Chương 170: Chức Tộc Trưởng

Vĩnh Hằng Chí Tôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghe vậy, rất nhiều võ giả Lý gia quan sát tỉ mỉ Lý Phù Trần.

Khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

“Là Phù Trần thiếu gia?” Một gã võ giả Lý gia không chắc chắn nói.

Lý Phù Trần thay đổi rất nhiều, mấy năm trước, Lý Phù Trần chỉ cao 1 mét sáu mấy, sau vài năm, Lý Phù Trần cao chừng 1 mét tám mấy, cũng giống lúc trước, vóc dáng người nhìn qua thì không thấy cường tráng, nhưng cũng không hề cảm thấy gầy yếu, mà sự non nớt trên khuôn mặt đã không còn, hiện tại vô cùng đẹp trai, góc cạnh rõ ràng.

“Thế nào, mới có mấy năm, ngay cả ta cũng không nhận ra sao?” Lý Phù Trần nói.

“Thì ra là Phù Trần thiếu gia, hoan nghênh trở về, để ta đi thông báo cho Tộc Trưởng, còn có… Thiên Hàn lão gia.” Võ giả đứng đầu nhanh chóng chạy vào Lý gia.

Lý Phù Trần xuống ngựa, dưới cái nhìn soi mói của rất nhiều võ giả Lý gia, bước từng bước đi vào Lý gia.

Bây giờ là giờ ăn cơm trưa, Lý Thiết Sơn đang cùng với vợ là Hứa Minh San dùng cơm.

“Không biết Vân Hải ở Thương Lan Tông thế nào rồi?” Hứa Minh San nói.

Lý Thiết Sơn nói: “Yên tâm đi, Vân Hải hiện tại đã là đệ tử nội tông Thương Lan Tông rồi, chúng ta không cần phải lo lắng quá.”

Lý Vân Hải dù sao cũng có 2 sao căn cốt, năm ngoái chính thức từ đệ tử tạp dịch thăng lên thành đệ tử ngoại tông, năm nay, càng là đột phá đến Quy Nguyên Cảnh nhất trọng, tuy rằng trong khảo hạch đệ tử nội tông, nhiều lần gặp khó khăn, nhưng vẫn có thể thông qua, trở thành đệ tử nội tông.

“Chàng nói xem, Lý Phù Trần như thế nào có thể tấn thăng nhanh như vậy, ba tháng trước, cũng đã đạt được Quy Nguyên Cảnh thất trọng cảnh giới, cứ cái đà này, chẳng phải là trước 25 tuổi có thể đột phá đến Địa Sát Cảnh.” Hứa Minh San nhịn không được nói ra.

Lý Thiết Sơn hừ lạnh một tiếng, “Ánh mắt phải nhìn xa một chút, nó chỉ là phổ thông căn cốt, tất nhiên sẽ ở Quy Nguyên Cảnh cửu trọng cảnh giới rất lâu, nói không chừng cho tới khi Vân Hải đuổi kịp, nó còn chưa thể đột phá.”

Hắn không tin Lý Phù Trần có thể tấn chức đến Địa Sát Cảnh, 2 sao căn cốt cũng chỉ có 2 thành khả năng tấn chức, phổ thông căn cốt gần như là không thể.

“Hy vọng là như thế!” Hứa Minh San gật đầu.

“Cha, mẹ, con và Gia Ngọc về rồi đây.” Lý Vân Hà đi vào nhà ăn, ở bên cạnh hắn, là một nữ tử có tướng mạo bình thường, tuổi khoảng 20.

Lý Thiết Sơn cùng Hứa Minh San vội vã để đũa xuống, “Vân Hà, Gia Ngọc, phong cảnh gần Vân Vụ Thành thế nào, có đẹp không, cùng tiểu tử này đi ra ngoài từ sáng sớm, đến giờ mới chịu về, chắc Gia Ngọc cũng thấy mệt rồi.”

Hai người đối đãi với Hướng Gia Ngọc rất là khách khí, thậm chí có chút nịnh nọt.

