Chương 16.2

Nghề Làm Phi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phong Cẩn đưa tay đỡ Thục quý phi đứng dậy, sau đó lại quay sang Trang Lạc Yên:

“Nàng nên uống ít chút đi, nếu không trẫm cũng tiếc trà ngon này thay cho Ninh phi.”

Thục quý phi cũng hùa theo trêu ghẹo vài câu, sau đó liếc nhìn nữ tử áo đỏ sau lưng hoàng đế:

“Đây chẳng phải Trân tài nhân đó sao?”.

Lại trên dưới quan sát một chập: “Hoàng hậu nương nương thật tinh mắt, bộ váy đỏ này khoác lên người Trân tài nhân đúng là thích hợp nhất.”

“Tần thiếp tạ ơn lời khen của nương nương”

Trần tài nhân hâm mộ nhìn các vị phi tần trong phòng, đây đều là những vị chủ nhân có địa vị trong cung. Nàng tưởng tượng đến không lâu sau này mình cũng có thể được như bọn họ khiến nô tài trong cung cẩn thận dè dặt hầu hạ mà không phải như bây giờ, nhìn thấy phi tần hơi có địa vị là đã phải quỳ xuống thỉnh an.

“Vừa rồi trẫm tình cờ gặp Trân tài nhân ở ngự hoa viên, nghe nói Ninh phi mời các ái phi thưởng thức trà nên tới xem sao”. Phong Cẩn ngồi xuống vị trí cao nhất, nhận tách trà Ninh phi dâng lên: “Các khanh đều ngồi đi, trẫm không đến để khiến các khanh mất hứng đâu.”

Có hắn ở đây, mấy nữ tử này dù còn một chút hăng hái thưởng thức trà thì cũng mất sạch rồi. Trang Lạc Yên ngồi xuống chỗ mình, liếc nhìn Trân tài nhân đang ngồi ở vị trí thấp nhất, yên lặng trầm mặc.

“Mới rồi trẫm nghe nói Trân tài nhân cũng có tay nghề pha trà rất khá, tiếc là trẫm chưa từng uống trà nào tốt hơn ở chỗ Ninh phi.”

Phong Cẩn uống một ngụm trà, nhìn về phía Ninh phi: “Quả là trà ngon, chẳng trách có tục nhân thà chịu tiếng ngưu tước mẫu đơn cũng phải uống thêm vài ngụm.”

“Hoàng thượng khen trật rồi.” Ninh phi cười nhìn Trân tài nhân: “Hay là để thiếp nếm thử trà của Trân tài nhân pha xem sao.”

“Cũng được, để nàng ấy pha thử một ấm xem sao.” Phong Cẩn đặt tách trà xuống, không quá lưu tâm nói.

Trân tài nhân nghe thấy vậy, nét mặt lộ vẻ vui mừng không thể che giấu, vội vàng hành lễ đứng lên.

Trang Lạc Yên thở dài trong lòng, Trân tài nhân này làm người quá đơn thuần rồi, chỉ chăm chăm lo giành lấy sự chú ý của hoàng đế mà không nghĩ tới đây là tiệc trà của Ninh phi, đâu có chỗ cho nàng ta khoe tài nghệ. Đến một chút khiêm nhường cũng không có, thật không biết nàng ta quá tự tin không là không coi Ninh phi ra gì nữa.

Dưới ánh nhìn của các phi tần khác, tư thế pha trà của Trân tài nhân quả là rất đẹp, bàn tay trắng nõn cầm lấy ấm tử sa, lại kết hợp với màu đỏ rực của làn váy, mị hoặc, diễm lệ khó miêu tả thành lời.

Đợi khi trà rót tới trước mặt từng người, tách trà hoa mai của Ninh phi đã nguội ngắt.

