Chương 6.2

Nghề Làm Phi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Ta cho rằng Chiêu sung nghi muội muội hôm nay không tới cơ đấy,” Thục quý phi nhìn về phía Trang Lạc Yên cười, sau đó liếc nhìn Yên quý tần đầy thâm ý, “Nhớ năm ngoái sinh nhật Yên quý tần muội muội, muội muội vì không khỏe nên không tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương được.”

Nghe mấy lời này, Trang Lạc Yên nhận ra hình như Thục quý phi không ưa Yên quý tần, cũng phải thôi, có nữ tử nào thấy người sau học thủ đoạn của mình để bò lên mà vui vẻ nổi đâu. Trang Lạc Yên cười cười với Thục quý phi, không hề tiếp lời.

Các phi tần khác chỉ đảo mắt quan sát ba người, không ai mở miệng nói chuyện.

“Tỉ tỉ đã quên rồi sao, Yên quý tần muội muội xưa nay mảnh mai yếu ớt, Hoàng hậu nương nương thương yêu muội ấy nên miễn thỉnh an đó.” Tô tu nghi tiếp chuyện.

Mấy lời này không được hay lắm, ai không biết chuyện sẽ nghĩ Hoàng hậu “nhất bên trọng nhất bên khinh”, phân biệt đối xử giữa Trang Lạc Yên và Yên quý tần.

Trang Lạc Yên lúc này mới lên tiếng: “Tỉ tỉ tới muộn nên không biết, Hoàng hậu nương nương cũng đã miễn thỉnh an cho tần thiếp sáng nay, có điều tần thiếp xưa nay khỏe mạnh, nằm thêm cũng không ngủ được, tới đây trò chuyện cùng các tỉ muội cũng hay.”

“Biết muội là người hiểu quy củ lễ nghĩa,” Thục quý phi cũng nghe ra điều bất ổn trong lời nói của Tô tu nghi, vội lên tiếng chặn miệng nàng ta, lại bổ sung một câu tán dương Trang Lạc Yên, “Thảo nào được Hoàng hậu nương nương yêu thích.”

Trang Lạc Yên cười lạnh trong lòng, câu này của Thục quý phi quả là một mũi tên bắn trúng hai đích, vừa nói xấu Yên quý tần không biết lễ nghĩa, vừa làm hại nàng trở nên nổi bật trong mắt người khác, kéo Hoàng hậu ra sẽ khiến các phi tần khác khó chịu với mình.

“Nào chỉ có Chiêu sung nghi,” Hoàng hậu vờ như không thấy cuộc chiến âm thầm giữa các phi tần, điềm đạm mở miệng, “Chỉ cần biết quy củ, Hoàng thượng, Thái hậu và bổn cung đều thích, muội lại nói chỉ bổn cung thích Chiêu sung nghi, chẳng lẽ bổn cung đối với muội không đủ tốt hay sao?”

“Hoàng hậu nương nương đương nhiên là rất thương yêu muội muội, nhưng mà muội muội đây hẹp hòi, thấy ngài đối xử tốt với người khác liền không chịu nên muốn pha trò đôi câu, Chiêu muội muội đừng trách móc ta đấy.” Thục quý phi không vì Hoàng hậu trách mà sợ hãi, ngược lại còn rất thân thiết nói ra mấy lời này.

“Nương nương thẳng tính, tần thiếp há lại là người hay để bụng.” Trang Lạc Yên vẫn cười cười như cũ.

Hoàng hậu nâng tách trà tiễn khách: “Được rồi, các muội chỉ thích trêu ghẹo nhau thôi, cũng không còn sớm nữa, đợi thêm một lát nắng sẽ gay gắt lắm, thôi, các muội đều về cả đi.”

Hoàng hậu đã nói vậy, dù ai còn muốn nói cũng không dám lên tiếng nữa, đều đứng dậy hành lễ ra về.

Ra đến ngoài cung Cảnh Ương, Trang Lạc Yên phát hiện sắc mặt Yên quý tần không được tốt, cung nữ đỡ tay nàng ta cũng vùi đầu thật thấp, nhìn không thấy vẻ uy phong lúc ra lệnh vả miệng Mã tiệp dư. Rất hiển nhiên, đối với Yên quý tần, Thục quý phi vẫn là một đối thủ đáng sợ.

“Chiêu sung nghi, không bằng đi cùng một đoạn?” Tương hiền tần đang đi phía sau nàng đột nhiên lên tiếng gọi.

“Tương tỉ tỉ,” Trang Lạc Yên quay đầu cười, thấy Tương hiền tần chủ động bắt chuyện liền dừng bước.

Tương hiền tần đi tới bên cạnh nàng, dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời không một gợn mây, thở dài: “Hôm nay lại nóng hơn rồi.”

“Sắp vào tháng Sáu, trời nóng lên cũng phải thôi,” Trang Lạc Yên nhận cây quạt tròn từ tay Vân Tịch, nhẹ nhàng phe phẩy, cùng sóng vai với Tương hiền tần, “Hôm nay sao không thấy Uông tỉ tỉ ạ?”

“Nàng ấy hôm trước bắt đầu thấy không khỏe, mấy ngày này có Thái y tới xem nhưng vẫn không thấy khá hơn,” Giọng Tương hiền tần hơi trầm xuống, “Nay trời lại nóng lên thế này, không biết đến bao giờ mới bình phục được.”

