Chương 112: Cường giả oai

Vĩnh Hằng Chí Tôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hai tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông này khoảng chừng bốn mươi tuổi, có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng.

Tốc độ của hai người cực nhanh, trong chốc lát liền chạy tới bên cạnh Lý Phù Trần.

– Bích Ba Kiếm Pháp!

– Phi Thiên Kiếm Pháp!

Hai người một trái một phải, cầm kiếm chém tới như gọng kiềm.

Lấy thực lực của Lý Phù Trần đối phó với hai tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng là chuyện không thể nào.

– Vạn Mai Kiếm Pháp!

Thời khắc mấu chốt, Trần Phương Hoa chạy tới, một chiêu Vạn Mai Kiếm Pháp phá tan Bích Ba Kiếm Pháp cùng Phi Thiên Kiếm Pháp của hai người.

– Trần sư tỷ, ngươi có ý gì?

Một người trong đó giận dữ nói.

Trần Phương Hoa nói:

– Đừng quên, hai người các ngươi chẳng qua là đệ tử Chấp Sự Nội Tông, dám động thủ với đệ tử Nội Tông, chẳng lẽ không sợ Chấp Pháp Đường.

Địa vị của đệ tử Chấp Sự Nội Tông thấp hơn đệ tử Nội Tông, nếu dám phạm thượng, đây là không tuân theo tông quy, hơn nữa rất nghiêm trọng.

Một người khác trầm giọng nói:

– Trần sư tỷ, ngươi nên biết rõ, Liêu gia ta là một trong những gia tộc cổ xưa của Thương Lan Vực, mà Liêu Hải Long là Thiếu chủ của Liêu gia ta, ta khuyên ngươi một câu, không muốn đùa với lửa, coi chừng có ngày chết cháy, nếu không hậu quả tự chịu.

– Không sai, đắc tội Liêu gia không phải chuyện tốt lành gì.

Sở dĩ hai người dám xuống tay giết Lý Phù Trần, chủ yếu là có Liêu gia làm chỗ dựa, Liêu gia cũng coi như là một trong những gia tộc cổ xưa, rất nhiều Võ giả Địa Sát cảnh, Võ giả Thiên Cương cảnh cũng không ít, có quyền lợi không nhỏ trong Thương Lan Tông.

Trần Phương Hoa cười lạnh nói:

– Vậy ta ngược lại muốn nhìn xem, Liêu gia ngươi đối phó ta như thế nào, chẳng lẽ Liêu gia ngươi có thể vượt qua Thương Lan Tông.

Lúc này, Liêu Hải Long rốt cuộc tỉnh hồn lại, hắn cuồng loạn nói:

– Lý Phù Trần, ngươi dám tát ta, ngươi có biết không, ngươi đã phạm vào tội lớn, phạm vào tội không thể tha thứ, bây giờ quỳ xuống tự đoạn hai tay, còn có cơ hội tự cứu, nếu không, trân trời dưới đất, không ai có thể cứu được ngươi. Còn có Trần Phương Hoa, bây giờ ngươi cút còn kịp, nếu không, ta thề sẽ cho ngươi hối hận cả đời.

– Càn rỡ.

Trần Phương Hoa nổi giận.

Nàng đường đường là đệ tử Nội Tông tu vi Quy Nguyên cảnh bát trọng, lúc nào bị người khác uy hiếp, Liêu gia cũng không được, chờ nàng trở thành đệ tử Chân Truyền, Liêu gia cũng không dám bên ngoài động đến nàng.

– Càn rỡ sao, ta còn càn rỡ hơn, sau này ta sẽ dùng mọi cách lăng nhục ngươi.

Liêu Hải Long căn bản không sợ Trần Phương Hoa, bàn về thiên phú, hắn không kém hơn Trần Phương Hoa, hắn có lòng tin, trong vòng mấy năm nhất định đuổi kịp Trần Phương Hoa.

Triệu Minh Nguyệt đứng một bên Trần Phương Hoa nghe vậy, không nhịn được nữa, lạnh lẽo nói:

– Liêu Hải Long, Liêu gia rất mạnh sao?