Phong Cẩn nhấp một ngụm đầu tiên, gật đầu tán dương: “Mặc dù không thanh đạm bằng trà của Ninh phi, nhưng cũng có chút vị riêng”

Ninh phi cười nói: “Hoàng thượng đề cao thiếp quá rồi, trà của Trân tài nhân đúng là cũng có phong vị khác.”

Trang Lạc Yên yên lặng uống một ngụm, quả thật không tệ, chỉ tiếc pha nhầm nơi rồi.

“Trà cũng đã thưởng thức đủ, những trà cụ này nên thu lại đi.” Phong Cẩn buông tách trà, vẻ mặt dường như không thích trà của Trân tài nhân lắm.

“Vâng” Trân tài nhân được hoàng đế tán thưởng một câu, vui vẻ trong lòng, vội sai cung nữ cạnh mình thu dọn: “Lạc nhi, thu trà cụ lại đi.”

Phong Cẩn lặng lặng nhìn trà cụ bị thu lại, ngồi nói chuyện với các phi tần thêm một lát, qua chừng một nén nhang nữa mới quay sang nói với Ninh phi: “Cũng khá muộn rồi, trẫm nên về cung thôi.”

Các phi tần đều đứng dậy tiễn hoàng đế, Phong Cẩn đứng lên đi được vài bước, đột nhiên lại chỉ vào cung nữ Lạc nhi đã quay lại phòng:

“Trân tài nhân, cung nữ này hầu hạ bên cạnh khanh à, tên gọi là gì?”

Trân tài nhân cho rằng hoàng đế vừa mắt Lạc nhi, dù rất khó chịu trong lòng, nhưng vẫn cung kính trả lời: “Bẩm hoàng thượng, đây là đại cung nữ của thiếp, tên Lạc Nhi ạ”

“Chữ ‘Lạc’ nào?” Phong Cẩn nhíu mày.

“Bẩm hoàng thượng, là chữ ‘Lạc’ trong tơ lụa.” Trân tài nhân trả lời xong, đợi một lát vẫn không thấy hoàng đế có phản ứng gì, bèn cẩn thận dè dặt ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của hoàng đế không có một tia cảm xúc.

“Người đâu, lôi cung nữ Lạc Nhi này ra trượng tễ” Phong Cẩn nhìn thoáng qua Trân tài nhân: “Bảo điên Trung Tỉnh đưa một cung nữ khác đến cho Trân tài nhân.”

Trân tài nhân trắng bệch cả mặt nhìn Lạc Nhi bị mấy thái giám lực lưỡng lôi đi, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần, hoàn toàn chẳng biết Lạc Nhi làm mất lòng hoàng đế ở điểm nào.
“Tiệc trà đã xong, bổn cung nên quay về thôi.” Thục quý phi không nhìn Trân tài nhân, rời đi trước.

Mọi người lần lượt ra về, cho đến khi Trân tài nhân tỉnh tỉnh mê mê ra khỏi cung của Ninh phi, mới phát giác toàn thân mình đã lạnh như băng.

“Không tự nhìn lại xem mình là thứ gì, cũng dám dùng cái tên này, đáng đợi bị trượng tễ, mà Trân tài nhân này cũng thật càn rỡ, dám để cung nữ hầu hạ bên mình dùng tên ấy, thật đúng là không đáng lọt mắt.”

Nghe bọn thái giám bàn tán cách đó không xa, Trân tài nhân chợt lảo đảo, gương mặt tươi tắn trắng bệch đến đáng sợ nổi bật trên nền áo đỏ rực.

“Lạc Nhi kia…vì sao bị trượng tễ ạ?” Cung nữ đi bên cạnh Tương quý tần rung rung khẽ hỏi, hiển nhiên vẫn còn bị tình cảnh vừa rồi làm cho sợ hãi, một đại cung nữ cứ thể là bị mất mạng không rõ nguyên nhân.

“Hiện nay nổi bật nhất cung có mấy vị?” Tương quý tần bình thản hỏi.

“Còn có những ai ngoài mấy vị kia.” Cung nữ dìu Tương quý tần hơi thắc mắc: “Nhưng có liên quan gì tới họ đâu?”