“Uông tần tỉ tỉ là người có phúc, tỉ tỉ không cần lo lắng quá đâu.” Trang Lạc Yên lúc này mới nhớ tới, đúng là mấy ngày nay không thấy Uông tần. Có thể là vì Uông tần không được sủng ái, thường ngày lại ít nói nên nàng không để ý lắm.

Tương hiền tần cười nhạt, chỗ ở của nàng cùng hướng với Đào Ngọc các, chỉ hơi xa hơn một chút. Từ lúc vào cung tới nay, nàng chưa từng được lọt vào mắt Đế vương, nhờ có xuất thân khá cao cùng với thâm niên theo hầu Hoàng đế mà lên được vị trí hôm nay. Nàng nhịn không được nghiêng đầu liếc mắt sang Chiêu sung nghi đang được sủng ái đi bên cạnh, nữ tử này dùng cách gì mà leo lên nhanh như vậy?

Nhan sắc không phải bậc nhất, cầm kỳ thi họa cũng không xuất sắc nổi trội so với người khác trong cung, lại không có tài riêng như Thục quý phi giỏi múa hay Nhu phi hát hay, rốt cuộc nàng ta có gì khiến Hoàng thượng yêu thích đến thế?

“Cũng đành như vậy thôi.” Tương hiền tần dời mắt đi, người ta được sủng ái đương nhiên có thủ đoạn hơn người, nếu nàng có thể nhìn ra được thì đã không sống tầm thường vô vị trong cung suốt mấy năm nay.

Hai người đi được một đoạn, không ngờ lại gặp phải một người rất hiếm khi tới ngự hoa viên.

“Thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Tương hiền tần không ngờ mình có thể gặp Hoàng đế ở ngự hoa viên, giây lát, đến giọng nói cũng run rẩy.

“Hai ái phi từ chỗ Hoàng hậu tới đây?” Ánh mắt Phong Cẩn đảo qua hai người rồi dừng lại ở Trang Lạc Yên, vươn tay nâng nàng dậy, nói, “Sao nàng cũng đi?” Nói xong, hắn thấy nữ tử trước mặt ửng hồng hai má, ngay cả mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mình.

“Hoàng thượng đi rồi, thiếp liền tỉnh…” Lời còn chưa dứt, mặt đã đỏ hơn, “Hoàng hậu nương nương vất vả vì hậu cung, thiếp đến thỉnh an là chuyện nên làm.”

Tương hiền tần cúi đầu, tầm mắt bắt được cảnh bàn tay non mịn của Chiêu sung nghi bị Hoàng thượng nắm trong tay mình, thoáng chốc ngây cả người, ngay cả Trang Lạc Yên nói gì nàng cũng không nghe rõ.

***

Trong hậu cung này, còn có điều gì hư vô mờ mịt hơn tình yêu của Hoàng đế? Từ khi nàng tiến cung đã không được sủng ái, Hoàng thượng thỉnh thoảng sủng hạnh vài lần, đối mặt với vị Đế vương tuấn tú oai phong, nàng cũng từng rung động. Vị Đế vương này là người đàn ông đầu tiên, cũng là người đàn ông duy nhất trong đời nàng, lại xuất sắc đến thế…

Thế nhưng thời gian qua đi, chứng kiến người ấy qua lại với các nữ tử khác, chứng kiến ánh mắt lạnh lùng của người ấy khi nhìn mình, tình yêu của nàng dần dần phai nhạt, an phận sống yên lặng trong góc nhỏ của bản thân, tuy không được tốt lắm nhưng cuộc sống cũng không đến mức gian nan như những người bị biếm vào lãnh cung. Dù sao họ Tương ở Giang Nam cũng là một gia tộc lớn, các phi tần khác trong cung chưa từng cố ý gây khó dễ cho nàng.

Hôm nay nhìn biểu hiện của Chiêu sung nghi trước mặt Hoàng thượng, ánh mắt muốn giấu cũng giấu không nổi tình yêu thầm lặng khiến nàng thoáng giật mình bừng tỉnh. Nàng vẫn cho là từ sau khi bị bỏ qua một lần, Chiêu sung nghi này đã thông minh hơn, vì vậy mới có thể liên tục tấn chức từ một uyển nghi lên tới sung nghi như ngày nay, nào ngờ thông minh không thấy, chỉ thấy nàng ta đã mang một tình cảm không nên có nhất khi vào nơi đây.

Nàng muốn cười nhạo nữ tử ngốc nghếch này nhưng lại chỉ thấy lòng mình sao chua xót quá, bất chợt cảm thấy thương hại cô bé còn đang tuổi ngây thơ ấy, ngẫm lại bản thân chợt nhận ra, với địa vị của mình trong cung, nào có tư cách thương hại người khác. Dời mắt đi, không muốn nhìn bàn tay Đế vương đang bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại kia, bàn tay ấy hôm nay sưởi ấm tay Chiêu sung nghi, hôm qua từng nắm tay ai, ngày mai lại sẽ ôm người nào?

Đối với Tương hiền tần này, Phong Cẩn không có nhiều ấn tượng lắm, chỉ nhớ đó là một nữ tử tẻ nhạt. Tương gia ở Giang Nam là thư hương thế gia, tiếc là Tương hiền tần không có được tài văn chương của một gia tộc thư hương như thế, ngược lại bị sách vở lây nhiễm thành ngây ngô vô vị. Cũng may, một người như thế trong cung sