Chương 17: Giải nguy

Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ỷ Mộng đang trong giận dữ bi phẫn, nghe được mấy câu này, tiếng ùng ùng trong đầu cuối cùng đã lắng lại hơn nửa.

Dù sao nàng cũng là nữ tử rất thông minh.

Nàng biết những gì Ngôn Ninh Ninh nói cũng là sự thật.

Nàng cũng từng nghĩ đến tương lai của những người bên cạnh mình, nhưng chính nàng cũng bị vây khốn ở đây. Muốn có tiền đồ và tương lai tốt đẹp, nhất định phải giải quyết Ngô Thiết Dực, lấy được bảo tàng trong động, còn có đá hiếm trên núi mới được.

Nếu không thể lấy được cả ba, ít nhất phải có được một trong số đó, mới có thể tính toán nước đi tiếp theo như thế nào.

Nếu không, một nữ nhân như nàng, mang theo một đám nữ tử, không phải nói xông pha là có thể gây dựng được thành tựu.

Nhưng nàng vẫn không thể làm tốt những chuyện này.

Không thể hoàn thành một chuyện nào.

Mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng nàng cũng không có cách nào.

Nàng vốn muốn tìm những thủ hạ tâm phúc này thương nghị, nhưng đã không có kế hoạch, nói ra chỉ làm loạn lòng người, thương nghị cũng là vô ích.

Cho nên nàng vẫn luôn ẩn nhẫn không nói.

Không ngờ lo lắng cuối cùng đã tạo thành ung nhọt, hôm nay một khi phát tác, oán hận chất chứa đã sâu, không thể cứu vãn được.

Vừa rồi nàng giận dữ, chỉ vì nàng bị người ta phản bội vào thời khắc quan trọng.

Tư vị bị người khác phản bội thật không dễ chịu.

Ngươi có từng bị người khác bán rẻ, phản bội, ám toán vào thời điểm quan trọng không?

Ngươi có từng bị người khác phụ tình, phụ nghĩa, vứt bỏ không?

Nếu như không, đó thật sự là một ân phúc cực lớn trên thế gian. Nhất định là ngươi đối xử với người khác rất tốt, được hồi báo tốt lành, hơn nữa phải có vận may mới được… Phần lớn những người bị phản bội, không phải vì đối xử với người khác không đủ tốt, thậm chí đối xử chân thành, từng li từng tí cũng vô dụng, chỉ cần gặp kẻ xấu thì xem như xong rồi.

Người vốn nên nhớ ân nghĩa nhiều, nhớ thù hận ít, nhưng rất nhiều người đều chọn chỉ nhớ thù chứ không nhớ ân.

Cho nên đường giang hồ càng đi càng xa, thông thường càng không có bằng hữu… đương nhiên là nói đến bằng hữu chân chính.

Thế nào là bằng hữu chân chính?

Lúc ngươi gặp nạn, gặp họa, sẽ chạy đến tương trợ, vì nghĩa không chùn bước, đó là bằng hữu chân chính. Ngược lại nhắm mắt làm ngơ, hoặc nhảy ra đại nghĩa diệt thân, ném đá xuống giếng, đó là ngươi đã kết bạn sai.

Bằng hữu phải vào lúc hoạn nạn mới có thể chứng thực.

Vàng thật không sợ lửa.

Bằng hữu giả dối, chỉ cần đốt một cây nến cũng sẽ chảy tan.

Thực ra thứ khiến Ỷ Mộng khó chịu nhất, chính là loại cảm giác bị phản bội này.

Ngươi đối xử với người khác càng tốt, càng tín nhiệm coi trọng, một khi bị phản bội, tổn thương sẽ càng sâu nặng khó quên. Ngươi một lần lại một lần tin người, nhưng một lần lại một lần bị bán đứng, dù có ý chí kiên định cũng sẽ tổn thương nặng nề.

Thậm chí cuối cùng sẽ khiến người thay đổi niềm tin, thay đổi cả đời.

Ỷ Mộng mặc dù khó chịu, nhưng những lời kia của Ngôn Ninh Ninh, nàng vẫn nghe vào tai.

Sau khi nghe xong, nàng lại không tức giận, căm phẫn như vừa rồi.

Ít nhất nàng đồng ý một điểm, Ngôn Ninh Ninh ít ra cũng có lý do để “phản bội” nàng.

Chỉ cần có lý do, Ỷ Mộng lại không bi phẫn như vậy nữa.

Nàng hỏi Lý Tinh Tinh:

– Ngươi thì sao? Có phải cũng đầy lòng bất mãn hay không?

Lý Tinh Tinh cúi đầu, chỉ nói một câu.

Nàng nói:

– Xin lỗi!

Chỉ hai chữ, lại không nói nữa.

Ỷ Mộng cười.

– Tinh Tinh là một nhân vật, vẫn là ngươi sảng khoái.

Ỷ Mộng nói:

– Ta không nhìn lầm ngươi.

Lúc này nàng lại cười, vẫn cười được, còn đầy vẻ tán thưởng.

Nghe giọng nói của nàng, giống như đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Có thể bình phục tâm tình nhanh như vậy, ngay cả Ngũ Liệt Thần Quân cũng rất thán phục.

Hắn luôn ái mộ nữ tử này, vì nàng mà trung niên không gia đình, vì nàng mà đêm tối không chỗ ngủ, vì nàng mà trải hết gió và tuyết. Vì nàng, hắn thậm chí chịu nhục nhã vô cùng, nguyện ý cúi đầu xưng thần. Vì nàng, hắn ngàn dặm bôn ba, ở nơi đất đai cằn cỗi này, còn cộng sự với người mà hắn chán ghét đã lâu, đấu tranh nhiều năm. Sỉ nhục hoang đường như vậy, vì nàng, một người kiên cường khí khái như hắn vẫn chịu đựng được. Hắn có thể nhẫn nại như vậy, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, bằng hữu cũng cho rằng không thể tưởng tượng.

