Chương 12: Dám yêu không dám làm

Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Ta là “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh, cũng là “Thanh Nguyệt Công Tử” Lâm Ngạo Nhất của đông bắc Nhất Khắc quán.)

(Nếu như ta chỉ là Lâm Ngạo Nhất, vậy thì cũng thoải mái. Gần đây ta đã bốn bề khốn đốn, tiến lui khó khăn, nhiều mặt gặp địch, thực ra chỉ cần nhờ người đưa tin cho phụ thân, ông ấy nhất định sẽ nhanh chóng phái người đến giúp ta.)

(Nhưng ta không thể.)

(Ta không nguyện, cũng không muốn.)

(Bởi vì ta cũng là Nhiếp Thanh.)

(Là “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh, có nguy hiểm thì phải tự mình giải quyết, gây dựng tên tuổi để phụ thân nhìn vào, xem ông ấy có còn nói: “Loại công tử bột giống như ngươi, nếu không dựa vào danh tiếng của ta, muốn xông pha giang hồ à? May mắn thì chỉ là ăn cát bới đất, nói không chừng còn bị người ta bắt giữ mặc cả với ta. Ngươi tốt nhất là tự lo, ta sẽ không cho bất cứ thứ gì.”)

(Ông ấy lại nói: “Ngươi đi xông pha giang hồ? Tỉnh ngộ rồi sao! Ngươi đừng hô hào tên tuổi của ta là được, tránh cho ta lúc gần đất xa trời không có mặt mũi gặp tổ thượng của ngươi.”)

(Ta muốn ông ấy rút lại câu này, nhất định phải có thành tựu lớn.)

(Còn có một câu thấu tận tâm can.)

(“Ngươi biết tại sao con gái bảo bối của Tôn Tam Điểm không chịu gả cho ngươi không? Ta lại cho rằng cô ta từ hôn rất tốt, đào hôn rất tuyệt. Gả vào nhà quyền thế, gả cho một tên công tử bột, còn không bằng đi trông coi nhà trọ ở núi hoang. Có bản lĩnh, ngươi hãy ở nơi yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa ẩn hiện, làm ra chuyện long trời lở đất. Ta biết trong lòng ngươi ái mộ cô ta, nhưng ngươi dám yêu không dám làm, nào phải là anh hùng hảo hán.”)

(Được! Ta phải làm cho ông ta xem thử.)

(Ta là Quỷ Vương. Ta gặp phải nguy hiểm, trông thấy đồng bọn Sát Thủ Hào đã quyết ý trừ khử ta, nhưng ta vẫn không rời đi. Ta còn dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận Vô Tình bổ đầu này, theo vào nhà trọ Ỷ Mộng, tất cả đều là vì…)

(Ta phải làm vài chuyện xoay chuyển càn khôn, để người khác nhìn một chút.)

(Đại trượng phu không long trời lở đất, cũng phải âm thầm yên lặng.)

(Mọi người đều biết trên đỉnh Nghi Thần có kỳ binh cái thế, “tường vi sa mạc”.)

(Có rất ít người, chẳng hạn như người của nhà trọ Ỷ Mộng, sát thủ trong Sát Thủ Hào, bản thân Ngô Thiết Dực, biết được bảo tàng trong Mãnh Quỷ động.)

(Nhưng ta lại biết bí mật lớn hơn mà bọn họ không biết.)

(Ta cũng quyết tâm che giấu phát hiện trọng đại, cơ mật trọng yếu này.)

(Ta chẳng những muốn ẩn nấp, cũng muốn làm cho rõ ràng, đó rốt cuộc là chuyện gì?)

Đúng vậy, mọi người đều tính sai.

Trơ mắt nhìn bảo vật, đối diện với bảo vật cũng vô dụng, bảo vật này vẫn không đào được, không lấy được.

Đây là sự thật.

Bảo tàng này thật sự là không khai thác được.

Mọi người cho rằng cơ hội không mất, thiên cơ tính hết, kết quả vẫn là thiên cơ khó lường, sơ ý lỡ dịp.

“Tường vi sa mạc” ở nơi sâu thẳm nhất trong động, một đoạn phía trên đã khai quật ra, đó chính là bộ phận khiến thợ mỏ bị thương, mọi người tranh nhau loan báo, muốn đào nó lên.

Nó rốt cuộc đâm sâu xuống đất bao nhiêu, không ai biết được. Chúng ta quen đường, còn đi xuống dưới mấy tầng, gần như bị Sa Sa Cổn cắn chết, nhưng chỉ thấy một đoạn chôn vùi, một đoạn lộ ra phân nửa trong hang động, vẫn không thấy đáy.

Nhưng đám người này bất kể dùng công cụ, vũ khí sắc bén gì đều cắt không đứt, bẻ không gãy, đào thì không biết gốc ở tận đâu, nổ thì không biết hang động có sụp đổ hay không, đập thì căn bản không hề hư tổn. Nếu như ngươi không cẩn thận, ngay cả công cụ, vũ khí sắc bén, cuốc, đục, búa, kìm gì đó, bị nó cắt phải, e rằng cả bàn tay lẫn cánh tay đều rời khỏi người.

Có thể tưởng tượng được sự sắc bén của nó.

Càng chứng minh nó là kỳ bảo tuyệt thế, ít nhất nếu lấy được một khối, sẽ có thể đúc thành binh khí không gì ngăn cản đươc.

Nhưng không ai làm gì được nó, đừng nói là lấy một miếng nhỏ.

Chúng ta đã nghĩ đến vô số biện pháp, mấy người còn bị thương tay chân, gần như trở thành tàn phế. À, không, xin lỗi, ta không có ý… dù sao cũng không cần giải thích, đại bổ đầu không hiểu lầm là được.

Có một dạo chúng ta rất chán nản, thậm chí nghĩ đến chuyện từ bỏ.

Nhưng sau đó suy nghĩ, cũng vì kỳ bảo này không thể cắt đứt, không thể bẻ gãy, mới là vũ hki1 sắc bén vô địch thiên hạ. Nếu dễ dàng bị cắt đứt, dễ dàng bị bẻ gãy, vậy còn xem là bảo vật gì, đáng để chúng ta không thấy mặt trời vùi mình ở đây, giết oan nhiều người như vậy sao.

Nhưng nếu chỉ có thể nhìn mà không thể cầm, cũng không thể dùng, canh giữ ở đây chỉ phí công.

Trong lúc chúng ta tiến lui khó khăn, Thiết Bố Sam lại mang đến một tin tức.

Thật ra hắn chỉ nói cho Kim Chung Tráo nghe.

Hắn tín nhiệm Kim Chung Tráo.

Hắn tin tưởng Kim Chung Tráo chiến đấu là vì bảo vệ lợi ích của Ỷ Mộng, chứ không phải muốn độc chiếm báu vật, hoặc phục vụ cho người khác.

Tên này đầu óc không tốt, dễ dàng tin người, có lẽ khi hắn luyện võ công ngạnh môn đã luyện hư cả đầu óc rồi.

Kim Chung Tráo thì không.

Hắn rất khôn khéo cơ trí.

Võ công hắn luyện chỉ khiến người khác không dễ tập kích, di dời chỗ hiểm, khiến kẻ địch không tìm được sơ hở của hắn.

Thiết Bố Sam tiết lộ tin tức với Kim Chung Tráo, Kim Chung Tráo lại nói cho chúng ta biết.

“Tường vi sa mạc” này có phương pháp “phá giải”.

Đó chính là “viên hầu nguyệt”.

Cái gì là “viên hầu nguyệt” ?

Đó là tháng tám trung thu trước sau ba ngày, trăng sáng nhất rõ nhất, cũng là lúc “tường vi sa mạc” xảy ra biến hóa.

Không đúng, không phải trung thu hàng năm, không phải vậy.

Là trung thu mười năm một lần, sau đó lại qua mười hai năm, sau đó lại đến mười năm, rồi lại đến mười hai năm. Cứ thế mười năm, mười hai năm, mười năm, mười hai năm… Ta cũng không biết tại sao lại như vậy,. Chuyện này có lẽ liên quan đến một loại lực lượng trong tự nhiên, quyết không phải do người làm ra. Ở chỗ này, nhất là tình cảnh này, con người hoàn toàn không có biện pháp.

Người chỉ có cách đối phó với người.

Đại bổ đầu hỏi có liên quan đến hoạt động của Thiên Can, Địa Chi hay không? Nghe nói Tôn Hoa cũng có suy nghĩ này, nhưng ta không hiểu.

Hôm nay, hiện giờ, chính lúc “viên hầu nguyệt”.

Ngươi hỏi làm thế nào phát hiện được chuyện này? Lại không phải do Chiêu đại nương, mà là Ỷ Mộng. Có lẽ người làm mẫu thân vẫn tin tưởng con gái ruột của mình một chút, đó cũng là chuyện đương nhiên.

Ỷ Mộng nói bí mật này với Ngô Thiết Dực… ngươi cũng biết ngày đó cô ấy rất tín nhiệm lão thất phu kia.

Đương nhiên Thiết Bố Sam cũng nhờ đó biết được chuyện này.

Hắn lén thông báo cho Kim Chung Tráo.

Thiết Bố Sam và Kim Chung Tráo vốn là “thiết không rời kim” (sắt không rời vàng). Ỷ Mộng chỉ biết Thiết Bố Sam cùng đi với nàng, nhưng không biết Kim Chung Tráo đang ở trên núi, trong động. Chỉ cần Ỷ Mộng dẫn người lên một lần, hắn sẽ liên hợp với đám người Thác Bạt Ngọc Phượng, Vi Cao Thanh dọa lui bọn họ một lần.

Thiết Bố Sam còn ngây thơ cho rằng Kim Chung Tráo âm thầm hiệp trợ Ỷ Mộng, một khi lấy được “tường vi sa mạc” sẽ khiến Ỷ Mộng kinh ngạc vui mừng.

Nhưng từ điểm này, chúng ta có thể chứng thực hai chuyện.

Ngô Thiết Dực trong lúc lưu vong vẫn mang tho cao thủ bên cạnh lên đỉnh Nghi Thần, như vậy năm nay trung thu trăng sáng thích hợp với “tường vi sa mạc”, có lẽ là sự thật.

Đồng dạng, chúng ta cũng phải phòng ngừa Ngô Thiết Dực tới đoạt “tường vi sa mạc”.

Người khác chúng ta không sợ, nhưng “Phá Lạn Vương” Đường Hóa, “Sát Thủ Vương” Chu Sát Gia, “Cương Thi” Giang Tư và “Đại Úy” Cao Phạ Phi bên cạnh Ngô Thiết Dực, đều là cao thủ vô cùng đáng sợ, rất khó dây vào.

Chúng ta phải ngăn cản Ngô Thiết Dực đi lên.

Chúng ta còn phải lấy được “tường vi sa mạc” trước bọn họ một bước.

Đáng tiếc, khi đám người Ngô Thiết Dực còn chưa lên đỉnh Nghi Thần, mấy người chúng ta đã không giữ được bình tĩnh, xảy ra nội chiến.

Tất cả những chuyện này phải nói từ Kim Chung Tráo.