Chương 10: Nếu loạn phải loạn đến quỷ khóc thần gào

Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Ta là “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh.)

(Ta không có bằng hữu.)

(Có khi nào nghe quỷ muốn làm bằng hữu của người? Huống hồ ta là vua của quỷ!)

(Tại Nhất Khắc quán đều là thuộc hạ của cha ta. Tại đông bắc Tế Nam, Đan Đông, Thẩm Dương, chỉ có “tai mắt” của phụ thân, nếu không thì là kẻ địch của Thần Thương hội. Ngoài ra thì là những kẻ nịnh hót, a dua, tâng bốc, lấy lòng. Bọn chúng nếu không phải muốn lấy được thứ gì từ ta, chính là muốn đâm ta một dao sau lưng. Bọn chúng chỉ sợ gia thế, bối cảnh của ta, chứ không phải muốn kết giao với ta. Ngoài miệng bọn chúng nói một đàng, vẻ mặt tươi cười, nhưng trong lòng giấu đao, trong ngoài khác biệt. Làm bằng hữu với bọn chúng không có ý nghĩa. Ta muốn xông pha giang hồ của mình!)

(Đi vào giang hồ, dễ dàng tin người, cũng không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi. Sợ cha cười cợt, giấu kín không nói, lần lượt báo thù. Ta là “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh, hành động quái gở, không quyền không thế, chỉ một thân bản lĩnh khó lường, cũng không mấy người dám kết giao bằng hữu với ta. Ta khác với mọi người, sát thủ vô tình, một thân một mình, không phải sảng khoái ư! )

(Nhưng lại kết giao với hảo hữu như Trang Hoài Phi.)

(Y luôn tin tưởng ta.)

(Y cũng không biết thân phận thật sự của ta, nhưng vẫn tín nhiệm ta, sống chết có nhau.)

(Y giúp ta, hoàn toàn không vì ta là ai, trung hay gian, tốt hay xấu, sau này có thể giúp y hay không… đối với y, những chuyện này giống như hoàn toàn không quan trọng.)

(Có lẽ, bằng hữu chân chính kết giao không phải thân phận, không vì tài phú, cũng không phân địa vị.)

(Bằng hữu chân chính, là lúc ngươi không nơi nương tựa nhất, vì nghĩa không chùn bước ra tay giúp ngươi.)

(Tiểu Trang chính là loại bằng hữu này.)

(Y giúp ta, bởi vì ta là bằng hữu của y.)

(Y dù đã chết, nhưng vẫn là bằng hữu của ta.)

(Bằng hữu là vĩnh viễn, sống chết không quan trọng.)

(Cho nên ta nhất định phải giúp lại y, báo đáp y… đây cũng là sống chết không ràng buộc.)

(Chúng ta trở thành bằng hữu, là tương giao trong hoạn nạn, cũng là hiểu nhau trong đối địch.)

(Tất cả những thứ này, sao lại giống Vô Tình như vậy?)

(……?)

(Không.)

(Hắn là bổ đầu, ta là phạm nhân.)

(Hắn là binh, ta là tặc.)

(Chúng ta vĩnh viễn là kẻ địch, không phải bằng hữu.)

(Ta là Quỷ Vương, hắn là danh bổ.)

(Chúng ta chỉ là chưa tới lúc.)

(Chưa tới lúc đối đầu.)

Chúng ta hạ thủ ra sao? Chuyện này lại đơn giản, chỉ bốn chữ “nội ứng ngoại hợp”.

Ta phụ trách thu xếp tình báo. Người nào lên núi, một nhóm sẽ đi trước hù dọa, thủ tiêu. Nếu như không nuốt được, sẽ phát ra ám hiệu thông báo cho người của Sát Thủ Hào.

Giống như trận giết chóc kia, chính là “Hoa Quần Thần Quân” Vi Cao Thanh dẫn đội, “Nhất Lộ Bình An” Thác Bạt Ngọc Phượng dẫn đường, khiến cho những kẻ mộng tưởng phú quý vô biên, thiên hạ vô địch, lần lượt trở thành khách thăm địa ngục, lương thực của quái trùng.

