Chương 238: Quỳnh Ngọc phường thị

Tiên Luyện Chi Lộ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đối mặt phường thị tu chân còn lớn hơn cả Độc Thiên Bảo, trong chớp mắt tâm thần Trương Hằng hơi hoảng hốt, ngay cả mục đích chuyến đi này cũng quên mất.

Tiên phàm lộ! Tiên và phàm, chỉ trong một ý niệm.

Trương Hằng lại nheo mắt quan sát phường thị ở rất gần vương đô Triệu quốc này.

Lúc này, Trương Hằng phát hiện bản thân mình đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới này. thế giới trước kia đã cách mình ngày càng xa xôi.

Ninh Tuyết Dung cũng không nghĩ nhiều, nàng kéo tay Trương Hằng thật chặt, sợ hãi đối phương biến mất trong dòng người như Thủy triều này.

– Đại ca. phường thị này lớn Như thế, chúng ta phải đi chỗ nào giao dịch đây?

Ninh Tuyết Dung ánh mắt ngập ngừng trong suốt như nước, Trương Hằng nhìn thiếu chút mất hồn. cười thầm: cô gái nhỏ này bắt đầu biết dụ hoặc người ta rồi.

– Đúng thế, quy mô phường thị này thật là lớn.

Trương Hằng hơi thất thân, khôi phục lại từ vẻ mỹ lệ rung động lòng người của Ninh Tuyết Dung.

Ninh Tuyết Dung cười hì hì, mặt nhỏ đỏ lên.

Trương Hằng hoảng hốt, sắc mặt ngưng trọng hỏi:

– Tuyết Dung, lúc nào mà muội học được loại thuật mị hoặc này?

Đôi mắt sáng của Ninh Tuyết Dung lộ ra một cỗ ánh sáng Nhu hòa nhàn nhạt, tựa như sương mù ủy khuất nói:

– Tuyết Dung không biết, đường như là thần thông bản mạng gần nhất mới xuất hiện…

Trương Hằng trầm ngâm một chút, đột nhiên nhớ tới khi đó tranh đấu cùng Lạc Ngưng Tuyết, đối phương cũng sử dụng loại pháp thuật quỷ dị này, trong đó còn bao hàm một loại thần thông như mê hương, khiến Trương hằng trúng chiêu.

– Như vậy, Tuyết Dung muội còn có thần thông gì không? Có giống như tỷ tỷ của muội không?

Lúc này Trương Hằng mới phát hiện, mình cũng không hiểu nhiều về lĩnh vực sở trường của Ninh Tuyết Dung.

Khuôn mặt ngọc tú lệ điềm tĩnh của Ninh Tuyết Dung lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói:

– Thần thông bản mạng của muội cùng Ngưng Tuyết tỷ tỷ có chút giống nhau, nhưng cũng không hoàn toàn như nhau. Muội am hiểu nhất là thần thông trị liệu, thứ hai là am hiểu sử dụng pháp thuật thuộc tính băng, thần thông vừa này cũng là đột nhiên học xong.

Trương Hằng gật đầu, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên:

– Tuyết Dung, sau này muội không được sử dụng loại thần thông này với huynh. bằng không… Hừ. có tin huynh ăn muội ngay không…

Ninh Tuyết Dung trắng mắt liếc Trương Hằng. nhưng khuôn mặt nhỏ không khỏi đỏ lên. khẽ cúi đầu xuống. để những sợi tóc mảnh mai che đi một nửa ngọc dung khuynh thành tuyệt sắc.

Nhưng dù vậy, vẫn cứ dẫn tới nam tu sĩ gần đó liên tục quay đầu, tu sĩ cảm quan mạnh mẽ còn nghe được tiếng nuốt nước bọt liên tục.

Trong lòng Trương Hằng có chút khó chịu, nhưng không thể phát tác tại chỗ.

Đúng Lúc này, cách đó không xa có một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi chạy tới. nàng đi tới trước mặt hai người Trương Hằng, dùng giọng nói ngọt ngào nói:

– Hai vị tiền bối có phải lần đầu tới phường thị Quỳnh Ngọc này?

Trượng hằng có vẻ hiếu kỳ liếc tiểu cô nương này. trong lòng mơ hồ suy đoán thân phận cùng ý đồ đối phương đến đây.

Ninh Tuyết Dung cảm thấy tiểu cô nương này cũng được, không nhịn được vươn tay vuốt mặt tiểu cô nương này, hỏi:

– Tiểu muội muội, muội tên gì?

Tiểu cô nương mở to đôi mắt sáng, sững sờ một chút, Dường như khiếp sợ đối với dung mạo của Ninh Tuyết Dung.

– Muội là Thu Nhi.

Tiểu cô nương chớp mắt, lại nói với hai người:

– Nếu hai vị tiền bối cần Thu Nhi có thể dẫn đường cho hai vị.

– Dần đường?

Ninh Tuyết Dung cau đôi mi Thanh tú, Dường như không rõ ý của đối phương.

Trương Hằng cười ha ha:

– Chúng ta quả thật cần một người dẫn đường, không biết Thu Nhi dẫn đường cho chúng ta, cần thù lao gì?

Nói trắng ra, cô bé trước mắt tương đương hướng dẫn viên ở thế kỷ 22.

Nghe Trương Hằng nói thế, Ninh Tuyết Dung coi như hiểu được, không nhịn được hỏi:

– Muội nhỏ như thế lẽ ra phải được phụ mẫu quan tâm lớn lên. vì sao lại ra đây dẫn đường?

