Chương 1169: Cô Sơn Lão Tẩu. (2)

Đế Quân

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bọn người Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên cũng nghĩ đến, chỉ bất quá bản thân bọn hắn và Dạ Minh có cừu oán tự nhiên sẽ không để những nhân tố này trong lòng, nhưng Mộc Trọng lại không thể không cân nhắc

Đế chi nhất tộc không muốn đắc tội cũng có đạo lý của bọn hắn, Mộc chi nhất tộc bọn hắn cũng không có lý do gì để phải đắc tội cả, càng thêm mấu chốt chính là Mộc Trọng đến bây giờ vẫn không nhìn thấu Dạ Minh chi chủ

Nhưng hắn là cao thủ cấp bậc Thánh Huyền, như vậy vẫn không nhìn thấu, vậy đã nói rõ cái gì?

Sau khi trầm mặc một lát Mộc Trọng nghiêng nhìn Tử Huyên thản nhiên nói:

– Mộc chi nhất tộc Mộc Trọng chúc mừng Dạ Minh thành lập

– Đa tạ!

Tuy trong thần sắc của Mộc Trọng cũng không khách khí như bọn Đế Tĩnh như, tộc nhân Mộc chi nhất tộc mỗi người đều cao ngạo, có thể thấy được đối với thế lực tân sinh Dạ Minh này mà nói, nó không đảm đương nổi chúc mừng của Mộc chi nhất tộc.

Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhất là Thiên Nguyên, bởi vì hắn vừa rồi rống lên hung hăng nhất, khuôn mặt âm trầm bất định sau khi cực độ phẫn nộ liền lộ ra vẻ dữ tợn cười to.

– Tốt tốt, nếu hai tộc các ngươi đã không muốn nhúng tay vậy thì lão phu cũng không miễn cưỡng, nhưng lão phu từ tục tĩu nói trước, các ngươi có thể không nhúng tay vào nhưng ngàn vạn đừng can thiệp, tất cả đạt được các ngươi cũng đừng mong kiếm một chén canh.

– Tiện nhân, hôm nay cho ngươi tối hậu thư, hoặc là giải tán Dạ Minh hoặc là thuần phục Thiên chi nhất tộc và Liễu chi nhất tộc ta, nếu không sau nửa tháng huyết tẩy Dạ Minh!

– Khẩu khí thật lớn, hắc hắc, đã sớm nghe nói Tứ đại siêu cấp thế lực làm việc bá đạo hung hăng càn quấy, nhất là Thiên chi nhất tộc và Liễu chi nhất tộc, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Một đạo thanh âm già nua đột nhiên vang vọng phía chân trời, không phải do bất kỳ người nào trong đám Thiên Nhàn Yên sơn lão nhân phát ra mà là đến từ phía chân trời.

Trong không gian nơi đó chợt hiện ra một vị lão giả tóc xám trắng mặt lại như hài đồng, đúng là lão giả cùng đến với Thiết Dịch Thiên kia.

Hắn vừa mới hiện thân, toàn bộ bầu trời phảng phất như thời không thác loạn, Liệt Nhật biến mất không thấy gì, nữa một mảnh bóng mờ cực lớn bao phủ toàn bộ Táng Thiên Cốc, trong bóng ma kia tất cả mọi người, kể cả những đám cao thủ Thánh Huyền như Thiên Nhàn đều cảm giác được tất cả khí cơ bản thân đều như bị giam cầm vậy, hô hấp cực kỳ khó khăn.

Khí thế thoáng phát ra, vận hành tự nhiên của Thiên Địa liền phảng phất như bị đạo khí thế này dẫn dắt, tiến tới lấy lão giả làm trung tâm bắt đầu chậm rãi di động

– Thiên Huyền cao thủ!

Lão giả có thực lực như thế khiến bọn người Đế Tĩnh Mộc Trọng phải nghẹn ngào kinh hô, trong tộc bọn hắn đều có Thiên Huyền cao thủ cho nên mặc dù không cảm ứng được tu vị chân thật của lão giả nhưng lại có thể nắm chặt tu vi của hắn đến cùng đạt đến loại tình trạng nào

Tiếng nói truyền ra, bọn người Tử Huyên ngược lại tuyệt đối không nghĩ đến sư phụ của Thiết Dịch Thiên lại có thể là một vị Thiên Huyền cao thủ, mà sau một lát trong mắt đám Tử Huyên Huyền Lăng công chúa lại nhanh chóng xẹt qua một tia ảm đạm.

