Chương 507: Thần uy Độ Kiếp

Tiên Luyện Chi Lộ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai người xuất hiện trong mặt kính chính là Trương Hằng và Tử Hãn.

Lúc đầu, hai người bọn họ có bộ dáng vô cùng nhàn nhã, đi dọc trên con đường Ngọc Kim, ánh mắt thi thoảng nhìn về những quầy hàng có bảy bán các loại vật phẩm tu chân ở hai bên.

Trong đại điện, tất cả mọi người, gồm cả Đại đảo chủ Quân Thiên Tề đều hết sức chăm chú nhìn vào tấm kính lơ lừng giữa không trung.

– Hai người này có lai lịch như thế nào?

Quân Thiên Tề lạnh nhạt hỏi.

Hai người trong hình ảnh này nhìn qua cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt.

– Bọn họ hôm đó đi vào Thiên Vũ Đảo, giao nộp số lượng tinh thạch nhất định, cũng đăng ký như bình thường. Thanh niên kia là Trương Hằng, thiếu niên kia là Tử Hãn, đều là tu sĩ Hóa Thần Kỳ!

– Hóa Thần Kỳ? Quân Thiên Tề khẽ cau mày, nhưng hình ảnh trên tấm kính không biểu hiện được khí tức gì, hắn cũng không thể nhận ra tu vi chân thật của hai người trên đó.

Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn nhìn vào ánh mắt thanh niên kia, mơ hồ cảm nhận được sự bất phàm của đối phương.

Là người đứng đầu một hòn đảo, hắn bình thường duyệt nhân vô số, tùy ý liếc mắt cũng có thể nhìn thấy hư thật, mạnh yếu của một người.

Từ khí chất do thanh niên họ Trương này toát ra thì khẳng định không thể ở hàng ngũ Hóa Thần Kỳ được!

Qua thêm một lúc, sắc mặt thanh niên họ Trương hơi đổi, dường như có dự cảm gì đó, mang theo thiếu niên áo tím đi vào sâu trong hòn đảo, chính là vị trí của mấy vị đảo chủ Thiên Vũ Đảo.

Hành vi như vậy khiến cho mấy vị đảo chủ nơi này biến sắc, dĩ nhiên đã đoán ra được vài phần chân tướng sự việc.

Vẻ mặt Đại đảo chủ Quân Thiên Tề lạnh như băng, nhìn chằm chằm thanh niên họ Trương, trên mặt hiện ra sát khí mờ mờ.

– Đại đảo chủ, thanh niên họ Trương này không phải là hung thủ chân chính gây ra tai nạn Lần này, Nhưng hắn chính là kẻ mang tai họa tới cho Thiên Vũ Đảo…

Nhị đảo chủ bên cạnh hắn nhẹ giọng nói.

Quân Thiên Tề đạm mạc nói:

– Ta đã hiểu được, thanh niên Trương Hằng này khi cảm nhận được nguy hiểm liền dẫn đại địch tới Thiên Vũ Đảo ta, ý đồ tìm kiếm sự che chở!

– Đúng, chính là như vậy!

Nhị đảo chủ mừng rỡ. Hắn muốn hết sức dời lửa giận của Quân Thiên Tề đi, khiến cho trách nhiệm của những người này giảm đi đôi chút.

– Đại đảo chủ, chúng ta có nên truy nã người này không?

Trên khóe mắt Nhị đảo chủ thoáng hiện lên một tia vui mừng, cũng không khiến kẻ nào biết được.

– Truy nã người này?

Sắc mặt Quân Thiên Tề nhìn chằm chằm vào hắn, nộ khí đằng đằng nói:

– Chẳng lẽ ngươi còn chê một mình Thiên Vũ Đảo ta còn không đủ sao?!

– Cái này… Ý của Đại đảo chủ ngài là?

Nhị đảo chủ run run. hơi run giọng nói.

– Thanh niên họ Trương này nếu đi tới Thiên Vũ Đảo ta liền sẽ được bản đảo che chở. Chúng ta không bảo hộ hắn được an toàn thì thôi, lúc này lại còn đi truy nã hắn. Chẳng phải sẽ khiến những kẻ thống trị các hòn đảo cấp hai khác nơi này cười đến rụng răng hay sao?!

Nhị đảo chủ đột nhiên hiểu được tên thanh niên họ Trương này tuyệt đối không thể truy nã, tối thiểu không thể công khai đuổi giết trắng trợn được.