Hướng Gia Ngọc tỏ ra kiêu căng, khẽ gật đầu.

Hứa Minh San cười với Gia Ngọc nói: “Gia Ngọc, cháu muốn ăn cái gì, ta lập tức kêu người đi làm ngay.” Tuy rằng trên bàn, cơm nước vẫn còn nguyên, nhưng Hứa Minh San không muốn để cho Gia Ngọc ăn cơm thừa canh cặn.

Hướng Gia Ngọc nói: “Ta ở Hướng Gia, một bữa cơm cũng chỉ vài kim tệ, tùy tiện làm vài món là được rồi.” Nàng đến Lý gia từ mấy ngày trước, được Lý gia tiếp đón rất nhiệt tình.

“Mẹ, cái gì tốt thì làm cái đó, người cũng biết, đồ ăn bình thường, Gia Ngọc ăn không quen.” Lý Vân Hà nói.

Thực ra trong lòng hắn không hề thích Hướng Gia Ngọc chút nào, tướng mạo Hướng Gia Ngọc quá bình thường, nhưng mà Hướng gia là gia tộc của thành chủ Ngân Phong Thành, bối cảnh thật lớn, anh của Hướng Gia Ngọc còn là đệ tử chân truyền Thương Lan tông, thân phận rất cao quý, còn muốn cao hơn thành chủ, nếu như có thể cùng Hướng Gia Ngọc thành hôn, cuộc sống của hắn về sau nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều, nói không chừng có lượng lớn tài nguyên ủng hộ, có thể bước vào Địa Sát Cảnh.

“Tốt, ta kêu người đi làm ngay.” Lý Thiết Sơn lúc này đâu có vẻ uy nghiêm của Tộc Trưởng, Lý gia có thể đi chung đường với Hướng gia hay không, phải xem quan hệ của hai đứa phát triển như thế nào.

“Tộc Trưởng, Tộc Trưởng.”

Ngay khi Lý Thiết Sơn chuẩn bị dặn dò người làm cơm thì, bên ngoài nhà ăn, một gã võ giả Lý gia chạy vào.

Lý Thiết Sơn sắc mặt trầm xuống, “Có khách nhân ở đây, khẩn trương như vậy, còn ra thể thống gì.”

Tên này đúng là võ giả Lý gia ban nãy chạy vào, hắn nói: “Tộc Trưởng, Lý Phù Trần thiếu gia đã trở về, hiện tại đang chờ ở nghị sự đường.”

“Lý Phù Trần!” Lý Thiết Sơn con ngươi co rút lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Lý Phù Trần!” Lý Vân Hà cũng giật mình.

Hắn và Lý Phù Trần, đã 4 năm rồi không có gặp mặt, trong 4 năm này, cách vài tháng hắn lại nhận được tin tức liên quan đến Lý Phù Trần, biết được Lý Phù Trần ở Thương Lan Tông một bước lên mây thì, hắn hết sức ghen tỵ, đây cũng là lý do thúc giục hắn theo đuổi tiểu thư Hướng gia là Hướng Gia Ngọc.

“Lý Phù Trần là ai?” Trực giác mách bảo Hướng Gia Ngọc, kẻ gọi là Lý Phù Trần, là nhân vật không hề đơn giản.

Lý Vân Hà nói: “Là con cháu Lý gia ta, hiện tại đang là đệ tử nội tông Thương Lan Tông.”

“Chỉ là một cái đệ tử nội tông, có cần phải coi trọng hắn đến vậy sao?” Hướng Gia Ngọc thấy không đáng.

Đệ tử nội tông, nàng căn bản không thèm để ý, Hướng gia nàng xét về nội tình, so với Thân Đồ gia tộc đều phải thâm hậu hơn nhiều, bác của nàng là thành chủ Ngân Phong Thành, cha nàng là Trưởng Lão ngoại tông Thương Lan Tông, chú út của nàng là Chấp Sự nội tông Thương Lan Tông, về phần đệ tử nội tông, Hướng gia cũng có hơn hai mươi người, nói chung, nội tình của Hướng gia, không phải gia tộc của thành chủ Vân Vụ Thành nho nhỏ có thể so sánh được.