– Liêu gia ta tự nhiên mạnh mẽ…

Liêu Hải Long nhìn về phía Triệu Minh Nguyệt, lời kế tiếp muốn nói nhưng nói không được.

Liêu gia là gia tộc cổ xưa rất mạnh mẽ, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, Triệu gia của Triệu Minh Nguyệt tuy không lâu đời, nhưng ông nội của Triệu Minh Nguyệt là Đại trưởng lão Nội Tông, cha nàng cũng là Nội Tông Trưởng Lão, còn một Triệu Vô Cực đứng hàng đầu Nội Tông Trưởng Lão, lấy quyền thế và thực lực của ba người, Liêu gia cũng phải cuối đầu.

Thế giới này, tuy bối cảnh trọng yếu, nhưng bối cảnh gặp phải thực lực tuyệt đối, cũng phải cuối đầu, nếu như một tên Võ giả Thoát Thai cảnh tới, tông môn cũng phải lấy lễ mà đối đãi, một người tương đương một tông môn.

– Tại sao không nói chuyện? Liêu gia ngươi không phải rất trâu bò sao? Muốn giết ai thì giết, đệ tử Nội Tông cũng không để trong mắt.

Triệu Minh Nguyệt không chút khách khí nào, từng chữ thấu tim.

Liêu Hải Long cứng đầu nói:

– Triệu Minh Nguyệt, ta cũng không trêu chọc ngươi, ngươi cần gì vì một người không liên quan mà đối nghịch với ta.

– Đã xảy ra chuyện gì?

Đột nhiên, một âm thanh uy nghiêm truyền tới.

– Triệu thúc thúc.

Triệu Minh Nguyệt vội vàng nhìn qua.

Giữa không trung, Triệu Vô Cực đứng trên hư không, hắn mỉm cười gật đầu với Triệu Minh Nguyệt:

– Minh Nguyệt, nói với ta tình huống nơi này.

Triệu Minh Nguyệt chỉ Liêu Hải Long cùng hai tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông của Liêu gia nói:

– Bọn họ là đệ tử của Liêu gia, vừa rồi nếu không phải Trần sư tỷ xuất thủ, Lý Phù Trần đã chết trong tay bọn họ, hơn nữa bọn họ còn lấy Liêu gia chén ép Trần sư tỷ, ta nhìn không được.

– Liêu gia!

Triệu Vô Cực cười lên.

– Triệu trưởng lão, chúng ta không có ý này, thật sự vì con chó này đáng chết, khi dễ Thiếu chủ Liêu gia ta.

Một tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông run giọng nói.

Khí thế cường đại phóng ra, ép hai tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông quỳ xuống đất, Triệu Vô Cực gằn từng chữ nói:

– Lúc nào chuyện sống chết của đệ tử Nội Tông đến phiên Liêu gia ngươi định đoạt, vậy còn Thương Lan Tông làm gì, có phải Liêu gia ngươi muốn thay mặt Thương Lan Tông không.

– Triệu trưởng lão tha mạng, Liêu gia chúng ta tuyệt đối không dám.

Hai tên đệ tử Chấp Sự Nội Tông hỏng mất rồi, vẻ mặt kinh hãi, căn bản không dám biện bạch nữa.

– Sau khi trở về, đi Chấp Pháp Đường lĩnh phạt.

Triệu Vô Cực nhàn nhạt nói.

– Vâng.

Hai người liên tục dập đầu.

Liêu Hải Long cúi đầu, nắm chặt quyền, sát ý trong lòng đến mức không cách nào ức chế.

Mặc dù Triệu Vô Cực lợi hại, nhưng thái gia gia của hắn, cũng là Nội Tông Trưởng Lão hàng đầu, dĩ nhiên, hắn không dám mạnh miệng với Triệu Vô Cực, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua cho Lý Phù Trần cùng Trần Phương Hoa.

Cái sỉ nhục hôm nay, hắn chịu đựng trước, ngày sau, trả lại gấp trăm lần.

