Chương 11: Nhận thua càng đáng buồn hơn thua

Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ông ấy là loại người hiểu sâu sắc, nhận thua càng đáng buồn hơn thua thật sự.

Ta phản đối ông ấy lộng quyền.

Nhưng ta ủng hộ hành vi của ông ấy (mặc dù ông ấy chưa bao giờ cho rằng ta có đất dụng võ trong võ lâm).

Dù sao ta cũng là con ông ấy.

Ta cũng sẽ không truyền phương thuốc Băng Thiên Tuyết cho người khác. Trên thực tế, ta thành thật nói với các ngươi, ta cũng không hoàn toàn biết tất cả dược vật và phương pháp chế tạo Băng Thiên Tuyết.

Đây là phụ thân sợ lúc ta hành tẩu giang hồ “xảy ra chuyện”, ban cho ta để “phòng thân”.

Ta cũng đã vận dụng một chút, dọa những người lên núi “triều thánh”, thông thường đều rất có công hiệu.

Sau đó bọn họ biết được, liền đòi ta một chút. Bởi vì lúc tiêu diệt kẻ địch vào miếu vào động, muốn đạt được hiệu quả, dùng Băng Thiên Tuyết có thể tạo ra cảm giác mê huyễn, nhất là khiến những người sống sót trở về có thể vẽ ảnh tô tranh, biến ảo giác thành thật, hiệu quả đích xác sẽ gia tăng rất nhiều, khả năng thất thủ cũng sẽ giảm bớt.

Chỉ cần có thể giảm “thất thủ”, như vậy cơ hội thả bọn họ xuống núi cũng sẽ gia tăng… nói cách khác, người bị dọa chạy có thể sẽ nhiều hơn người bị giết chết.

Ta nghe bọn Sát Thủ Hào phân tích như vậy, cũng cho rằng dùng một chút Băng Thiên Tuyết thật có chỗ tốt. Ta không muốn chết quá nhiều người, bèn thuận theo ý kiến của bọn họ, cho bọn họ một chút vụn thuốc Băng Thiên Tuyết.

Ngươi hỏi ta người của Sát Thủ Hào là ai? Chính là Tôn Hoa, Hoa Quần Thần Quân, Nhất Lộ Bình An, Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam, cùng với mấy người dưới tay Tôn Hoa. Tại sao lại gọi như vậy? Ta cũng không biết, ta chỉ biết chúng ta đích xác là sát thủ trong Sát Thủ Hào. Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt… nhưng cho dù bị trời trừng phạt, cũng chờ ta hoàn thành sự tình và tâm nguyện, có được thành công rồi tính sau.

Những gì các ngươi thấy, rất nhiều thứ đều là ảo giác.

Ảo giác thực ra ở trong lòng, bình thường các ngươi ảo tưởng cái gì, hoặc là trong ác mộng thường xuyên nhìn thấy cái gì, một khi bị trúng Băng Thiên Tuyết, sẽ sinh ra huyễn tượng tương tự.

Nhưng có một ít cảnh tượng lại không phải giả.

Kim Chung Tráo, Thác Bạt Ngọc Phượng, Vi Cao Thanh đều giỏi dọa người, nhiễu loạn thần chí kẻ địch. Bọn họ phân biệt dựa vào khinh công và võ công hơn người, lại quen thuộc hoàn cảnh, nhờ vào địa lợi tập kích đánh lén, quả thật đã hù dọa, giết chết không ít cao thủ thậm chí võ công không dưới bọn họ.

Thác Bạt Ngọc Phượng lại giỏi hội họa. Những thứ cô ta vẽ gần như có thể làm giả. Có lúc cô ta còn lột da trên người mới chết, trải qua Vi Cao Thanh cắt xén, mặc lên giống như người thật. Nói cách khác, cô ta vẽ người thì giống người, mặc ở trên lưng giống như người hai mặt, một bên có thể là hồng nhan, một bên có thể là xương trắng. Cô ta vẽ yêu thì giống yêu, vẽ ma thì giống ma. Cô ta đã phản bội Thái Bình môn, ta cảm thấy cô ta cũng không quá thật lòng với Sát Thủ Hào, cho nên thường trong trong ngoài ngoài đều không phải là người, chính cô ta cũng nói như vậy.

Kim Chung Tráo thì giỏi nặn tượng. Trong miếu cung phụng rất nhiều bồ tát, la hán thậm chí yêu ma, quỷ quái kỳ kỳ dị dị, đều do hắn một tay đắp nên. Trong động vốn có bùn. Hắn từng nói, bùn trong động này trộn với mỡ của người chết, điêu khắc lên đặc biệt sống động như thật, nặn ma như ma, nặn quỷ giống quỷ, nặn Chung Quỳ thì có thể bắt quỷ.

