Chương 1243: Chém Giết.

Đế Quân

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đột nhiên đồng tử Thần Dạ run lên, nhìn về phía Phong Ma, thứ hai ánh mắt cũng biến hóa, qua một lát và hai người chậm rãi áp chế khiếp sợ trong lòng xuống.

– Chủ nhân, như thế nào?

Phát giác được nội tâm Thần Dạ chấn động, đao linh nhịn không được hỏi, sau khi ra khỏi linh hồn và trải qua lần ranh sống chết, hắn chưa bao giờ thấy trạng thái này của Thần Dạ.

– Không cái đại sự gì!

Thần Dạ than nhẹ, ngược lại ánh mắt rét lạnh, thời gian còn lại xác thực càng lúc càng không đủ, cũng không muốn bị người khác chiếm quá nhiều thời gian.

– Ngao Thiên tiền bối, Thành tiền bối, Đại trưởng lão, các tiền bối Đế, Mộc tộc, từ hôm nay trở đi, Thiên, Liễu hai tộc sẽ chậm rãi biến mất khỏi thế gian.

Ông ông.

Không gian run rẩy, ân thanh rét lạnh thấu xương vang lên.

Mặc dù là Dạ Minh có một ít người biết rõ, Thiên, Liễu hai tộc hiện tại không có gì ngoài chiếm thiên thời địa lợi ở đây, những điểm khác còn lâu mới có thể uy hiếp Dạ Minh.

Nhưng mà muốn đem Thiên, Liễu hai tộc nhổ tận gốc, vậy hiển nhiên cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được.

Đường đường hai siêu cấp thế lực, cộng thêm hơn mười cao thủ Thiên Huyền, hơn mười Thánh Huyền và nhiều cao thủ khác, nội tình so với Dạ Minh còn kém quá nhiều, cho dù hai thế lực này liên thủ, muốn đánh tan bọn họ cũng khó khăn.

Thiên, Liễu hai tộc từ trước tới bây giờ chính là địch nhân lớn nhất của Dạ Minh, nhổ nó đi chỉ là sớm muộn, thế nhưng mà bọn họ không nghĩ tới quyết tâm của Thần Dạ lớn như thế.

Phần dũng cảm quả quyết này không phải người bình thường có thể có được, dù sao Thiên, Liễu hai tộc thế lực kinh người, ở chỗ này nếu không trả giá thật nhiều thì khó làm được, đối với Dạ Minh mà nói quá khó tiếp nhận, giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, không phải chuyện trí giả nên làm.

Nhưng Thần Dạ hết lần này tới lần khác lại làm vậy, khiến người ta biết rõ hôm nay không tiêu diệt Thiên, Liễu hai tộc, hắn cũng muốn đánh bọn chúng tàn phế, ít nhất khiến bọn chúng trong thời gian thật lâu không thể cấu thành uy hiếp với Dạ Minh.

Mà theo thời gian qua đi, Dạ Minh phát triển còn chưa bằng Thiên, Liễu hai tộc, nhưng chỉ cần hiện tại chém giết đám cao thủ ở đây, như vậy tương lai hai nhà này không thể ngăn cản Dạ Minh.

Đế Thích Thiên khẽ cười khổ, nói:

– Thần công tử…

Thần Dạ khoát khoát tay, cười nói:

– Đế tiền bối có ý gì vãn bối quá rõ ràng, nhưng mà ta có tính toán, chỉ cần phát hiện u ác tính thì nên tìm biện pháp nhổ nó đi, trước mắt không phải thời cơ tốt nhất, nhưng mà ta cũng phải thử xem.

– Thử xem?

Liễu Lăng Vân giận dữ cười to:

– Chỉ sợ bụng ngươi không tốt, ăn không vô.

Trước đây Liễu Lăng Vân có đầy đủ tin tưởng, có Đế, Mộc hai tộc hỗ trợ, ngay cả không thể tiêu diệt đám người Dạ Minh, nhưng cũng đủ khiến Dạ Minh thương gân động cốt.

Nhưng truyền nhân ba đại đế xuất hiện, trong lòng Liễu Lăng Vân không có tin tưởng này.

Dù sao đây cũng là Đế Hoàng Cung, tuy đã nhiều năm qua đi, lưu lại ý thức không nhiều, hơn nữa càng tiêu tán rất nhiều, nhưng mà khí tức đám người Thần Dạ tỏa ra vẫn khiến bọn họ kiêng kỵ.

– Có ăn được hay không, các ngươi nói không tính.

Thần Dạ lạnh lùng cười cười, bàn tay giơ lên, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp bay thẳng lên trời, hào quang năm màu trong nháy mắt bao phủ người Thiên, Liễu hai tộc, đệ tử hậu bối tu vị không đủ bị Thần Dạ thu vào trong tháp.

– Hỗn trướng.

Đám người Liễu Lăng Vân giận dữ, lúc này lập tức công kích, năng lượng phô thiên cái địa ập thẳng tới chỗ Thần Dạ.