Nếu đổi lại là một vị đảo chủ cấp hai khác thì e rằng cũng sẽ quyết định như vậy.

– Đại đảo chủ sáng suốt, vẫn là ta lo lắng không được chu toàn!

Mấy vị đảo chủ liên tục gật đầu.

Bọn họ đều hiểu được Đại đảo chủ Quân Thiên Tề là người rất coi trọng thể diện, tuyệt đối không làm ra chuyện truy nã thanh niên họ Trương này.

Hình ảnh trên tấm kính đột nhiên lại đại biến.

Một gã thanh niên tóc tím áo tím đột nhiên trống rỗng xuất hiện trên Thiên Vũ Đảo, cả thiên địa lâm vào biến sắc.

Có thể tưởng tượng được lúc ấy sẽ có một cỗ uy áp cuồn cuộn từ trên bầu trời giáng xuống.

– Điều này sao có thể?! Hắn trực tiếp từ bên ngoài thuấn di vào sao?! Nên biết rằng toàn bộ Thiên Vũ Đảo có một trận pháp siêu cấp và rất nhiều cấm chế bao phủ, ngay cả đại tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ cũng không thể thuấn di vào như vậy!

Một gã đảo chủ cả kinh kêu lên.

Ánh mắt Quân Thiên Tề hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm vào thanh niên áo tím kia, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ, nhưng vẫn trấn định tự nhiên.

Sau đó, thanh niên áo tím kia trực tiếp bức về phía Trương Hằng, nâng tay lên, một cỗ lực lượng cường đại từ trên người hắn phát ra.

Sắc mặt Trương Hằng không đổi, khóe miệng còn hiện ra vài tia tiếu ý, dùng sức đẩy Tử Hãn bên cạnh đi.

Tử Hãn cũng không chống cự, để mặt Trương Hằng đẩy mình về phía đại ca Tử Lượng.

Đại ca Tử Lượng lộ ra vẻ mặt giận dữ, mạnh mẽ thu hồi cỗ lực lượng vừa phát, hơi khoanh tay liền tiếp được Tử Hãn, nói chuyện một hai câu với đối phương.

Mà lúc này, Trương Hằng lại giảo hoạt bay về phía trọng địa Thiên Vũ Đảo, nơi ở của mấy vị đảo chủ, cũng hô lớn:

– Yêu thú buông xuống Thiên Vũ Đảo, mau tới cứu mạng!

Thanh âm của hắn truyền khắp Thiên Vũ Đảo.

Lập tức, mấy ngàn vạn tu sĩ đỉnh cao Thiên Vũ Đảo liên chú ý tới tình hình nơi này.

– Khí tức đại yêu thú thật mạnh!

Đại bộ phận tu sĩ đỉnh cao đều kinh hãi.

Tuy nhiên ỷ vào đông người, bọn họ cũng không sợ hãi, liền lao về phía nơi này.

– Đám ô hợp!

Tử Lượng cười lạnh, nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ, trống rỗng biến mất tại chỗ.

Không thèm quản đám tu sĩ đỉnh cao này, Tử Lượng thuấn di đi tới, chặn Trương Hằng lại. Cũng không thấy hắn sử dụng bất cứ pháp bảo gì, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng về phía Trương Hằng, tử quang mê ly.

Trương Hằng cảm nhận được một cỗ áp lực lớn lao từ không gian bốn phía. Khi Tử Lượng ra tay, cả khu vực xung quanh hắn đã bị phong tỏa, không thể thuấn di, ngay cả hành động cũng vô cùng khó khăn.

Sau khi thi triển thần thông bản mạng Tử Sát Thần Hồn Đại Pháp, Tử Lượng có được lực lượng linh hồn còn cường đại hơn trước cả mười mấy lần!

Cỗ tinh thần uy lực tràn khắp bầu trời kia giống như đại sơn ức vạn cân vô hình, đè lên người Trương Hằng.

Dưới cổ uy lực này, Trương Hằng thậm chí không thể nổi lên ý niệm chống cự.

Tuy nhiên, hắn Chung quy vẫn có thực lực Hợp Thể đại viên mãn. không đến mức hoàn toàn không có sức phản kháng.

Chỉ thấy đột nhiên trong tay hắn xuất hiện một thanh phi kiếm với kim quang lóng lánh, dưới sự bao phủ của ngân quang huyến lệ, chém ra một đạo quang hồ màu vàng thê lãnh mê người, trên đó còn lóe ra thần uy lôi điện cường đại.

