Chương 12: Thân Đồ gia tộc

Vĩnh Hằng Chí Tôn

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đối mặt với một chưởng tinh diệu của Quan Bằng, Lý Phù Trần nhảy lên, hai chân giống như cuồng phong bão táp, đạp xuống Quan Bằng.

Miên Thủy Chưởng đấu Toàn Phong Thối pháp!

Bùm bùm!

Chưởng cước giao nhau, một cổ sóng khí vô hình khuếch tán, khói bụi bay lên bốn phía.

Quan Bằng cùng Lý Phù Trần đều thối lui, hai bên không ai chiếm được thượng phong.

– Thủy Nguyệt Quyết tầng thứ năm!

Trong mắt Lý Phù Trần lóe lên tinh quang.

Toàn Phong Thối pháp của hắn đã đạt đến cảnh giới Đại Thành, Miên Thủy Chưởng của đối phương hiển nhiên là không có Đại Thành, thế nhưng công pháp lại tương đương với hắn, tu vi thì cao hơn hắn nhất trọng.

– Căn cốt nhị tinh, không hơn gì cái này.

Lý Phù Trần nhẹ nhàng rơi xuống đất, động tác rất phiêu dật.

– Dĩ nhiên có thể chặn được…

Nhìn vẻ mặt tự tin của Lý Phù Trần, mọi người trên đường lớn đều kinh ngạc. Tuy nói bọn họ sẽ không tin Lý Phù Trần sẽ dễ dàng thất bại, nhưng Lý Phù Trần thật sự không có gì, làm bọn họ giật mình.

– Có thể chặn được Miên Thủy Chưởng, không sai, cũng không biết, ngươi có thể chống tới khi nào? Trọc Thuỷ Miên Miên.

Da mặt Quan Bằng kéo ra, Thủy Nguyệt Quyết tầng thứ năm bạo phát, dưới chưởng thế bao phủ không khí giống như nước dính sềnh sệch.

Miên Thủy Chưởng, là Hoàng cấp Trung giai Chưởng pháp của Quan gia, nghe nói, Quan gia gia chủ Quan Nhạc khi thi triển Miên Thủy Chưởng, đem bốn tên Võ giả Quy Nguyên cảnh dính lại với nhau, rồi bị chấn bay ra ngoài.

– Phong Quyển Tàn Vân!

Năng lực thực chiến của Lý Phù Trần đã được kích phát hoàn toàn, đối mặt với một chưởng của Quan Bằng, thân hình của Lý Phù Trần xoay chuyển, giống như gió xoáy phóng lên cao, sau đó lao xuống Quan Bằng, cước ảnh khắp trời.

– Không tốt!

Quan Bằng kêu to không tốt, một chiêu này của đối phương, giống như khắc chế miên (mềm mại/ kéo dài) kình của Miên Thủy Chưởng vậy, khí tràng dính sềnh sệch lúc ban đầu bị phá, Quan Bằng cảm thấy khí huyết sôi trào, đánh mất tiên cơ.

Bịch bịch phịch. . .

Quan Bằng lui lại, hai cái tay cánh tay tê dại không thôi.

Bất chấp miệng người, Quan Bằng vội vàng rút Tinh Cương Kiếm bên hông, chém một kiếm tới Lý Phù Trần.

“Xuỳ” một tiếng!

Góc áo của Lý Phù Trần bị cắt xuống.

Quan Bằng còn muốn thừa cơ truy kích, lợi dụng Lý Phù Trần không có kiếm trong tay, đánh trọng thương đối phương.

– Vô sỉ.

Trên không trung, Lý Phù Trần rút ra Tinh Cương Kiếm với tốc độ mà mắt thường khó có thể thấy, một chiêu Thiếu Thương Kiếm pháp như phá núi bổ sông chém về Quan Bằng.

Đương!

Tia lửa văng bốn phía, Quan Bằng đang giơ kiếm, hai chân đều khom xuống.

Đương đương đương đương. . .

Nương theo lực phản chấn của một kiếm, Lý Phù Trần tiếp tục bay lên không, bổ năm kiếm liên tiếp trên Tinh Cương Kiếm của Quan Bằng.

Một ngụm máu tươi phun ra, Quan Bằng bị chém quỳ trên mặt đất , tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt.

– Có chút bản lãnh này, cũng muốn thay muội muội xuất đầu, chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

Lý Phù Trần không lưu tình đả kích.

Phốc!

Nghe vậy, hai mắt Quan Bằng trợn tròn, lại phun ra một ngụm máu.

Người xung quanh xem chiến đã sớm choáng váng, cái gì gọi là cường thế, cái gọi là cường thế, chính là quản căn cốt nhị tinh của ngươi, cho ngươi quỳ xuống, không còn thể diện. Trong lúc nhất thời, trên đường lớn lặng ngắt như tờ, ánh mắt của mọi người rời vào Lý Phù Trần vẫn đang ung dung đứng đó.

– Phải có lòng khoan dung độ lượng, người Lý gia hẳn phải học được đại khí, nếu không, là đi không xa.

Cách đó không xa, một giọng nói truyền tới.

– Là Thân Đồ Lượng.

Mọi người theo giọng nói nhìn lại, nhìn thấy người này thì cả đám không dám nói nữa.

Bất kể là Lý gia cũng tốt, Quan gia cũng tốt, hay chính là Dương gia cũng tốt, bọn họ cũng dám nghị luận một hai, thế nhưng có một gia tộc, bọn họ không dám nghị luận, ít nhất không dám nghị luận chính diện, đó chính là Thân Đồ gia tộc.