Triệu Vô Cực nhàn nhạt liếc nhìn Liêu Hải Long, nói:

– Thái gia gia của ngươi Liêu trưởng lão là một nhân vật, ngàn vạn lần đừng cho hắn phiền toái, bằng không, tông quy không dung tình.

Đều là Nội Tông Trưởng Lão, Triệu Vô Cực ít nhiều cũng phải cho Liêu trưởng lão mặt mũi.

– Tốt lắm, tất cả giải tán đi.

Triệu Vô Cực vung tay lên, phiêu nhiên rời đi.

– Các ngươi chờ đó.

Liêu Hải Long oán độc nhìn Lý Phù Trần cùng Trần Phương Hoa, xoay người rời đi.

– Đa tạ hai vị tương trợ.

Chờ Liêu Hải Long rời đi, Lý Phù Trần ôm quyền, cảm ơn Trần Phương Hoa cùng Triệu Minh Nguyệt.

Hôm nay nếu không có hai người ở chỗ này, hơn phân nữa là hắn phải bỏ mạng ở đây.

Hắn không nghĩ tới Liêu gia lại trắng trợn như vậy, dám tùy ý đánh chết đệ tử Nội Tông.

Lúc này, hắn cảm thấy mình còn quá yếu.

Hắn không hy vọng xa vời, trong vòng mấy năm thành tựu Võ giả Thiên Cương cảnh.

Chuyện này không thể nào, cũng không thực tế.

Nhưng mà trong vòng mấy năm hắn có thể trở thành đệ tử Chân Truyền.

Đệ tử Chân Truyền là trụ cột tương lai của Thương Lan Tông, người nào dám trắng trợn động tới đệ tử Chân Truyền, chính là động tới căn cơ của Thương Lan Tông, nhất đinh chịu lửa giận lôi đình của cao tầng Thương Lan Tông.

– Lý Phù Trần, ngươi phải cẩn thận một chút, Liêu Hải Long còn có một tiểu thúc Liêu Thiên Quân là đệ tử Nội Tông, hơn nữa đã đạt tới cảnh giới Quy Nguyên cảnh bát trọng, ngươi khi dễ Liêu Hải Long như vậy, tiểu thúc của hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Triệu Minh Nguyệt nhắc nhở.

Gia tộc cổ xưa rất đáng sợ, nội tình thâm hậu, có thể liên tục sinh ra nhân tài ưu tú, mặc dù Liêu Thiên Quân không phải căn cốt tứ tinh, chỉ là căn cốt tam tinh, nhưng thời gian tu luyện gấp mấy lần Lý Phù Trần, bây giờ Lý Phù Trần còn không đối phó được Liêu Thiên Quân.

– Liêu Thiên Quân sao? Ta biết.

Lý Phù Trần ghi nhớ cái tên này.

Hắn cũng không phải quá lo lắng Liêu Thiên Quân trả thù, một tên đệ tử Nội Tông Quy Nguyên cảnh bát trọng còn chưa đáng giá hắn lo lắng, cho hắn thêm một năm, Liêu Thiên Quân cũng không là gì.

Trần Phương Hoa nói:

– Dù sao ta cũng đắc tội Liêu gia, có chuyện gì không giải quyết được, có thể tìm ta.

Trong lòng nàng rất buồn bực, đắc tội Liêu gia không phải kết quả nàng muốn, nhưng nàng không nghĩ tới Liêu gia lại phách lối như vậy, ngăn cản đối phương giết Lý Phù Trần cũng bị ghi hận.

Trong nội tâm, nàng thầm nói:

“Lý Phù Trần, hy vọng ngày sau ngươi có thể yêu nghiệt như vậy, bằng không uổng công ta cứu ngươi một mạng.

– Trần sư tỷ, ơn cứu mạng hôm nay, ngày sau trả lại gấp mười lần.

Lý Phù Trần nghiêm túc nói.

– Ngươi nhớ liền tốt rồi.

Trần Phương Hoa cười một tiếng.