Các ngươi nhìn thấy người chết đầy hang, ngũ quan vặn vẹo, ngũ tạng không hoàn chỉnh, chính là kiệt tác của Sa Sa Cổn và Đột Đột Thú. Đừng nói những người mới tới bất ngờ không kịp đề phòng, cho dù chúng ta đã sớm đề phòng, nếu không cẩn thận cũng sẽ bị những phi cầm quái thú này gây thương tích. Có một kẻ tên là Hồng Sơ Dân, ngoại hiệu “Thiên Sát Cô Tinh”, vốn là thủ hạ tâm phúc của Thái Kinh. Đầu tiên hắn muốn đoạt bảo dâng cho tướng gia, sau đó chính mình cũng muốn tranh giành quyền lợi, liên hợp với chúng ta tác quái. Kết quả hắn không cẩn thận, bị quái trùng kia hút tinh ăn tủy, chết không minh bạch trong động. Một kẻ khác là “Cô Thần Khắc Tinh” Trầm Tuyển, vốn là thân tín của Vương Phủ, có ý cấu kết với Tôn Hoa, nhưng thực ra là muốn qua cầu rút ván, âm thầm thông báo cho Vương Phủ phái cao thủ đến cướp đoạt nơi này. Tôn Hoa luôn khôn khéo xảo trá, dẫn hắn vào động, lừa gạt hắn trở thành lương thực của Đột Đột Thú.

Cho nên, quỷ không chỉ giết người, cũng có quỷ đánh quỷ.

Chính ta cũng có ý xấu.

Người khác đến chỉ để đoạt thần binh lợi khí, còn ta thì biết trong động này có bảo tàng khác.

Bảo tàng của Ngô Thiết Dực.

Sau khi ta nhận được một tin tức, càng chứng thực Chiêu đại nương không lừa gạt, đó là tin tức do Lương Việt Kim mang đến.

Đúng, đó là Tiểu Trang nhờ thủ hạ cũ của mình là Lương Thất Điều, trước tiên đưa mẹ y đến Sơn Tây. Lương Thất Điều đã phản bội Trang Hoài Phi, nhưng đệ đệ của hắn là Lương Việt Kim lại không phải người như vậy. Lương Việt Kim thông báo với ta chuyện lão ca hắn bày mưu phản bội Trang Thần Thoái, hi vọng ta có thể kịp thời ngăn cản chuyện này.

Nhưng ta vẫn kém một nước cờ, đến chậm một bước. Ngô Thiết Dực là “sáng đi Thái Bạch, tối trốn Nghi Thần”. Lúc ta tới Mi huyện, “Đả Thần Thoái” Trang Hoài Phi và đám người Tạ Mộng Sơn, Đường Thiên Hải đều đã liều mạnh bỏ mình. Trong lòng ta thầm mắng Ngô Thiết Dực xảo trá tàn nhẫn, nhưng cũng chứng thực một chuyện.

Ngô Thiết Dực sẽ tới đỉnh Nghi Thần.

Hiện giờ hắn đang trong tình cảnh khốn khổ, hoảng loạn bất an như chó nhà có tang, vẫn muốn bỏ chạy đến Sơn Tây, nói vậy trong Mãnh Quỷ động nhất định có bảo tàng của hắn.

Cho nên ta đã sớm chạy tới đỉnh Nghi Thần, có điều không chỉ quan tâm trong miếu trong động, mà đi khắp nơi trên núi dưới núi, có thể chặn người nào lên núi thì cứ chặn, có thể dọa người nào trên đường thì cứ dọa. Đối với những người dọa không đi, chặn không được, ta cũng không có cách nào, đành phải mặc cho bọn chúng lên núi vào miếu vào động tìm chết.

Thẳng thắn mà nói, trên đường lên núi này, ta không dám đụng vào đại bổ đầu ngươi. Bởi vì ta biết, loại người như ngươi đi lại không tiện vẫn có thể lăn lội đường xa đến đây, nhìn như yếu đuối, nhưng cho dù đụng phải quỷ thật cũng sẽ không lo lắng bất an. Lần này ta thất lễ rồi… Mấy thủ hạ của đại bổ đầu, ta giả quỷ giả ma hù dọa nhiều lần, bận đến chết được, bao gồm quái nhân không có đầu lâu chỉ có não kia, còn có môt con anh vũ quỷ quái, thực ra đều là chính ta.

Tiểu tử họ La gì đó, thực ra trước khi lên núi đã gặp ta. Ta vốn định nhân lúc hắn nằm mơ hù dọa hắn, nhưng có một lần hắn bỗng dưng mở mắt ra, nhìn ta trong nháy mắt, sau đó hắn vẫn sợ đến trợn tròn mắt. Hắn nhất định cảm thấy ta có điểm quen thuộc.

Còn như hai vị tiểu ca bị kinh hãi, xin lỗi xin lỗi!

Sau khi các ngươi xuống núi… ta nói nếu như có thể sống sót xuống núi… xin nhắn với hai vị tiểu huynh đệ nhát gan khác, ta cũng là bất đắc dĩ. Ta không có ý giết tiểu hài tử, cho nên biện pháp tốt nhất là dọa các ngươi trở về.

