Chương 573-1: Đạp biến trọng huyền tầm đạo hữu! (1)

Đại Đạo Độc Hành

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sơn Nhạc chân nhân tiếp tục nói: “Hơn nữa ở nơi đó Trọng Huyền tông còn mở cửa vào nối liền với bảy mươi sáu thứ nguyên thế giới. Nhà ngươi có thể vào những thứ nguyên thế giới đó thu nhập nguyên liệu, tìm kiếm linh thạch, quay lại nơi này tìm kiếm tu sĩ Trọng Huyền tông luyện chế pháp bảo cho ngươi!

Trong đó có bảy cánh cửa dẫn tới ngoại vực đại thế giới, ngươi có thể đi tới ngoại vực đại thế giới thông qua nơi đó!”

Lạc Ly không khỏi nói: “Đi tới bảy vực ngoại đại thế giới sao?”

Sơn Nhạc chân nhân nói: “Đúng vậy. Thú Vực đại thế giới, Kim Sa đại thế giới, Bồng Lai đại thế giới, Thiên Lang đại thế giới, Kỳ Lân đại thế giới, Chân Dương đại thế giới, Quỷ Phương đại thế giới. Thậm chí một số sinh linh dị giới có thể đi vào Trung Thiên Chủ Thế Giới chúng ta thông qua các cánh cửa đó!”

Lạc Ly lập tức thở dài một tiếng, Trọng Huyền tông này thật là lợi hại!

Hắn không khỏi hỏi: “Như vậy Trọng Huyền tông cũng quá lớn rồi? Trong môn phái phải có biết bao nhiêu là cường giả thì mới bảo vệ được gia nghiệp này?”

Sơn Nhạc chân nhân nói: “Hiện tại ở Trọng Huyền tông có bát đại Phản Hư, Nguyên Anh vô số, bảo vệ tông môn chặt chẽ, ngươi không cần suy nghĩ nhiều!”

Trong lúc bọn họ nói chuyện phiếm thì phi chu rung lên một cái, một tiếng nổ vang lên, đã đi vào phường thị Trọng Huyền tông!

Nói nơi này là phường thị thì chẳng bằng nói đây là một tòa thành rất lớn!

Nhìn từ xa, một tòa thành to lớn tỏa ra hào quang màu vang xuất hiện trước mắt Lạc Ly.

Phải, là hào quang màu vàng, không còn màu nào thuần vàng hơn được nữa! Tường thành cao khoảng ba mươi trượng được luyện thành bởi nhiều loại tinh thuyết, mà vách thành thì dùng hoàng kim dát lên, dùng hoàng kim vô tận xây tường thành.

Ánh vàng xán lạn, hoàng kim sáng chói. Hoàng kim ở thế giới phàm nhân, một lượng có thể mua tỳ nữ, mười lượng có thể mua mạng người nhưng ở nơi này chỉ là tài liệu trét tường.

Lạc Ly choáng váng. Bốn chữ: giàu nứt đổ vách, xuất hiện trong đầu Lạc Ly.

Tường thành cao ba mươi trượng, nhìn hai bên góc, không nhìn thấy điểm cuối. Lạc Ly khởi động Thần Nhãn, lúc này mới tính ra tường thành này dài khỏng tám mươi dặm. Dưới Thần Nhãn, Lạc Ly phát hiện mặc dù chỉ lấy hoàng kim trét tường thế nhưng cũng tiêu hao ít nhất mấy chục ức cân hoàng kim, có thể hù chết người!

Lạc Ly hít vào một hơi, Sơn Nhạc chân nhân ở kế bên nói: “Hù chết người chứ!”

Lạc Ly gật đầu, trong mắt như có lửa nói: “Vách tường là hoàng kim. Trọng Huyền tông này quá giàu có rồi!”

Thạch Nhạc chân nhân nói: “Mỗi tu sĩ nào tới đây lần đầu tiên cũng đều cảm thấy như thế. Nhưng thực ra đó không phải là hoàng kim!”

Lạc Ly sửng sốt, nói: “Không phải hoàng kim? Đồ giả?”

Thạch Nhạc chân nhân nói: “Đúng vậy. Đó là á kim đào từ Kim Sa đại thế giới, tuy nhìn chẳng khác gì hoàng kim thế nhưng không phải hoàng kim, vô cùng cứng rắn, cầm vào tay thì sẽ biết ngay là đồ giả.

Ở phường thị có cửa hàng chuyên bán loại á kim này, một viên linh thạch có thể đổi ba ngàn cân á kim.”

Lạc Ly thở phào một tiếng, nói: “Thì ra là như thế! Hù chết ta!”

Trong phường thị khắp nơi đều đầy nhích người. Ngoài thành thị, đường đi ở bốn hướng thông suốt.

Trong phường thị toàn là phòng ốc cao lớn nối tiếp nhau san sát. Đường đi thoáng rộng, cung điện lích nhích, vô số con sông chảy qua phường thị, nước sông rào rạt.