Thanh kiếm hắn sử dụng chính là trấn sơn Chi bảo của Kim Kiếm Môn – Huy Hoàng Kiếm.

Theo thực lực Trương Hằng gia tăng, hắn càng cảm thấy thanh kiếm này bất phàm. Giờ phút này, nó ở trong tay hắn hoàn toàn có thể sánh ngang một kiện Thông linh pháp bảo trung phẩm.

Trương Hằng từng hoài nghi Huy Hoàng Kiếm chính là một kiện Truyền thừa linh bảo, và Kim Kiếm Môn của Tam Tinh Vực và Huy Hoàng Kim Kiếm Môn của Chu Vương Triều có lẽ là cùng một môn phái.

Ầm!

Bằng vào một kích toàn lực, Trương Hằng đã ngắn ngủi xuyên thủng một khe hở trong không gian bị uy áp cường đại này.

Khi lực công kích cường đại tới một trình độ nào đó, bất cứ sự quấy nhiễu nào, gồm cả lực lượng pháp tắc trong truyền thuyết cũng đều chỉ là sự chê cười!

Tuy nhiên, Huy Hoàng Kiếm này và Phá Không Kiếm trong tay bản tôn vẫn có sự chênh lệch cực lớn, không thể phát huy ra Chí cường nhất kiếm vô kiên bất tồi, nhẹ nhàng phá vỡ hết thảy…

-Hừ.

Khuôn mặt Tử Lượng hiện ra vẻ khinh thường, nhẹ nhàng vung tay lên, không gian xung quanh chớp động tử quang, đánh nát quang hồ màu vàng và lôi điện.

– Đây là thực lực như thế nào?! rõ ràng về mặt lực lượng không mạnh hơn mình là bao nhưng sao có thể phát huy ra uy lực cường đại như vậy?!

Trong lòng phân thân Trương Hằng hoảng sợ. Hắn dĩ nhiên hiểu được sau khi thi triển bí thuật, thực lực Tử Lượng trong thời gian ngắn sẽ đạt tới trình độ bản thân mình không thể với tới. Nếu muốn chống lại thì trừ khi bản tôn đích thân tới, với Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp chấn nhiếp và dùng Phá Không Kiếm quyết đấu.

– Ta thấy ngươi tốt hơn hết là thúc thủ chịu trói đi…

Tử Lượng vừa mới chuẩn bị tiến tới ra tay tiếp thì vài vị đại tu sĩ Hợp Thể Kỳ cách đó không xa đã bay tới. Bọn họ đều là đảo chủ của Thiên Vũ Đảo, thực lực không tầm thường.

Theo sau, rất nhiều tu sĩ đỉnh cao từ bốn phương tám hướng đã lao tới vây quanh Tử Lượng.

Tử Lượng cười ha hả, bễ nghễ thiên hạ:

– Ngươi chờ đó, chỉ là một đám con kiến mà thôi, cũng dám dùng chiến thuật biển người vây ép bản công tử!

Thanh âm của hắn như sét đánh, đánh trúng linh hồn của những tu sĩ đỉnh cao nơi này, thân mình khẽ run lên.

Lời này vừa dứt, tinh thần uy áp cuồn cuộn lấy Tử Lượng làm trung tâm đã buông xuống toàn bộ Thiên Vũ Đảo.

Khí thế bằng bạc lực áp phần đông tu sĩ đỉnh cao, không có kẻ nào có thể chống cự được!

Hắn giống như thần linh, nhìn xuống chúng sinh linh trên hòn đảo cấp hai này. Phàm tu sĩ nào bị ánh mắt hắn đảo qua, tinh thần nháy mắt liền bị thương, miệng phun máu tươi, từ trên bầu trời rơi xuống.

Khoảnh khắc, Nguyên Anh của mấy chục tu sĩ Hóa Thần Kỳ bị nổ tung, dưới phản ứng dây chuyền, hình thành một cỗ sóng xung kích mênh mông cuồn cuộn, thổi quét một phạm vi ngàn dặm.

Mấy chục Nguyên Anh của tu sĩ Hóa Thần Kỳ nổ tung sẽ sinh ra uy lực đáng sợ như thế nào?!

Trong tràng hạo kiếp này, những tu sĩ phụ cận liền lâm vào kết cục vô cùng thảm trọng. Một mảng lớn tu sĩ Hóa Thần Kỳ lập tức bị giết chết.

– Yêu nghiệt phương nào dám kiêu ngạo trên Thiên Vũ Đảo chúng ta?! Chẳng lẽ muốn khơi mào đại chiến nhân loại và Yêu tộc sao?!