Rầm rầm.

Đám người Ngao Thiên đồng thời ra tay, lập tức cuốn lấy cao thủ Thiên Huyền của hai tộc.

Không có đám người Liễu Lăng Vân ngăn cản, đám người Ngao Thiên tin tưởng, chỉ bằng cao thủ Thánh Huyền của hai tộc và những người khác không đủ đối phó Dạ Minh.

– Long hoàng, hôm nay ta và ngươi liên thủ, lần đầu đại chiến địch nhân, chúng ta phải kéo dài huy hoàng của sư tôn và Hỏa Long ba chân tiền bối a.

Trên lưng ngũ trảo kim long, Phong Ma hét lên.

– Ha ha, ta cũng đang có ý này, chủ nhân, ngày hôm nay, ta cùng cả long tộc sẽ tái hiện nhân gian.

Long hoàng cười to.

Nghe vậy, Phong Ma lắc đầu, nói:

– Năm đó sư tôn cùng Hỏa Long ba chân tình như thủ túc, tiếu ngạo thiên địa, long hoàng, ngươi là trưởng bối, Phong Ma không đảm đương nổi hai chữ chủ nhân, thật xấu hổ.

– Chủ nhân…

Phong Ma khoát tay, ánh mắt nóng bỏng, chân đạp ngũ trảo kim long, dùng xu thế không thể ngăn cản lao thẳng về phía trước.

Thế giới này cho dù có quá nhiều ngươi lừa ta gạt, thế nhưng mà, cũng cũng có tình cảm chân thành tồn tại, long tộc cùng Thanh Đế, vạn năm qua đi vẫn không có phai nhạt tình cảm, điểm này khiến Phong Ma cảm động.

Cùng một thời gian, Hóa U Côn Bằng giương cánh lướt đi, trên lưng nó là U Nhi lăng không phiêu nhiên, giống như tiên tử hạ phàm, Bạch Ngọc Tán chuyển động, khí thế của nó không kém gì Thiên Đao cùng Cổ Đế, không ngừng tỏa ra ngoài.

Ba người cầm đầu, sau lưng bọn họ là Tử Huyên dẫn theo Dạ Minh giống như sát thần, có sát khí mãnh liệt phóng thẳng lên trời người của Thiên, Liễu hai tộc cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Thời gian ba năm Dạ Minh chưa từng nghĩ có được thanh thế hôm nay, cũng không phải Ngao Thiên cùng Thành Tự Tại hai cao thủ Thiên Huyền và Thiên Nhàn nhiều cao thủ Thánh Huyền khởi động.

Không có Thiên, Liễu hai tộc quấy rối, Thành Tự Tại ra tay, lúc sát phạt chinh chiến tất cả đều là do Tử Huyên dẫn theo mọi người hành động.

Đạo lãnh binh không ai qua được Trường Tôn Nhiên.

Cô gái này thời điểm ở Đại Hoa hoàng triều đã khiến quân thần lão gia tử đau đầu, khi đó Trường Tôn Nhiên mới vừa vặn ra đời.

Nàng buông tha tu luyện bản thân, toàn tâm lãnh đạo Dạ Minh thì tài hoa của nàng cũng thể hiện ra.

Một thế lực là một chi quân đội, muốn biến quân đội này thành hổ lang,, huấn luyện ắt không thể thiếu, mà mục tiêu huấn luyện chính là giết chóc.

Đối diện những chuyện này, Trường Tôn Nhiên là thống soái làm rất tốt, mà mệnh lệnh chính là, giết!

Giết địch nhân rét lạnh tim gan, khiến vô số người từ nay về sau nhìn thấy người Dạ Minh thì không dám có chút địch ý nào.

Bởi vì huấn luyện như thế trong ba năm qua, tất cả ngươi của Dạ Minh một lòng, chẳng những có lòng son dạ sắt, sức chiến đấu cũng vượt qua thế lực khác, bởi vì mỗi người bọn họ phải bước lên xương cốt kẻ khác mà tiến lên..

Người có thể sinh tồn chính là tinh anh.

Tuy Trường Tôn Nhiên cũng biết, giết chóc như vậy bá đạo cùng vô tình, khiến Dạ Minh trên thế gian dần dần bị cô lập, dù sao một quân đội chỉ biết giết chóc mà không có chính sách dụ dỗ, chỉ khiến người ta sợ hãi, không phải kính sợ.

Nhưng không có biện pháp, thời gian của Trường Tôn Nhiên không nhiều lắm.

Nếu muốn ở trong thời gian ngắn rèn ra một chi quân đội tinh anh, chỉ có thể dùng phương pháp kia, chỉ có làm như vậy mới có thể khiến nhiều ánh mắt nhìn vào Dạ Minh phải hoảng sợ.

Nguyện vọng của Thần Dạ, nguyên vọng của Tử Huyên cũng là nguyện vọng của Trường Tôn Nhiên.