Các nàng đều nhớ rõ ngày kia ở bên ngoài Tang Hồn Sơn Mạch vị lão giả này đã từng chính miệng nói qua, nếu là hắn tiến vào trong Tang Hồn Sơn Mạch cũng không thể sống sót trở về, mà hắn lại là một Thiên Huyền cao thủ ah

– Tiền bối….

Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên đều miệng khô lưỡi nóng, bọn hắn đại biểu cho thức lực của mình mà đến cho nên cũng không để đám Thánh Huyền cao thủ như Thiên Nhàn vào mắt, nhưng mà đối mặt một vị Thiên Huyền cao thủ đừng nói là bọn hắn, coi như là một ít đại nhân vật trong tộc đi qua cũng phải khách khách khí khí với lão giả này này.

Đơn giản là lão giả này chính là Thiên Huyền cao thủ

Phóng mắt khắp thiên địa, Thiên Huyền cao cao tại thượng, tuy trong Thiên Huyền cũng có mạnh yếu, nhưng cao thủ bực này đều không ngoại lệ cũng đã có thể khống chế Thiên Địa rồi, là địch với cao thủ bực này không ai nguyện ý cả.

– Lão phu cùng các ngươi rất quen thuộc sao?

Lão giả lạnh lùng khẽ hừ, vung tay lên trầm giọng nói:

– Quay về nói cho chút ít lão bất tử trong tộc các ngươi biết, cứ nói là Dạ Minh này là Thành Tự Tại ta….

– Thành Tự Tại, Cô Sơn lão tẩu Thành Tự Tại.

Lão giả còn chưa dứt lời Đế Tĩnh đã đột nhiên kinh hô

Sau một lát bọn người Liễu Tông Thần cũng lập tức kinh hô:

– Cô Sơn lão tẩu

Hiển nhiên danh tự Thành Tự Tại người biết không nhiều lắm, nhưng bốn chữ Cô Sơn lão tẩu lại có lực uy hiếp cực lớn

– Không thể tưởng được tiểu tử ngươi rõ ràng biết tục danh lão phu.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Đế Tĩnh, lạnh nhạt nói:

– Đế chi nhất tộc các ngươi làm người ngược lại có vài phần tình nghĩa, trở về nói cho lão gia hỏa trong tộc các ngươi biết, lão phu nhớ kỹ cử động hôm nay của các ngươi.

– Xin đa tạ tiền bối!

Đế Tĩnh đại hỉ, dùng thân phận của hắn tự nhiên hiểu rõ một vị Thiên Huyền cao thủ đến tột cùng có ý ra sao.

Thành Tự Tại nhẹ gật đầu, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên, thanh âm cũng không còn lạnh nhạt như trước:

– Dạ Minh này chính là nơi lão phu an hưởng lúc tuổi già, các ngươi đừng đến quấy rầy, bằng không lão phu không ngại đến hai thế lực các ngươi dạo một chút đâu, có lẽ không làm gì được những lão bất tử kia, nhưng lão phu muốn đại khai sát giới thì có lẽ bọn hắn cũng không bảo hộ được quá nhiều ngươi đâu.

Một hồi nghiêm nghị khiến Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên lập tức cảm giác được khắp người phát lạnh, bọn hắn tuyệt không hoài nghi lời này của Thành Tự Tại, bởi vì dùng thân phận và địa vị của bọn hắn cũng hiểu rất rõ một vị Thiên Huyền cao thủ như cố ý muốn đại khai sát giới thì sẽ có hậu quả đáng sợ thế nào.

– Cút!

Một tiếng quát khẽ phảng phất hóa thành một thanh trường thương không thể phá giải, uy lực cường đại phô thiên cái địa bạo tuôn về phía bọn người Liễu Tông Thần.

Mà đối mặt với uy thế như thế bọn hắn động cũng không dám động chút nào bởi vì Liễu Tông Thần bọn hắn biết rõ đối mặt với Thiên Huyền cao thủ bọn hắn dù có phản kháng cũng không có chút tác dụng nào cả.

Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cổ lực lượng kia trùng kích đến.

– Ha ha Thành lão nhi, cũng đã một bó to tuổi rồi sao còn chấp nhặt một đám vãn bối thế, ngươi không sợ người khác chê cười sao?

Cổ uy lực không thể địch nổi kia đang muốn cuốn tới bọn người Liễu Tông Thần thì một đạo thanh âm già nua đột nhiên vang vọng, theo thanh âm vang vọng, tất cả uy lực nhắm vào bọn người Liễu Tông Thần cũng lăng không biến mất không thấy gì nữa

– Người nào?

Thành Tự Tại ánh mắt co rụt lại, có thể vô thành vô tư hóa giải công kích của hắn, thực lực của người này chỉ sợ còn trên cả hắn.