Ngân Phong Thành là thành thị cỡ trung, nhân khẩu trong thành thị có khoảng năm – sáu chục vạn.

Nghe vậy, Lý Vân Hà trong lòng dậy sóng, nói: “Chính xác không cần thiết phải coi trọng như vậy.”

Lý gia, trong một căn nhà nhỏ, ở nơi vắng vẻ.

“Thiên Hàn lão gia, Thiên Hàn lão gia.”

Cũng trong lúc đó, có một gã võ giả Lý gia đi tới căn nhà nhỏ.

“Làm sao vậy?”

Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến đi ra, hai người cảm thấy có chút kì quái, thường ngày, có bao giờ thấy võ giả Lý gia đến báo tin cho bọn họ.

“Thiên Hàn lão gia, Phù Trần thiếu gia đã trở về, hiện tại đang ở nghị sự đường.”

“Ngươi nói cái gì?”

Lý Thiên Hàn kích động, cố gắng hỏi.

“Phù Trần thiếu gia đã trở về, vừa mới về tới.”

Bất đắc dĩ, tên võ giả Lý gia đành phải nói lại thêm một lần nữa.

“Ha ha, Phù Trần đã trở về, Ngọc Yến, đi, đi gặp Phù Trần.” Lý Thiên Hàn hưng phấn cả người run rẩy, đã 4 năm không gặp, hắn và vợ rất nhớ Phù Trần.

Trầm Ngọc Yến lau nước mắt, “Tiểu tử thối, rốt cuộc cũng chịu trở về gặp mẹ.”

Trong lúc nhất thời, Lý gia gà bay chó sủa, ngay cả Trưởng Lão Lý gia cũng đều đi tới nghị sự đường, về phần Lão Tổ Lý gia đang bế quan, cũng có người đi tới báo cáo.

Nghị sự đường (Gian nhà chính dùng để bàn bạc công việc. ^-^), Lý Phù Trần đang chậm rãi uống trà, đứng ở một bên, là hai thị nữ (người hầu) đang cảm thấy hết sức tò mò.

“Phù Trần!”

Lý Thiên Hàn cùng với Trầm Ngọc Yến là người đầu tiên chạy tới nghị sự đường, nhìn thấy trong đó có một người thanh niên vô cùng quen thuộc, lại có chút gì đó hơi xa lạ, Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến lúc này cảm xúc dâng trào, Trầm Ngọc Yến vui mừng đến chảy nước mắt.

“Cha, mẹ!” Lý Phù Trần đứng lên, trên mặt nở nụ cười, bước về phía hai người, “con đã trở về.”

Đi tới trước mặt hai người, hắn liền ôm chầm lấy hai người.

Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến sững người lại, rồi sau đó cũng ôm chặt lấy Lý Phù Trần.

“Cha, mẹ, con trước đó không có đi tìm hai người, hai người đừng giận con nhé!” Lý Phù Trần nói.

Lý Thiên Hàn nói: “Ta giận cái gì, hơn nữa con cũng không biết chúng ta đang ở chỗ nào, nói chung, con có thể trở về để gặp chúng ta, ta và mẹ con đã hết sức vui mừng.”

Phù Trần vẫn là Phù Trần, xa lạ chỉ là hình dáng bên ngoài, còn khí tức vẫn như trước vô cùng quen thuộc.

“Cha, mẹ, hai người hãy ngồi xuống.”

Buông hai người ra, Lý Phù Trần tay phải phất lên, chỉ về phía chỗ ngồi dành cho Tộc Trưởng.

“Phù Trần?”

Lý Thiên Hàn thấy hơi khó hiểu.

“Cha, người ở trong lòng con, vĩnh viễn là tộc trưởng Lý gia.”