Bởi vì Thân Đồ gia tộc là gia tộc của Thành chủ, nắm trong tay vận mệnh của Vân Vụ Thành, chỉ cần một này còn Thân Đồ gia tộc, đệ nhất gia tộc của Vân Vụ Thành vẫn là Thân Đồ gia tộc, không có gia tộc khác.

Người này khoảng mười sáu tuổi, mặc cẩm y, khí chất tôn quý, lúc nhìn người, thích ngẩng đầu, cao cao tại thượng.

– Nguyên lai là Thân Đồ Lượng thiếu gia, lễ độ.

Lý Phù Trần nhận ra người này, hắn chính là con của đệ đệ Thành chủ, năm nay mười sáu tuổi, có tu vi Luyện Khí cảnh lục trọng, căn cốt nhất tinh, bởi vì tu luyện tuyệt học của Thân Đồ gia là Thiếu Dương Cương Khí, thực lực cao hơn Quan Bằng.

Thái độ của Lý Phù Trần, Thân Đồ Lượng thoả mãn, nói:

– Lý Phù Trần, luận bàn tỷ võ, không cần phải đánh mất thể diện người khác như vậy, dù thế nào đi nữa, Quan gia cùng Lý gia ngươi, không phải trước đây có quan hệ rất tốt sao, cần gì phải làm tuyệt như vậy. Như thế này, ngươi xin lỗi Quan Bằng, ta nghĩ ngươi sẽ không cự tuyệt lòng tốt của ta đi.

Nghe Thân Đồ Lượng nói, sắc mặt của Lý Phù Trần lạnh xuống, ai cũng nói Thành chủ có quan hệ tốt với Quan gia cùng Dương gia, xem ra là đúng như thế, ngay cả Thân Đồ Lượng đều nói giúp cho Quan gia.

– Xin lỗi, cái này ta không làm được.

Lý Phù Trần trực tiếp cự tuyệt.

– Thế nào, Phù Trần huynh không nể tình.

Con mắt Thân Đồ Lượng híp lại.

– Không phải là không nể tình, chỉ là hắn không xứng để ta xin lỗi, ta còn có việc, cáo từ.

Lý Phù Trần xoay người trực tiếp rời đi.

“Hừ!”

Thân Đồ Lượng mất hứng, hắn cho rằng đã cho Lý Phù Trần mặt mũi, nào ngờ Lý Phù Trần căn bản không coi ra gì, điều này làm hắn rất khó chịu, cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích.

Hắn đang định động thủ, chợt nghe Lý Phù Trần nói:

– Thân Đồ Lượng thiếu gia, ngươi không phải là đối thủ của ta, vừa rồi ta đối phó với Quan Bằng, chỉ dùng bảy tám thành thực lực mà thôi.

Mặc dù đang nói, nhưng Lý Phù Trần cũng không quay đầu lại.

Nghe vậy, thân thể của Thân Đồ Lượng cứng đờ, sắc mặt khó coi, hắn không biết Lý Phù Trần nói thật hay không. Nếu là thật, hắn không làm gì được Lý Phù Trần, hắn cũng không muốn mất mặt như Quan Bằng, tuy rằng hắn cũng không tin Lý Phù Trần dám làm hắn mất mặt.

– Tốt một Lý gia, tốt một Lý Phù Trần, ta nhớ kỹ.

Ngữ khí của Thân Đồ Lượng lạnh lẽo.

Lúc này, Quan Bằng còn lưu lại vết máu nơi miệng đứng lên, hắn oán độc trừng mắt bóng lưng của Lý Phù Trần, chắp tay với Thân Đồ Lượng nói:

– Thân Đồ Lượng thiếu gia, vừa rồi đa tạ.

– Chuyện gì xảy ra với ngươi, ngay cả hắn cũng đánh không lại.

Thân Đồ Lượng nói.

Sắc mặt của Quan Bằng tái xanh, nói:

– Ta đối với Võ học của hắn chưa quen thuộc, lần này có chút khinh thường.

– Người này không thể khinh thường, Lý gia suy sụp nhiều năm như vậy, xem ra lần này có tính toán trở về đỉnh phong.

Thân Đồ Lượng nghiền ngẫm nói.

– Trở về đỉnh phong, hừ, một người có căn cốt phổ thông, giai đoạn trước có thể đuổi theo chúng ta, nhưng sau này, căn cốt phổ thông vẫn là căn cốt phổ thông, tuyệt đối sẽ phai mờ.

Quan Bằng rất khinh thường Lý Phù Trần, hắn không biết vì sao Lý Phù Trần lại lợi hại như vậy, nhưng ở trong mắt hắn, Lý Phù Trần căn bản là không có tương lai. Mà hắn, có hi vọng đột phá Quy Nguyên cảnh, đạt tới Địa Sát cảnh. Đến lúc đó, Lý Phù Trần ở trong mắt hắn là một con chó, có thể ngay cả một con chó cũng không bằng.

– Ngươi nói có lý, dù như thế nào, đắc tội Thân Đồ Lượng ta, hắn đã không có tiền đồ rồi.

Thân Đồ Lượng là một người rất mang thù, lần này Lý Phù Trần đắc tội hắn, hắn sẽ không khinh địch mà buông tha đối phương, chỉ cần tìm được cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ đưa đối phương vào chỗ chết.

Lý Phù Trần đã đi xa, tất nhiên là không nghe được cuộc đối thoại của hai người, cho dù nghe được, hắn cũng không quan tâm. Thân Đồ gia tộc ở Vân Vụ Thành một tay che trời, nhưng Lý gia hắn cũng không phải ngồi không. Bốn đại gia tộc, ai cũng có người trong Thương Lan Tông, vấn đề là bao nhiêu người mà thôi.