Chương 1092: Thái Hạo Môn. (2)

Đế Quân

Đăng vào: 2 năm trước

.

Truyền nhân của hai vị Đại Đế, thân phận này trong thiên địa không người nào có thể không để mắt đến bọn họ, mặc dù bọn họ đều còn chưa chân chính trưởng thành.

Thái Hạo môn tọa lạc ở trên đỉnh sơn mạch khổng lồ, nơi này khí phái phi phàm, khắp nơi đều biểu hiện ra khí phái cùng uy nghiêm của thân là một trong bốn thế lực lớn Trung vực nam bộ.

Ở trong bao phủ của vô số đình đài lầu các, một tòa cung điện khổng lồ trùng thiên mà lên lộ ra vẻ cực kỳ rộng lớn, loại khí thế này phảng phất quan sát cả đại địa bát ngát, kinh sợ vô số người ở thời điểm ngắm nhìn tòa đại điện này, đều là không nhịn được trong lòng có kính sợ cùng khát vọng thật sâu, mong đợi một ngày kia bọn họ cũng là có thể nghênh ngang tùy ý đi lại ở trong tòa cung điện này.

Trong đại điện rộng rãi, ánh sáng ngược lại là rất rõ ràng, nhưng không khí có chút trầm muộn.

Ở trong này, hôm nay ít nhất hội tụ chừng hơn trăm người, những người này chia làm ba đợt, trong đó nhân số ít nhất, thực lực cũng tương đối kém một chút tụ lại ở sau lưng một người trẻ tuổi.

Bọn họ nhìn về phía hai ba người khác, nhất là những người ở phía sau một vị lão giả, tức giận trong con mắt đã không cách nào che giấu.

– Bàng Tông!

Người cầm đầu có nhân số ít nhất trong ba người kia chính là Bàng Tông, mà người lên tiếng cũng chính là những người ở phía sau Bàng Tông, ánh mắt không che giấu chút tức giận nào hướng lão giả cầm đầu những người kia.

Hai ba người này mặc dù phục sức không giống nhau nhưng khí tức tản mát ra đều có chỗ tương thông, hiển nhiên tu luyện công pháp đều là xuất ra từ một thế lực.

Lấy lão giả kia cầm đầu, đồng dạng cũng là người của Thái Hạo môn, lão giả cầm đầu chính là Đại trưởng lão của Thái Hạo môn, Đằng Giao!

Lão nhìn về phía Bàng Tông, hờ hững nói:

– Bàng Tông, chuyện nhượng lại thân phận Thiếu môn chủ, ngươi đã nghĩ thông suốt chưa?

Tiếng nói truyền ra, người ở phía sau Bàng Tông càng thêm tức giận.

Vốn là đồng căn sinh, lại thay đổi nhanh như vậy.

Người của Đình Sơn cốc đến bức bách, đó còn chưa tính, vốn cũng không phải là cái quan hệ bằng hữu gì, bọn họ muốn náo như thế nào, tiếp đón liền được, nếu như không tiếp được, đó là thực lực không bằng người, có chết cũng không có câu oán hận nào.

Nhưng mà đều là người mình lại ở chỗ này cùng với ngoại nhân khi dễ người mình, đây là cái ý tứ gì?

Bàng Tông ngược lại là thần sắc không thay đổi, làm cho người ta nhìn không thấu hắn là đang vui hay giận, đón lấy ánh mắt của Đằng Giao, hắn thản nhiên nói:

– Để cho ta nhượng lại thân phận Thiếu môn chủ, ngược lại cũng không phải là không thể được, nhưng mà Đại trưởng lão, ngươi không phải là môn chủ đại nhân, ngươi còn không có tư cách này.

– Càn rỡ, ngươi là thân phận gì lại dám nói với Đại trưởng lão như vậy!

Bên cạnh Đằng Giao, một người nhảy ra chỉ vào Bàng Tông tức giận quát lên.

Ánh mắt Bàng Tông vừa nhấc, nói:

– Ta là Thiếu môn chủ của Thái Hạo môn, là môn chủ tương lai, ta không có tư cách nói như vậy với Đại trưởng lão, như vậy ngươi có thân phận gì mà dám nói với ta như vậy?

– Ngươi?

– Dĩ hạ phạm thượng, ở Thái Hạo môn ta là tội gì?

– Tru diệt!

Phía sau Bàng TÔng, mọi người nhất thời cùng hét lên.

Hai mắt của Đằng Giao run lên nói:

– Bàng Tông, ngươi là Thiếu môn chủ không sai, nhưng mà bởi vì ngươi làm việc không tốt, để cho Thái Hạo môn chúng ta mang đến uy hiếp rất lớn, như thế ngươi liền không có tư cách trở thành Thiếu môn chủ của Thái Hạo môn chúng ta, càng thêm không thể nào sẽ trở thành Môn chủ.