Những người khác có lẽ sẽ sợ hãi Tử Lượng nhưng mấy vị đảo chủ nơi này đều là Hợp Thể Kỳ đại tu sĩ, tu vi tối thiểu đều là Hợp Thể hậu kỳ, thậm chí là Hợp Thể đại viên mãn.

Nhị đảo chủ và Tam đảo chủ đứng ra. Trong tay hai người đều có một kiện Thông linh pháp bảo trung phẩm, mạnh mẽ phá vỡ trói buộc tinh thần uy lực của Tử Lượng, liên thủ lại lập tức khiến Tử Lượng lâm vào một cỗ nguy cơ không nhỏ.

– Muốn chết?

Tử Lượng duỗi tay ra. Trong hư không xuất hiện một viên quang châu màu tím, tản mát ra uy áp cường đại, cũng là một kiện Thông linh pháp bảo trung phẩm.

Cho tới lúc này, hắn đã tế ra Thông linh pháp bảo của mình.

– Chưa sử dụng Thông linh pháp bảo đã có lực lượng kinh nhân như vậy, hiện tại sử dụng Thông linh pháp bảo thì sẽ mạnh mẽ tới trình độ nào?!

Phân thân Trương Hằng cách đó không xa trong lòng cũng cả kinh. Hắn cũng không chạy trốn vì một bộ phận tinh thần uy áp của Tử Lượng vẫn đang tập trung gắt gao vào hắn. Toàn khu vực này đều đã bị phong tỏa, muốn chạy trốn cũng là không thể.

Hơn nữa, khoảnh khắc này Tử Lượng còn chưa hiện ra bản tôn Thần thú Tử Diễm Câu của mình.

Nếu tác chiến với hình thái Thần thú…

-Phá!

Tử Lượng khẽ quát một tiếng, quang châu màu tím bắn ra vô số tử quang hoa mỹ màu tím, hướng thẳng lên trời, thiên địa biến sắc, mây đen dày đặc, lôi điện quay cuồng.

Hai đạo tử quang huyến lệ trong đó ngưng kết thành hình, như côn bổng, mang theo một cỗ áp bách không thể kháng cự, ở trình tự rất cao đánh về phía Nhị đảo chủ và Tam đảo chủ.

Hai gã đại tu sĩ gặp phải công kích như vậy liền cảm giác một cỗ áp lực vô cùng, khó có thể địch nổi cũng may, hai người đều là những kẻ thân kinh bách chiến, ở thời điểm nguy cấp đã bộc pháp ra một lực lượng đủ khiến tu sĩ Hợp Thể Kỳ phải kinh phục, Thông linh pháp bảo trong tay bay ra, ý đồ ngăn cản hai đạo tử quang ẩn chứa tinh thần uy lực cường đại này.

Trong hư không liền có hai tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sóng xung kích kinh nhân cuồn cuộn tản mát về bốn phương tám hướng, thanh thế vô cùng mạnh mẽ.

Trong nháy mắt này, vô số tử quang hoa mỹ dày đặc như mưa bắn ra toàn bộ khu vực, giết chết một mảng lớn tu sĩ đỉnh cao, trong số đó bao gồm cả những tu sĩ Hợp Thế Kỳ!

– Phốc!

Tam đảo chủ không thể chịu đựng được một kích mạnh mẽ này, Thông linh pháp bảo cũng chấn động mãnh liệt. Một cỗ lực lượng rất lớn tiến nhập vào cơ thể, tinh thần uy lực cũng vọt vào theo, đánh nát Nguyên Anh.

Ầm!

Trong một tiếng nổ thật lớn, thân thể Tam đảo chủ liền nổ tung, hóa thành hư vô, Chỉ sót lại một kiện Thông linh pháp bảo trung phẩm rơi xuống mặt đất. trong cảnh hỗn loạn cũng không biết đã rơi vào đâu.

Phân thân Trương Hằng cách đó không xa cũng âm thầm đáng tiếc, nhưng không dám mạo hiểm tới cướp đoạt.

Nhị đảo chủ chịu một kích vạn quân lực kia, trên người có Thông linh pháp bảo trung phẩm phòng ngự, cộng thêm pháp lực thâm hậu hơn. phun ra một búng máu

tươi, bại lui ra xa, không dám lao lên ứng chiến tiếp!

– Kẻ nào ngăn cản ta. chết!

Thanh âm của Tử Lượng truyền đi khắp Thiên Vũ Đảo!