Suy đi nghĩ lại, hắn “nhịn nhục sống qua ngày”, đều là vì tình thâm không dứt với nàng.

Hắn yêu tất cả mọi thứ của nàng.

Hắn yêu vẻ xinh đẹp của nàng.

Hắn yêu vẻ rực rỡ của nàng.

Hắn càng yêu khí khái anh hùng và tác phong sáng suốt của nàng mà nữ tử bình thường không có được, còn có phong tư lỗi lạc nói một là một, nói hai là hai, ân oán rõ ràng, phải trái phân minh mà nữ nhân bình thường không làm được. Giống như hiện giờ thân lâm hiểm cảnh, người gặp hung nguy, nhưng vẫn không mất đi khí khái anh phong.

Hắn yêu những thứ này của nàng.

Cho nên hắn mới không tiếc tất cả vì nàng.

Nhưng hiện giờ hắn lại vô kế khả thi.

Kẻ địch tốt nhất của hắn, cũng là bằng hữu tốt nhất, vẫn bị thương nằm trong lòng hắn. Mà nữ nhân hắn yêu, đang ở dưới vũ khí sắc bén của kẻ địch, tùy thời mất đi tính mạng.

Trước kia chỉ cần nữ nhân mà hắn yêu thương gặp nạn, cho dù phải mạo hiểm cũng hắn cũng sẽ xả thân cứu giúp, nhưng lần này hắn có thể cứu nàng sao?

Hắn muốn cứu, cũng phải cứu.

Nhưng hắn sợ một người.

Người này đang đối diện với hắn, nửa người ở dưới ánh trăng, nửa người vẫn ở trong tối.

Hắn tin tưởng, chỉ cần hắn vừa động thủ, đối phương nhất định cũng sẽ ra tay.

Hắn sợ lỡ may mình không giải nguy được cho Ỷ Mộng, ngược lại khiến tình thế cực kỳ hung hiểm này càng hung càng hiểm hơn.

Nếu không phải Bạch Biên Bức đã bị trọng thương, nếu Trình Kiếm Bình không bị Ngôn Ninh Ninh không chế, có lẽ… vẫn có thể chiến một trận.

Lúc này muốn phá vòng vây thì phải có phối hợp.

Hắn ngẩng đầu, giống như muốn cầu khẩn trời xanh.

Thực ra không phải.

Hắn “cầu” hán tử trên nóc nhà kia.

Ít nhất nơi ấy còn có một bằng hữu của hắn, chỉ cần mọi người hiểu ngầm, phối hợp thoả đáng, có lẽ còn một chút cơ hội giải vây phá nguy.

Mọi người đều biết trong nguy có cơ, vấn đề là người trong hung nguy có thể phân biệt được đâu là nguy, đâu là cơ hay không? Có thể trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nắm bắt được thời cơ nhanh chóng biến mất kia hay không?

Nói thì dễ dàng, trong nguy có cơ không dễ đến, trong nguy có hiểm lại thường gặp.

Hán tử trên nóc nhà kia từ từ đặt một chân đang nhấc lên xuống, thở dài nói:

– Đường Hóa, tìm ngươi thật không dễ dàng, núi non trùng trùng, một năm lại một năm, không ngờ ngươi lại trốn ở đây, biến thành một tiểu cô nương, còn lén lén lút lút ở cùng với Ngô đại nhân.

Đường Hóa nửa người ở trong tối, mắt đang phát sáng, giống như một thiếu nữ xinh đẹp đang ngủ đột nhiên mở cặp mắt mỹ lệ, trong đó còn lưu lại một ác mộng khủng bố.

Hán tử kia từng bước từng bước từ trên nóc nhà đi xuống.

Hắn đi rất ung dung.

Nóc nhà rất nghiêng, ngói nhà trải đầy rêu xanh, hơn nữa nứt vỡ nhiều chỗ. Đừng nói là người, cho dù là một con ưng, đi như vậy cũng rất dễ trượt chân xuống.

Nhưng người này đi tới nhẹ nhàng ung dung, sắc mặt không đỏ, hơi thở không gấp, giống như đang đi dạo trong sân sau nhà hắn.

Nhìn thấy tuyệt thế khinh công như vậy, ngay cả Diệp Cáo, Hà Phạm cũng phải “ồ” một tiếng, La Bạch Ái càng trợn tròn mắt.

Người này vừa ung dung bước đi, vừa ung dung nói:

– Không nghĩ tới, Đường Hóa mà chúng ta lật trời lộn đất muốn tìm, lại là nam không ra nam, nữ không ra nữ, hơn nữa còn là một kẻ chỉ biết ám toán người khác… Nếu không phải ngươi ám toán thì cũng sai người khác ám toán… Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy, Đường Hóa nguyên lai chỉ là một cây hoa dại, thật làm ta quá thất vọng. Ngươi không ám toán thì không thắng được người khác, không ở trong tối thì không dám gặp người sao?

Chỉ nghe Đường Hóa nửa người trong sáng, nửa người trong tối kia hít thở dồn dập, nói:

– Ngươi muốn kích động ta ra tay, thừa dịp này cứu người sao? Hừ!

Ỷ Mộng nghe vậy lại thở dài nói:

– Phi Thiên Thử, ngươi nói như vậy vào lúc này, không sợ Đường Hóa ra lệnh một tiếng giết lão thư ta trút giận sao!