“Ngươi có biết Chiêu hiền dung tên họ là gì không?” Tương quý tần nhìn xa xa, giọng châm chọc: “Ai bảo Lạc Nhi này theo một chủ tử như vậy, chết cũng không oan.”

Cung nữ chợt hiểu ra, thảo nào hoàng thượng trượng tễ nàng kia, khuê danh của Chiêu hiền dung chẳng phải cũng có một chữ “Lạc” đó sao, không chỉ đồng âm, ngay cả đến cách viết cũng giống nhau.

“Hoàng thượng quả là sủng ái Chiêu hiền dung.” Cung nữ thì thào nói.

Tương quý tần không tỏ rõ kiến, chỉ cười nói: “Đúng là sủng ái.”

**

Một cung nữ bị trượng tễ vốn chẳng phải chuyện gì nổi bật, một cung nữ dám mạo phạm tên tục của chủ tử mà bị trượng tễ lại càng chẳng phải việc gì đáng nói, điểm đặc biệt duy nhất ở đây là bị chính hoàng đế ra lệnh trượng tễ.

“Ta còn tưởng là gì, thì ra là loại không có đầu óc.” Thục quý phi về đến cung của mình, nằm dài trên tháp quý phi, giọng nói đầy giễu cợt: “Một tài nhân nho nhỏ, dám để cung nữ của mình lấy cái tên như vậy, lại còn dám gọi ra trước mặt bao người, không biết là thật sự không có đầu óc hay chẳng coi Trang Lạc Yên ra gì.”

Lăng Sa bóp vai cho nàng, nhỏ giọng phụ họa: “Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, nương nương cần gì phải lưu ý.”

“Nàng ta thế mà lại giỏi cả vũ đạo, lẫn trà đạo.” Thục quý phi cười khinh thường, gỡ vòng ngọc trên cổ tay ném qua một bên, nhắm mắt lại: “Trang Lạc Yên cũng thật biết nhẫn nhịn, tên của mình bị một cung nữ mạo phạm mà còn có thể không đổi sắc mặt, chẳng trách đã bị hoàng thượng lãng quên còn có thể phục sủng.”

“Ai biết nàng ta có dụng ý gì, nhỡ đâu muốn giả hiền lương rộng lượng thì sao.” Lăng Sa nói: “Nô tì thấy vị Chiêu hiền dung này không đơn giản đâu ạ.”

“Nếu nàng ta đơn giản thì Mã tiệp dư đã không rơi vào kết cục thế kia, Trang tiệp dư cũng không bị chính tay hoàng thượng rút thẻ bài.” Thục quý phi ngáp một cái:

“Song, so với hoàng hậu, tâm kế của nàng ta thua xa, cứ nhìn xem hoàng thượng còn sủng ái nàng ta được bao lâu.”

Lăng Sa thấy chủ tử buồn ngủ rồi, không nhiều lời nữa, chỉ càng thêm cẩn thận hầu hạ, lòng lo lắng mơ hồ. Chiêu hiền dung kia không phải là người đơn giản như vậy, song nghĩ đến thủ đoạn của chủ tử mình, lại thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi.

Mà lúc này, người bị cung nữ mạo phạm tên Trang Lạc Yên đang cầm bình nước nóng nghiêng người dựa vào ghế, nhìn những đồ vật trang trí trong phòng, khe khẽ thở dài.

Vân Tịch vội vã đi vào, thấy chủ tử nghiêm nghị, liền lo lắng hỏi:

“Nương nương sao vậy?”

“Nghĩ cách điều tra xem, Lạc nhi bị trượng tễ kia được phân đến chỗ Trân tài nhân như thế nào?”

Trang Lạc Yên đứng lên: “Ngoài ra chu cấp cho người nhà Lạc Nhi một khoảng bạc, dù sao cũng chỉ là một nô tài vô tội.”