Tinh thần uy áp vô thượng lại bao phủ khắp hòn đảo, chấn nhiếp ngàn vạn tu sĩ đỉnh cao.

– Lực lượng linh hồn của hắn chỉ sợ đã đạt tới trình độ Độ Kiếp Kỳ rồi…

Trong lòng phân thân Trương Hằng thầm than, tin tức tới từ bản tôn bên kia khiến hắn bình tĩnh lại.

Nếu không thể đào thoát được thì cũng phải ứng phó thôi.

Chúng tu sĩ trên Thiên Vũ Đảo đều chạy trốn thật xa, không dám lần nữa chõ mõm vào việc này, Trương Hằng lại lộ ra.

Tử Lượng nhìn hắn một cách chăm chú:

– Trước mặt ta, ngươi cũng Chỉ là một con kiến mà thôi! Thúc thủ chịu trói hay để bản công tử tự mình động thủ?

– Được rồi! Ta thúc thủ chịu trói!

Trương Hằng thản nhiên nói.

Mặc dù về mặt lực lượng. sau khi thi triển bí thuật thì Tử Lượng CŨNG mạnh hơn Trương Hằng không nhiều nhưng đối diện với cỗ tinh thần uy lực khủng bố này, hắn rất khó có thể chống cự!

Chỉ cách nhau một đường chỉ nhưng chính là sự chênh lệch giữa con kiến và Thánh nhân!

Thấy Trương Hằng chủ động thúc thủ chịu trói, Tử Lượng liên tục gật đầu.

– Tốt lắm! Ngươi cũng rất thức thời!

Trương Hằng nhẹ nhàng cười, nhắm hai mắt lại. Trên người hắn đột nhiên ngưng kết một tầng quang mô màu bạc, vô số quang điểm màu bạc trong cơ thể hắn đang cấp tốc di chuyển, Linh Hạch trong cơ thể cũng cấp tốc rung động.

– Đây là…

Tử Lượng cảm giác được vài tia không ổn.

Trong chớp mắt, phân thân Trương Hằng đã hóa thành một bức tượng màu bạc.

Đây chính là một bức tượng kim loại màu bạc vô cùng sống động, trên mặt thậm chí vẫn duy trì một tia mỉm cười, hai mắt sáng ngời hữu thần.

Đây chính là bí thuật Đại La Kim Cương Thể mà Trương Hằng tu luyện, hy sinh tất cả tốc độ để đổi lấy lực phòng ngự tuyệt đối.

– Ngươi cho là như vậy thì ta không thể làm gì ngươi sao?!

Tử Lượng cách không đánh ra một chưởng về phía pho tượng.

Một quang đoàn màu tím ngưng kết thành một bàn tay rộng cả trượng, mang theo một tiếng nổ lớn chụp lên pho tượng.

Ầm!

Âm thanh kim chúc va chạm vang lên. pho tượng không chút tổn hao gì.

Hoàn hảo không hề tổn hao!

Chúng tu sĩ trên Thiên Vũ Đảo đều trợn mắt há hốc mồm, vô cùng khiếp sợ.

Tử Lượng hơi trầm ngâm rồi bay tới trước mặt Trương Hằng, đánh ra mấy đạo cấm chế, vây khốn Trương Hằng lại.

Một kích vừa rồi đã cho hắn biết lực phòng ngự đáng sợ của pho tượng màu bạc.

Tử Lượng hiện tại không thể làng phí thời gian. Nếu Đại đảo chủ Thiên Vũ Đảo trở về thì vô cùng phiến toái, lúc đó nếu muốn mang theo hai người toàn thân đi ra thì gần như là không thể.

Cuối cùng, hắn liếc mắt nhìn chúng tu sĩ nơi này một cái rồi mang theo pho tượng và Tam đệ Tử Hãn, trống rỗng biến mất trên Thiên Vũ Đảo.

Trong chớp mắt, hắn đã thuấn di rời đi mấy vạn dặm.

Chỉ qua nửa khắc, hắn đã biến mất hoàn toàn khôi thần thức của tất cả tu sĩ nơi này.

Chờ cho nhân vật không thể kháng cự này biến mất, mấy ngàn vạn tu sĩ Thiên Vũ Đảo mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Trong đại điện.

Hình ảnh trên tấm kính màu lam biến mất, Nhị đảo chủ thu hồi quả cầu thủy tinh màu lam, vẻ mặt sợ hãi đứng trước mặt Quân Thiên Tề.