– Lúc Thu Nhi Bốn tuổi, đã mất đi phụ mẫu. may mà Thiết thúc thu giữ. bằng không đã sớm chết đói đầu đường rồi.

Thu Nhi vừa giái thích vừa lau nước mắt, bộ dáng đáng thương vô cùng.

Trương Hằng liếc nhìn Thu Nhi, thầm nghĩ cô bé này đúng là một cái mỹ nhân còn bé mà.

– Thiết thúc?

Trương Hằng khẽ cau mày, thầm nghĩ chuyện này chưa chắc đơn giản như lời đối phương nói.

Nhưng hắn cũng không muốn để ý nhiều chuyện nhìn Thu Nhi cười cười:

– Được rồi. muội dẫn đường cho chúng ta đi.

sắc mặt Thu Nhi lộ ra vài phần mừng rỡ. cũng bao hàm bộ dạng như trút được gánh nặng, cảm kích nói với Trương Hằng:

– Cảm tạ hai vị tiền bối.

Ninh Tuyết Dung vuốt tóc Thu Nhi, nói:

– Thu Nhi có thể gọi là tỷ tỷ…

– Tỷ tỷ!

Thu Nhi rất Nhu thuận hổ một tiếng, ánh mắt sáng vừa chuyển thoáng nhìn qua Trương Hằng bên cạnh, ngữ khí có chút yếu ớt nói:

– Đại… ca ca…

Trương Hằng nhịn ý cười, nói với Thu Nhi:

– Được rồi. tùy tiện gọi thế nào cũng được, bây giờ có thể dẫn đường cho chúng ta chứ?

– Thu Nhi tuân lệnh!

Thu Nhi thè lưỡi, hỏi:

– Không biết đại ca ca muốn mua thứ gì?

– Bản đồ Tu Chân Giới Tam Tinh Vực, còn một kiện Pháp bảo phổ thông.

Trương Hằng nhàn nhạt nói.

Trong ánh mắt Thu Nhi hiện lên một tia dị sắc, thoáng suy tư, thuận tiện nói:

– Bản đồ Tu Chân Giới Tam Tinh Vực có rất nhiều chủng loại, giá cả cũng có khác nhau rất lớn. Thu Nhi chỉ biết là bản đồ càng chi tiết, giá trị càng đắt.

– về phần Pháp bảo… Muội đề nghị đại ca ca đi Phượng Vũ Đình trên Du Long Châu, chẳng qua đi đến đó giao dịch đều là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cùng Kết Đan Kỳ.

– Đại ca ca cần hai loại đồ vật, tới đó hẳn đều có thể mua được.

Thu Nhi nói từng câu một, ngôn ngữ chậm rãi, dường như đã trải qua huấn luyện.

– Vậy Du Long Châu ở chỗ nào?

Trương Hằng cũng không dùng thần thức, ánh mắt nhìn về phía xa, phát hiện một cái hồ thiên nhiên rất lớn.

Hồ thiên nhiên này bộ dạng như một con du long, giữa hồ quả nhiên có một cái đảo nhỏ không lớn.

– Là ở đó?

Trương Hằng nhìn sáng bên kia.

– Đúng thế, Thu Nhi có thể dẫn đường cho đại ca ca cùng tỷ tỷ.

Đôi mắt sáng của Thu Nhi chợt lóe lên.

Đoàn ánh sáng bạc dưới chân Trương Hằng run lên. thân thể nổi giữa không trung, nói với Thu Nhi:

– Muội chỉ rõ lộ tuyến cụ thể cho chúng ta là được.

Nói rồi, hắn chuẩn bị lấy trong túi trữ vật đưa ra hai khối tinh thạch hạ phẩm.

Nhưng Ninh Tuyết Dung cười nhìn hắn ôm Thu Nhi vào lòng, đoàn ánh sáng trắng quấn quanh người tựa như cửu thiên tiên nữ.

– Chúng ta cùng đi.

Ninh Tuyết Dung ôm Thu Nhi bay lên không trung.

Trương Hằng cũng không nói gì thêm, thầm nghĩ chẳng lẽ Tuyết Dung muốn thu giữ cô bé này?

Thu Nhi chỉ có tu vi Dẫn Khí trung Kỳ. vừa thấy hai người thi triển thần thông, dù trong lòng sớm có dự liệu, nhưng vẫn kinh hãi không thôi.

Tốc độ phi hành của hai người cũng không chậm, chỉ trong mười mấy nhịp thở đã bay đến bầu trời Du Long Châu.

Vừa bay tới, Trương Hằng lập tức cảm giác mười mấy đạo thần thức xẹt qua trên người mình cùng Ninh Tuyết Dung, trong đó còn bao hàm mấy đạo cấp bậc Kết Đan Kỳ.

Ánh mắt nhìn về phía Du Long Châu, chỉ thấy ở vị trí trung tâm có Bốn năm cái lương đình, bên trong đó tu sĩ đang cười nói hoặc đang giao dịch.

Trương Hằng tùy tiện nhìn thoáng qua, liền phát hiện tám chín tu sĩ Kết Đan Kỳ.

Trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nơi kinh đô lại tiềm ẩn nhiều tu sĩ bậc cao Như thế,

Hơn nữa Du Long Châu này chẳng qua là một góc núi băng của chỗ phường thị này. ai biết nơi đây rốt cuộc che giấu bao nhiêu tu sĩ bậc cao.

Ngay lúc Trương Hằng cùng Ninh Tuyết Dung đáp xuống Du Long Châu, một gã Thanh niên nam tử dùng ánh mắt âm độc đố kị liếc nhìn Trương Hằng.

Trương Hằng vừa mới có cảm giác, người kia liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt…