đối mặt, Nhiên nhi cho ta biết, nàng nhất định phải ở cùng Thần Dạ.

– Trường Tôn Nhiên chính là Trường Tôn Nhiên, nàng tự tin cũng vì hoàn cảnh và địa vị cải biến.

Thiếu nữ cười khổ lắc đầu.

Nguyễn Tiêm Hủy tiếp tục nói:

– Nhiên nhi còn nói, từ nay mà nói ở Tàn Dương Môn, toàn lực phối hợp Kiếm Tông hành động, nàng nói tất cả sẽ là thiên lôi của Kiếm Tông.

Giờ khắc này tâm thần thiếu nữ cải biến, hồi lâu sau mới chậm rãi nói ra:

– Nàng yêu Thần Dạ, yêu thương tất cả, Thần Dạ ca ca, ngươi ngàn vạn không nên phụ nàng.

Đều là người trong Đại Hoa hoàng triều, cho dù không có xuất hiện cái gì, thời điểm này hoặc vô tình ý hoặc cố ý, âm thầm giao thủ vẫn có.

Thiếu nữ này thì Trường Tôn Nhiên vô cùng hiểu rõ, đó là nữ tử cực kỳ thông minh, có khát vọng, càng có dã tâm, ngày nay vì Thần Dạ, cũng có thể nói nàng buông tất cả.

Nghe nói như thế, trong nội tâm Nguyễn Tiêm Hủy càng ghen ghét Thần Dạ, nàng thật không biết người tuổi trẻ kia rốt cuộc hấp dẫn người ta ở chỗ nào.

– Nguyễn môn chủ, dụng ý của Kiếm Tông chúng ta, Trường Tôn Nhiên chắc hẳn đã đoán được vài phần, nếu nàng đã nói như vậy, ta đây cũng không khách khí, có một số việc đúng là cần có người đi làm.

– Cô nương thỉnh nói thẳng,

Hô.

Bầu trời mặt đất vô biên vô hạn, khắp nơi đều có gió mạnh lăng lệ, linh hồn chi lực bao trùm, cả phiến không gian này gió mạnh từng hồi.

Mặt đất nơi này màu trắng, phóng mắt nhìn qua tất cả đều như sông băng, nhiệt độ cực thấp, ở chỗ này cho dù hô hấp đều phi thường khó khăn, Thần Dạ cùng Trường Tôn Nhiên dù là cao thủ Địa Huyền, tại khu vực này cũng không cách nào bay nhanh, bởi vì trên không trung thật sự quá lạnh.

Hàn ý không đâu không có, dễ dàng đông cứng không gian quanh thân bọn họ, tiêu hao huyền khí cực kỳ nhanh, trong phiến thiên địa này, linh khí bị xau tan không thấy đâu.

Làm cho hai người chỉ có thể rơi xuống mặt đất, sau đó tiến lên phía trước.

Nhưng mặc dù là đi bộ, trong thế giới sông băng này Thần Dạ cùng Trường Tôn Nhiên cảm nhận được áp lực cũng không nhỏ, khắp thế giới băng sương đập vào mặt.

– Thần Dạ, rốt cuộc ngươi định đi nơi nào.

Trường Tôn Nhiên trùng trùng điệp điệp thở ra một hơi, trầm giọng hỏi.

Thần Dạ cười cười, nói:

– Cũng đã tới đây mà ngươi còn hỏi sao?

– Không đi không được, còn có phương pháp khác mà!

Trường Tôn Nhiên thần sắc không thay đổi, nàng biết rõ nhưng không có vạch trần, nếu không hắn cũng xấu hổ.

Hạp cốc cấm kỵ không phải không thể tiến vào, nhưng nhất định nếu cứ thế mà tiến vào trong, dù Trường Tôn Nhiên không giống người thường, nhưng mà nàng hiện tại cũng đứng ở góc độ khác mà nhìn.

– Ta có những biện pháp khác, nhưng mà thời cơ tới, yên tâm, không có việc gì.

Thần Dạ vừa cười vừa nói, nghiêng đầu nhìn qua nàng.

Đúng là nhìn chuyện này, làm cho Trường Tôn Nhiên cảm thấy một hồi khẩn trương xuất hiện trong lòng, nhưng mà nàng thò tay giữ chặt góc áo, nói:

– Ngươi có suy nghĩ hay không, thời điểm chính thức tiến vào hạp cốc cấm kỵ thì nghĩ biện pháp cho ta ở bên ngoài, nói cho ngươi biết, sớm bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu đi, nghĩ cũng dừng nghĩ.