Vi Cao Thanh lại giỏi may vá. Hắn vốn không nên nhúng tay vào vũng nước đục này. Hứng thú của hắn với may vá có lẽ còn lớn hơn luyện võ. Nhưng hắn vẫn gặp họa vì quá tham lam. Hắn từng nói với ta, hắn không mở thì thôi, nếu mở thì phải mở tiệm vải số một thiên hạ. Nhưng hiện giờ tiệm vải lớn đã quá nhiều, khi nào mới đến lượt hắn? Tứ Phân Bán đàn cũng nghèo rớt mồng tơi, suốt ngày tranh cãi, có tiền thì đám đàn chủ cũng không chịu phát xuống, không biết làm sao, nào đủ tiền cung cấp cho hắn mở tiệm? Huống hồ mỗi tiệm vải đều có ông chủ lớn phía sau chống lưng, hắn muốn mở một tiệm lớn, đành phải nghĩ biện pháp khác. Hắn cho rằng lấy được một món binh khí tốt đủ để vô địch thiên hạ, hắn sẽ có thể làm tổng đàn chủ của Tứ Phân Bán đàn, như thế muốn mở tiệm vải cũng có tiền có mặt, muốn làm may vá cũng có bạc có người, vậy thì tốt biết bao.

Chí nguyện của hắn là mỗi thành thị lớn đều có một cửa hiệu của hắn, một tiệm hai dãy, một bên bán vải, một bên may áo. Khi đó ta còn cười nói: “Được, chờ ngươi mở tiệm ta sẽ đến chiếu cố ngươi”. Hắn cũng cười nói: “Tốt, ta sẽ giảm giá cho ngươi”.

Bây giờ hắn lại nằm ở đây.

Có điều Kim Chung Tráo nặn tượng, cộng thêm Thác Bạt Ngọc Phượng vẽ tranh, còn có Vi Cao Thanh cắt xén, cùng với Băng Thiên Tuyết của ta, đương nhiên quan trọng nhất là Tôn Hoa dốc lòng sắp đặt, thật sự muốn xây dựng hình tượng khủng bố nào, đều có thể khiến người ta sản sinh ảo giác, nghi thật nghi giả, nghi thần nghi quỷ, thuận buồm xuôi gió.

Nhưng như ta đã nói, Băng Thiên Tuyết lại không có uy lực lớn như vậy. Cha phái ta xuôi nam, thực ra cũng muốn tra xét, có người nghiên cứu chế tạo ra một loại Súy Đầu Lam, khiến người ta sản sinh ảo giác mạnh mẽ, dùng nhiều sẽ nghiện, độc vào sẽ hết phương cứu chữa, không dùng không được. Sau khi dùng nhiều sẽ đánh mất bản tính, không từ việc xấu nào. Hơn nữa đã ngầm buôn bán, nhanh chóng lưu truyền, đổ vào trong bình dân bách tính, khống chế thần trí, mê loạn lòng người, bán mạng phục vụ cho những kẻ mưu mô khó lường.

Cha phái người thông báo với ta, bảo ta cẩn thận đề phòng. Rất nhiều người cho rằng đây là Băng Thiên Tuyết do cha ta phối chế, đổ vào Trung Nguyên với ý đồ bất chính, xem ra đại bổ đầu cũng nghĩ như vậy. Thực ra chúng ta cũng là người bị hại.

Phương pháp sử dụng Băng Thiên Tuyết có rất nhiều hạn chế, hơn nữa dùng nó sẽ không bị nghiện.

Súy Đầu Lam thì không, dùng nhiều dễ nghiện. Chẳng những có thể hòa tan trong nước, dòng suối, rượu chè, thậm chí có thể đốt thành khói hun (điểm này Băng Thiên Tuyết của chúng ta cũng làm được), hóa thành khói đặc, mây dày sương mù, có thể thấm vào, nhiễu loạn thần trí, sản sinh ảo giác. Nếu người trúng độc sâu sẽ hoảng sợ vô cùng, điên cuồng mất khống chế, không tiếc tự sát, cũng là chuyện thường xuyên xảy ra.

Sau đó ta cảm thấy tính chất của Băng Thiên Tuyết không thích hợp, mấy lần truy hỏi, bọn họ đều nói ta đa nghi đa sự.

Nhưng câu trả lời này không thể giải thích nghi vấn của ta.

Dù sao sử dụng “thủ thuật che mắt” trên đỉnh Nghi Thần, uy lực rất lớn, hơn nữa vô cùng bá đạo, thành phần của Súy Đầu Lam vượt xa Băng Thiên Tuyết.

Nhưng nói đến cũng kỳ quái, Súy Đầu Lam này lại có nhiều đặc tính của Băng Thiên Tuyết.

Cho nên ta cũng khó phát tác, tra cứu càng nhiều, bọn họ càng bắt đầu đề phòng ta.

Thẳng thắn mà nói, chuyện này ta cũng rất nghi hoặc. Giống như người của nhà trọ Ỷ Mộng cùng mơ thấy một giấc mơ. Sau khi dùng Băng Thiên Tuyết, ban ngày suy nghĩ, ban đêm nằm mộng, có thể dễ dàng làm được chuyện này.

Nhưng Hồ Kiêu từng dao từng dao cắt vào mình, đến chết mới thôi. Chuyện này Băng Thiên Tuyết lại không làm được, vậy khẳng định là ma lực của Súy Đầu Lam.