Quân Thiên Tề thong thả đi đi lại lại trong đại điện, sắc mặt vô cùng âm trầm. Một khắc này, hắn mạnh mẽ thốt ra ba chữ: Tử Hoàng Phủ!

– Tử Hoàng Phủ?

Những vị đảo chủ còn lại nơi này thất sắc!

– Chẳng lẽ tên Yêu tộc kia chính là Tử Hoàng, bản thể Thần thú tiếng tăm lừng lẫy…

Nhị đảo chủ run giọng nói. Khó trách đám người mình không hề có sức phản kháng, hóa ra đối phương chính là Tử Hoàng, kẻ thống trị Tử Hoàng Phủ?

Quân Thiên Tề cười lạnh nói:

– Nếu Tử Hoàng đích thân tới thì ngươi cho rằng ngươi còn sống mà đứng đây sao?!… Người vừa rồi tuy có được tinh thần uy lực lớn lao nhưng cảnh giới lĩnh ngộ cũng không chân thật, khả năng khống chế không gian cũng cực kém, hiển nhiên sử dụng Tử Sát Thần Hồn Đại Pháp, mạnh mẽ tăng lên pháp lực và trình độ linh hồn. Nếu ta không đoán sai thì người này hẳn là con của Tử Hoàng!

– Đại đảo chủ, nếu là công tử Tử Hoàng Phủ thì chúng ta nên xử lý vấn đề này như thế nào?

Nhị đảo chủ cận thận hỏi.

– Việc này các ngươi không cần lo lắng, cũng không cần tuyên truyền ra ngoài, Ta sẽ tìm tên Tử Hoàng đòi lại công đạo!

– Tử Hoàng lão nhân, ngươi dạy con không tốt, dám vuốt mặt Quân Thiên Tề ta! Nếu hắn không nể nang thì ta sẽ đi tìm Hoàng Phủ Lân của Lam Tinh Đảo liên thủ đối phó hắn, khiến hắn chết không tử tế! Tử Hoàng Phủ cũng sẽ yên giấc luôn!

Thanh âm Quân Thiên Tề càng lúc càng lạnh như băng!

Liên thủ với Hoàng Phủ Lân!?

Những đảo chủ còn lại đều hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ đều biết Hoàng Phủ Lân của Lam Tinh Đảo và Tử Hoàng của Tử Hoàng Phủ đối địch nhau. Nếu có Quân Thiên Tề liên thủ thì Hoàng Phủ Lân khẳng định sẽ vô cùng vui vẻ.

Quân Thiên Tề suy tư một chút lại nói:

– Các ngươi tạm thời tĩnh dường một thời gian, tận lực không nên ra ngoài. Ta thấy việc này rất kỳ quái, còn phải đi Bồng Lai Đảo, báo lại việc này cho Âm Dương tán tiên.

Cách Thiên Vũ Đảo trăm vạn dặm, ở một hòn hoang đảo.

Nơi đảo nhỏ này có hai gã nam nhân áo tím đang đứng, chính là hai vị công tử của Tử Hoàng Phủ: Tử Lượng và Tử Hãn.

Trước mặt hai người có một pho tượng màu bạc, hình thái giống y đúc Trương Hằng, trông rất sống động, thần thái còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

– Làm sao vậy? Đại công tử Tử Hoàng Phủ, ngươi còn không chịu từ bỏ sao?

Từ trong pho tượng truyền ra âm thanh lười biếng của Trương Hằng.

– Muốn chết!

Tử Lượng lại đánh ra một chưởng về phía pho tượng.

Nhưng chưởng này của hắn như đánh vào kim cương, phát ra một trận âm thanh kim loại va chạm.

Pho tượng vẫn như cũ, không chút tổn hao.

– Hài, lực đạo của ngươi đã càng lúc càng yếu!

Trương Hằng thở dài.

– Đây là ngươi bức ta…

Toàn thân Tử Lượng nổi lên tử diễm, sau lưng xuất hiện hư ảnh một Thần thú Tử Diễm Câu thật lớn, tinh thần uy áp vô thượng lại bức về phía phân thân Trương Hằng.

Hắn muốn thi triển một lần công kích linh hồn cao tầng.

Với linh hồn ở trình độ Độ Kiếp Kỳ, thi triển linh hồn công kích sẽ mạnh mẽ như thế nào?!

Tử Lượng rất muốn biết đáp án này.

Nhưng hắn lại không biết Tam đệ ở bên cạnh hắn lại đang mỉm cười, khóe miệng hiện lên vài tia tiếu ý…