– Nga!

Bàng Tông thật giống như nghe được trò đùa cực lớn, hắn giễu cợt cười nói:

– Vậy xin hỏi Đại trưởng lão, rốt cuộc Bàng Tông ta làm sai cái gì, ta là nhớ được ở ngày đó Đại trưởng lão là người thứ nhất giơ tay tán thành thân phận của ta, tại sao ngày đó không cảm thấy ta làm việc không tốt? Ở sau khi bằng hữu ta rời đi lại cảm thấy ta làm việc không tốt, Đại trưởng lão, là ngài quá hồ đồ, hay là ngài bắt nạt kẻ yếu?

– Càn rỡ!

Đằng Giao cũng là không áp chế được một cỗ hàn ý kia ở trong lòng, nhìn Bàng Tông ở đối diện, lớn tiếng quát lên:

– Lời tốt lão phu đã nói hết với ngươi, vốn định cho ngươi một cái hoàn cảnh yên tĩnh để cho ngươi sống nốt nửa đời sau, bây giờ nhìn lại cũng là không cần thiết rồi.

– Ha ha!

Bàng Tông cũng là cười to:

– Đại trưởng lão, ngài nếu như muốn chỉ điểm tu vi của ta, Bàng Tông tự nhiên tận hết sức tiếp nhận sự chỉ điểm của Đại trưởng lão, nhưng mà nếu như ngài có ý nghĩ khác mà nói, vẫn là xin khuyên ngài một câu, tốt nhất nên để ở trong lòng, đừng dễ dàng bộc phát ra, địa vị hiện tại của Bàng Tông ta là một tay ta lấy được, là môn chủ đại nhân đáp ứng.

– Làm sao, Môn chủ đại nhân đều không lên tiếng, ngài ngược lại trước tiên gấp gáp như vậy rồi, ta nhưng là có thể nhận thấy, ngài không chỉ muốn phế ta, còn muốn thay thế vị trí của Môn chủ đại nhân.

– Nói nhảm, lão phu sao có thể làm như vậy!

Sắc mặt của Đằng Giao đỏ bừng mà quát lên.

– Không có dĩ nhiên là tốt, tránh cho đến cuối cùng bị thanh lý môn hộ, đưa đến tiết khí tuổi già mà khó giữ được.

Bàng Tông thanh lãnh cười một tiếng, ôm quyền nói:

– Nếu Đại trưởng lão không có chuyện khác, thứ cho ta không phụng bồi rồi.

Trong đại điện, đám người thứ ba kia một mực an tĩnh, vị trung niên hán tử kia cầm đầu bọn họ vào thời khắc này bỗng nhiên mở mắt, hướng về phía Đằng Giao mở miệng cười cười, nói:

– Đằng lão, đã sớm nói với ngươi tiểu tử này sẽ không ăn một bộ như vậy, ngươi hết lần này đến lần khác đều không tin, như thế nào, vẫn là bổn tọa nói không sai đi.

– Vẫn là theo ý tứ của bổn tọa liền tốt rồi, tiểu tử này giết liền giết rồi, về phần trách cứ của Dương Tuất liền do bỏn tọa đến chịu trách nhiệm.

Tiếng nói vừa dứt, sát cơ kinh người dữ dội tuôn ra, sau thoáng chốc bao phủ cả phương đại điện.

– Phương Diêm!

Nhìn trung niên hán tử kia, Bàng Tông thân ở chính trung tâm của sát cơ kinh thiên, lấy hắn mặc dù ở truyền thừa chi địa chiếm được linh khí quán chú, cộng thêm tu vi nửa năm nay đạt tới cảnh giới Hoàng Huyền tam trọng căn bản không chịu nổi áp bách toàn lực đến từ cao thủ Tôn Huyền lục trọng.

– Bàng Tông, hắc hắc!

Trung niên hán tử tên là Phương Diêm lạnh lùng cười nói:

– Ngươi ngàn không nên, vạn không nên, cư nhiên trở thành bằng hữu với hung thủ đã sát hại đông đảo người của Đình Sơn cốc chúng ta, lúc trước bổn tọa đã cho ngươi vô số lần cơ hội, cho ngươi đem thân phận của những người kia nói ra, hơn nữa đáp ứng điều kiện của bổn tọa, ngươi hết lần này đến lần khác không nghe, vậy hiện tại chết ở trong tay bổn tọa cũng là ngươi nên bị.

– Phương Diêm!

Bàng Tông cắn răng, lớn tiếng quát lên:

– Đây là Thái Hạo môn ta, còn chưa tới ngươi ở chỗ này càn rỡ giương oai…

– Ha ha!

Không đợi Bàng Tông nói hết lời, Phương Diêm cười to không dứt: