Chương 448-2: Đương niên kiêu tử quỷ dị điếm! (2)

Đại Đạo Độc Hành

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lạc Ly nói: “Đoạn Nguyên Nhai, ngươi là Thiên Nhai!”.

Tuy năm đó chỉ gặp nhau một lần, thế nhưng Lạc Ly coi hắn là bằng hữu, không vì hắn nghèo túng mà khinh thường hắn.

Lạc Ly đưa tay chạm vào tay Đoạn Nguyên Nhai, truyền chân khí vào, xem xét thân thể của hắn, không khỏi nhíu mày, kinh mạch trong cơ thể Đoạn Nguyên Nhai bị thương rất nặng, rất khó chữa trị, đời này chỉ là Luyện Khí, không có khả năng tấn thăng Trúc Cơ.

Đoạn Nguyên Nhai cười khổ một cái, nói: “Kinh mạch trọng thương, bọn họ đều nói ta không còn cơ hội nào nữa, không còn cách nào tu tiên vấn đạo được nữa rồi!

Đám Hồng Hộc tìm việc cho ta, ta có thể bám vào mấy gia tộc tu tiên nhỏ, bình an sống quãng đời còn lại, thế nhưng ta không cam lòng, ta rất không cam lòng!

Chẳng lẽ đời này của ta không hề có một chút cơ hội nào nữa hay sao? Ta rất không cam lòng! Cho nên cho dù chỉ làm tạp dịch, ta cũng phải đánh cược một phen, cho dù không thành chuyện, cuối cùng nghèo đói chết già, ta cũng muốn thử một lần!”

Lạc Ly nhìn hắn, không khỏi nhớ tới lão tu sĩ ở Hỗn Nguyên tông, hắn thở dài một tiếng, duỗi tay lấy ra hai phần Thái Âm linh thủy, đưa cho Đoạn Nguyên Nhai, nói:

“Khi ngươi tu luyện, luyện hóa chúng nó, có lẽ sẽ có một chút tác dụng với thương thế của ngươi!”

Đoạn Nguyên Nhai tiếp nhận linh thủy, nói: “Cảm ơn!”.

Cảm tạ từ đáy lòng. Nháy mắt, một đạo thiện công tụ tập trên người Lạc Ly.

Lạc Ly không còn lời nào để nói, không biết nên ủng hộ hắn tiếp tục tu luyện mới tốt, hay là khuyên hắn sống yên ổn phần đời còn lại mới hay.

Đoạn Nguyên Nhai khẽ cắn môi, nghẹn nửa ngày, đột nhiên nói: “Lạc Ly, ngươi có thể cho ta mượn một trăm linh thạch được không? Ta… ta… có lẽ không trả được!”

Lạc Ly nhìn hắn. Đoạn Nguyên Nhai đỏ mặt cúi đầu, sau khi hắn tu luyện thất bại tẩu hỏa nhập ma thì nô bộc dưới trướng giải tán, đệ tử bỏ đi. Sư phụ trở mặt, bằng hữu phản bội, ngay cả chí hữu Vu Hồng Hộc cùng Thiên Hành Không cũng mặc kệ hắn, hắn đã tuyệt vọng! Lạc Ly không cho hắn mượn linh thạch cũng rất bình thường.

Thế nhưng Lạc Ly lại đưa tay lấy ra mười viên trung phẩm linh thạch, đựng vào trong một túi trữ vật. Đưa cho Đoạn Nguyên Nhai, nói: “Cất kỹ, đây là ta tặng ngươi!

Bất kể ngươi tiếp tục tu luyện hay sống ổn phần đời còn lại. Chỉ cần ngươi thấy đáng giá, như vậy tốt rồi!”

Đoạn Nguyên Nhai nhận lấy túi trữ vật, cắn môi, không nói gì cả. Xoay người bỏ đi, bất tri bất giác nước mắt chảy xuống.

Nhìn bóng lưng của hắn, Lạc Ly thở dài một tiếng, chuyện thế gian, không có tuyệt đối, tu tiên giới sai một bước vạn kiếp bất phục, hy vọng tương lai mình không giống như hắn, không có lúc trở mình!

Không biết khi nào thì Mộc gia gia xuất hiện bên cạnh Lạc Ly, hắn cũng thở dài một tiếng, nói:

“Đứa nhỏ Thiên Nhai này, năm đó không có việc gì thường đi tới tiệm của ta mua đồ. Khi đó phong lưu như thế, tiêu sái như thế, không ngờ cũng có ngày hôm nay!

Phải rồi, Lạc tiểu tử, chỗ của ta vừa nhập mấy viên Quỷ Anh Đan, ngươi cần không?”

Quỷ Ảnh đan, Lạc Ly biết đan dược này rất có ích cho tu sĩ Trúc Cơ tiến giai, chào giá ba ngàn linh thạch, thế nhưng có giá nhưng không có hàng, trên chợ căn bản không có bán.

Vừa rồi mình giúp Đoạn Nguyên Nhai, bị lão gia tử thấy, cho nên mới lấy Quỷ Anh đan ra bán.

Lạc Ly nói: “Mua, mua, nhất định mua! Cám ơn Mộc gia gia!”

Mộc gia gia nói: “Ài, ngươi cũng là hài tử tốt! Tu luyện cho tốt, đáng tiếc, tu tiên giới phải ác độc, chỉ có ác độc thì mới có thể sống lâu!”

Cứ như vậy Lạc Ly mua mười viên Quỷ Anh đan, mua xong, vốn phải trở lại phủ đệ, thế nhưng Lạc Ly lại không bình tĩnh được, hắn ngự không bay lên, rời khỏi Quỷ tổ thành, ra ngoài đi dạo.

Nếu có ai đui mù muốn tới đây ăn cướp thì cứ bước ra để trút phiền.

Ba thiên địa linh vật dung hợp thành một thể với ba viên Kim Đan của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, hóa sinh thành ba Hư Linh Kim Đan chân nhân, phân biệt gọi là Lạc Hoang, Lạc Nhật, Lạc Nguyệt. Lúc này số lượng Hư Linh Kim Đan chân nhân của Lạc Ly lên tới mười một người, có thể to gan hoành hành.

Bay trên hoang dã, Lạc Ly đi khắp nơi không có mục đích, đột nhiên Thái Sơ động thiên chấn động, Tiểu Bạch xuất hiện.

Lần trước Tiểu Bạch đại chiến, nuốt Khuyển Thần vào miệng thì bắt đầu bế quan, có được rất nhiều lợi ích, hôm nay cuối cùng cũng xuất quan.

Lạc Ly thả hắn ra ngoài, thấy Tiểu Bạch vẫn giống như trước đây, không có gì thay đổi. Thế nhưng trong mơ hồ, trên người nó có thần quang kỳ dị lưu chuyển.

Tiểu Bạch chạy nhảy trên hoang dã, không biết vì sao, hắn tới nơi này thì thấy rất hưng phấn. Xét cho cùng thì hắn do phân thân Quỷ Thánh biến thành, nơi này là Quỷ châu, nơi này tương đương với quê hương của hắn, cho nên hắn rất vui vẻ.

Đột nhiên, hắn giống như nghe thấy gì đó, sủa gâu gâu, chạy vọt ra xa.

Lạc Ly theo sau nó, theo nó chạy loạn khắp nơi, nó muốn đi đâu thì đi tới đó.

Bay tới bay lui, Lạc Ly sửng sốt, đường đi này hình hình có hơi quen thuộc, đây không phải là con đường dẫn tới Già La di tích hay sao?

Không ngờ mình bay loạn bay xạ lại bay tới nơi này.

Thế nhưng Già La di tích, sau lần thăm dò trước đó của Lạc Ly, linh tuyền duy nhất đã bị Lạc Ly lấy đi, nơi phát ra U Hồn Châu bị Cửu U Quỷ Minh tông phong ấn, hoàn toàn trở thành một di tích bỏ đi, không còn tác dụng, chỉ có thể từ từ hoang phế trong thời gian trường hà.

Nhìn từ xa, tường thành to lớn của Già La di tích như ẩn như hiện!

Đột nhiên, Tiểu Bạch đứng ở đằng xa, sủa gâu gâu!

Lạc Ly bay qua đó thì không khỏi sửng sốt. Chỉ thấy Tiểu Bạch đang sủa gâu gâu với một cửa hàng. Ở nơi hoang dã này, không có người ở, thậm chí ngay cả bóng quỷ cũng chẵng có, một cửa hàng xuất hiện trên đường đi, hơn nữa năm đó Lạc Ly đi qua nơi này tuyệt đối không có cửa hàng này.

Cạm bẫy!

Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Lạc Ly, có thằng ngu mới mở cửa hàng ở nơi hoang dã này. Nơi này đừng nói là người, cho dù là ma cũng không có một con, tuyệt đối là cạm bẫy, có vấn đề!

Thế nhưng Lạc Ly lập tức phủ định, chỉ có thằng ngu mới bày ra cạm bẫy như thế. Nếu thật thì phải đần biết mấy mới mắc mưu.

Lạc Ly chậm rãi bước qua, Tiểu Bạch tiếp tục sủa gâu gâu với cửa hàng.

Lúc này cửa vào cửa hàng mở ra, một hán tử gầy gò thấp bé nhô đầu ra, hô với Tiểu Bạch:

“Suỵt suỵt suỵt, con chó nhỏ, xéo qua một bên sủa đi, chỗ của ta không có xương cho ngươi ăn. Thật xui mà, mớ khai trương đã có chó tới cửa sủa!”

“Đi mau, không đi ta đánh ngươi!”

Hắn đe dọa Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch càng sủa càng hung!

Lạc Ly quát nhẹ một tiếng, Tiểu Bạch lập tức chạy về. Mặc kệ như thế nào, chó mình nuôi sủa trước cửa nhà người ta, rất bất lịch sự.

Tiểu Bạch chạy tới bên cạnh Lạc Ly, kêu một tiếng với Lạc Ly, giống như đang nói mình phát hiện đồ tốt.