Cũng được, mấy người chúng ta vì tranh giành với nhau nên mới thông đồng làm bậy, vốn không phải thật tình, thật ý, thật sự giao hảo gì cả.

Mục tiêu chủ yếu của chúng ta dường như chỉ là “tường vi sa mạc” .

Thực ra còn âm thầm dòm ngó bảo tàng của Ngô Thiết Dực, một công đôi việc mà thôi.

Có điều chuyện bảo tàng của Ngô Thiết Dực, ta lén xuống chỗ này mấy lần, có hai lần còn gần như trở thành lương thực đám quái trùng này, nhưng cho dù tìm thế nào cũng không tìm được.

Trên thực tế, sơn động này quanh co ngoằn ngoèo, quá sâu, quá rộng, quá lớn cũng quá cổ quái, nếu như không có chỉ dẫn, ký hiệu, còn khó tìm hơn mò kim đáy biển.

Ta chỉ tốn công vô ích mà thôi.

Dù sao hình như mọi người đều không biết có bảo tàng khác, hoặc là trong lòng mọi người biết rõ, nhưng Ngô Thiết Dực chưa tới, mọi người đều không tìm được mà thôi.

Ta một mặt khổ tâm chờ đợi Ngô Thiết Dực, một mặt cùng với người của Sát Thủ Hào trăm phương ngàn kế, dùng hết phương pháp đi đào “tường vi sa mạc”.

Bảo vật mà mọi người đều biết, ta đoạt lấy trước rồi tính sau,; chỉ có bảo tàng tự mình biết, mới có thể giữ đến cuối cùng để độc chiếm.

Tin rằng người người đều có suy nghĩ như ta.

Ngươi hỏi tại sao chúng ta chậm chạp không bắt tay đào “tường vi sa mạc”, chế tạo binh khí, cần gì vất vả tử thủ địa phương quỷ quái này?

Ngươi hỏi đúng rồi.

Ài, tất cả đều là người định không bằng trời định.

(Cái gì nhân định thắng thiên, đều là giả.)

(Người chỉ có thể thắng người, dựa vào gì thắng trời?)

(Có một ngày một khỏa mặt trời, mặt trăng, sao Bắc Đẩu, sao Thất Sát gì đó từ ngoài trời đánh tới, chúng ta trên mặt đất có lẽ đều không thể sống sót, ngươi nói người có thắng được trời hay không?)

(Nếu Quan Vân Trường một đao chém chết Tào Tháo, sau này còn có Tào Ngụy không? Nếu Hạng Vũ thật sự một mũi tên bắn chết Lưu Bang, thiên hạ còn có Đại Hán không? Nhân định thắng thiên? Nếu Bàng Quyên không rời Tôn Tẫn mà giết y trước, trên đời còn có “Tôn Tẫn binh pháp” không? Nếu Tô Tần không chết bởi sát thủ của đại phu nước Tề, Trương Nghi há có thể giúp Tần thôn tính sáu nước? Sa trường quyết chiến, một trận mưa rơi sớm rơi trễ, một trận tuyết tới sớm tới trễ, còn có tác dụng hơn mười vạn binh mã. Ngươi cho rằng con người bảo mưa dừng là mưa dừng, bảo tuyết rơi là tuyết rơi sao? Còn không phải do trời.)

(Cho dù vu sư, thấy bói thì làm sao? Còn không phải là người à? Hắn phát minh ra vài thứ là có thể đổi trời sao? Bấm tay tính toán là biết tương lai lành dữ sao? Nếu không phải trời để hắn sinh ra, để hắn trưởng thành, để hắn có được học thức chó má, hắn có thể tính sao? Toán sao? Phát minh sao? Vừa sinh ra liền chết yểu, hoặc sinh ra là một dã nhân, xem hắn phát minh ra đồ đánh lửa, hay là tính ra gà sinh trứng, trứng sinh gà.)

(Ta là Quỷ Vương. Hiện giờ nói chuyện với hai người này, cũng là chuyện ta không tính trước được.)

(Chúng ta vốn là kẻ địch.)

(Nhưng bây giờ chẳng có cách nào.)

(Những kẻ gọi là chiến hữu của ta, đang muốn dùng trăm phương ngàn kế dồn ta vào chỗ chết.)

(Ta muốn sống sót, một mình chỉ sợ sẽ thành vật trong bụng quái trùng, huống hồ ta đã bị thương rất nặng.)

(Ta chỉ có thể tìm người hợp tác, cho dù là kẻ địch… Có lúc kẻ địch không nhất định muốn ta chết, có lẽ bọn họ chỉ cần bắt ta hoặc đánh bại ta… Nhưng những kẻ giả vờ làm bằng hữu, chiến hữu để mưu hại ta, nhất định sẽ không cho ta cơ hội sống sót.)

(Có lúc kẻ địch lớn nhất cũng dễ dàng thay đổi, trở thành bằng hữu mạnh mẽ nhất của ngươi.)

(Chỉ cần hắn là kẻ địch giả tưởng của ngươi, mà giữa ngươi và hắn không thật sự kết thù sâu.)