Nhìn cảnh tượng này, Lạc Ly gần như há miệng to hết cỡ. Hắn chưa từng nhìn thấy phường thị nào lớn đến như thế. Toàn bộ phường thị, rộng ít nhất trăm dặm!

Thế nhưng ở bên trong phường thị dường như có sương mù lượn lờ. Nhìn từ xa, trong thành thị giống như có một tầng khói sương. Cẩn thận ngửi thì có thể ngửi được một mùi vị khó nghe trong không khí. Hẳn là mùi vị phát ra từ luyện khí lô.

Lạc Ly chau mày nói: “Mùi vị này quá khó ngửi rồi! Nếu ngửi thời gian lâu thì phàm nhân bình thường sẽ mắc bệnh phổi!”

Thạch Nhạc chân nhân nói: “Đúng vậy, có lợi thì nhất định có hại, sao có thể có khả năng chuyện tốt nào cũng thuộc về ngươi chứ! Ở nơi này có rất nhiều luyện khí lô của Trọng Huyền tông, cho nên toàn bộ thành thị này đều luôn nằm trong lớp khói sương đó.

Mặc dù cách mỗi canh giờ Trọng Huyền tông sẽ quạt gió lớn, thổi bay khói sương, thế nhưng cũng sẽ nhanh chóng trở lại như cũ. Phàm nhân chỉ cần sống ở đây hơn mười năm thì chắc chắn phải chết. Thế nhưng đối với tu sĩ thì không là gì cả.”

Lạc Ly gật đầu, nói: “Muốn có thì phải trả giá, quả nhiên như thế!”

Phi chu bay về phía trước. Có chừng mấy chục chiếc phi chu giống như thế này. Tất cả đều xếp hàng trước bãi đậu phi chu rất lớn. Sau đó từng cái đậu lại. Tu sĩ kéo nhau rời khỏi phi chu.

Thạch Nhạc chân nhân nói: “Được rồi, Biệt Tuyết đạo hữu, ngươi tới mục đích rồi, chúng ta chào tạm biệt nhau thôi. Nếu như có cơ hội thì hy vọng rằng chúng ta có thể gặp lại nhau!”

Lạc Ly nói: “Được, Thạch Nhạc đạo hữu, nếu như có duyên thì chúng ta nhất định sẽ gặp lại!”

Hai người ôm quyền chào tạm biệt. Đoạn đường này cả hai đều tâm đầu ý hợp, có thể coi là bằng hữu!

Lạc Ly rời khỏi phi chu Diệu Hóa tông. Sau khi đi xuống phi chu thì chỉ thấy bốn phía đều là tu sĩ, vô cùng náo nhiệt, Nguyên Anh đầy đường. Cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì mà nhiều Nguyên Anh tụ tập như thế nhưng lại không còn uy áp đáng sợ nữa.

Lạc Ly đi chậm trong phường thị. Hắn lấy lá thư đề cử của Xích Lĩnh chân nhân viết cho hắn ra. Thế nhưng trước đó, hắn phải làm xong một chuyện.

Đệ tử Hỗn Nguyên tông, mỗi khi tới đâu thì cũng phải sử dụng tâm giác, lớn tiếng la lên, lưu lại ấn ký của mình. Có như thế thì tu sĩ Hỗn Nguyên tông mạnh hơn mình mới phát hiện có đồng môn tới, thành lập hiệu tần trò chuyện, mọi người liên hệ với nhau, giúp đỡ lẫn nhau.

Năm đó ở Thiên Lãng tông Vương Ngũ sư huynh đã sử dụng pháp này gọi Hổ Thiện chân nhân tới giúp.

Lạc Ly thì chưa bao giờ làm như thế nên lần trước bị Xích Lĩnh chân quân mắng. Cho nên lần này tới chỗ mới, phải làm như thế.

Lạc Ly lặng lẽ sử dụng tâm giác, rống lớn về phía bầu trời:

“Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn!”

Mọi người bên cạnh Lạc Ly hoàn toàn không nghe thấy tiếng rống to này. Tiếng tuy lớn nhưng lại không có tiếng, âm lượng tuy nhiều nhưng lại vô hình.

Đây chính là giác quan thứ sáu Tâm Giác của Hỗn Nguyên tông, ngoại trừ đệ tử Hỗn Nguyên tông ra thì tu sĩ những môn phái khác không thể nghe thấy.

Sau khi hô lên một tiếng, Lạc Ly tính nhẩm, qua chừng ba mươi bảy giây, hắn lại hô lớn:

“Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn!”

Sau đó lại tính nhẩm, lần này là ba mươi chín giây, lại hô lớn!

Khoảng cách thời gian không phải chọn tùy tiện, cũng không phải có thể tùy tiện hô lên. Khoảng cách thời gian có công thức chuyên môn của Hỗn Nguyên tông. Căn cứ vào múi giờ ở địa phương, tình huống thời tiết, sức gió lớn nhỏ mà suy tính ra khoảng cách thời gian.