Cho dù ta không giết, bọn họ cũng sẽ động thủ. Tôn Hoa từng nói: “Nếu giết, phải giết đến máu chảy thành sông; nếu loạn, phải loạn đến kinh thiên động địa”.

Mục đích của chúng ta, đó là ngay cả người do thiên tử phái tới cũng bị dọa trở về. Nếu dọa bọn họ không đi, vậy thì dứt khoát giết chết.

Còn về chuyện Súy Đầu Lam, ta cũng không lừa gạt ngươi. Khi đó mạng của ngươi nằm trong tay ta, ta cũng không có lý do để gạt ngươi. Nhất Khắc quán chúng ta đích xác đã chế tạo một loại thuốc, gọi là “Băng Thiên Tuyết”, nghe nói đây là do mẹ ta phát minh trong trời băng đất tuyết. Khi đó cha bị kẻ thù truy sát, thân nhân bằng hữu trên giang hồ đều giả vờ không quen, ông ấy gần như đã đến bước đường cùng, cùng mẹ ta ăn băng uống tuyết, gắng gượng sinh tồn. Cha đã gần như chán nản đến mức buông xuôi. Khi đó bọn họ đứng trên đất tuyết mờ mịt, sinh ra rất nhiều ảo giác, ảo ảnh, giống như ăn ngon mặc đẹp, tôi tớ như mây, có được tất cả. Mẫu thân phát hiện đó là một làn khí do hồn băng phách tuyết tạo thành, chỉ cần ngưng tụ “khí” này, sẽ có thể tạo ra một loại thuốc khiến người ta mê ảo, mơ màng.

Mẹ ta dùng chí tuyết khí băng chế tạo thành công, hơn nữa còn dùng tiền kiếm được từ thuốc này giúp cha gây dựng lại uy danh.

Từ loại ma túy dược vật khiến người khác mê say trong ảo giác không thiết thực này, cha ta đã tỉnh ngộ được, làm người làm việc vẫn nên thực thực tế tế thì tốt hơn. Ông ấy xây lại gia viên, nắm lại quyền lực, khiến kẻ địch lau mắt mà nhìn, kẻ thù cũng không dám truy sát nữa, thậm chí kết minh với ông ấy, cùng nhau đối kháng Thần Thương hội.

Vì vậy cha ta không thích những thứ không thiết thực. Ông ấy cho rằng trên đời không có thiện và ác, chỉ có quyền lực, hơn nữa thua không đáng sợ, nhận thua mới là đáng xấu hổ. Ông ấy ngẩng đầu trở lại. Đối với loại thuốc Băng Thiên Tuyết này, ông ấy cũng chỉ lợi dụng nó để vươn mình mà thôi, chờ có được một chút thành tựu, xây dựng lại đại nghiệp, ông ấy lập tức không buôn bán thuốc này nữa, quyết không để nó lưu lạc giang hồ, càng không muốn nó khiến đồng hương đông bắc say mê nghiện ngập.

Đây luôn là nguyên tắc của phụ thân.

Không sai, ông ấy chẳng những rất chuyên quyền độc đoán, mà sau khi nắm giữ quyền hành, còn muốn thao túng ý chí của người khác. Thực không dám giấu, ta cũng rất phản cảm với chuyện này, có lúc cũng phản kháng. Nhưng ông ấy quả thật năm xưa bấp bênh, trải qua đại khổ đại nạn, nhiều lần gặp khó khăn vẫn có thể sừng sững không ngã. Vì chuyện này, ông ấy có dục vọng rất mạnh và ý chí như sắt thép, cùng với nguyên tắc không thể thay đổi, có thể lý giải được.

Ta tin ông ấy sẽ không dùng số lượng lớn Băng Thiên Tuyết để mưu lợi… Nếu không ngày đó “Lão Tự Hiệu” Ôn gia và Thục Trung Đường môn phân biệt dùng lợi ích, yêu cầu ông ấy giao phương thức chế tạo Băng Thiên Tuyết cho bọn họ, cha cũng sẽ không một mực cự tuyệt.

Lý do mà cha từ chối cũng rất đường hoàng, hơn nữa đầy đủ.

“Đây là bài thuốc bí truyền do bà nhà phát minh, khiến ta sống dậy từ cõi chết, lấy lại uy danh. Bà nhà đã đi trước ta, bài thuốc bí truyền này sẽ làm bạn với ta tới già, đến chết mới thôi, ta không muốn bán nó cho người khác.”

Ta cảm thấy đây là chuyện hợp tình hợp lý.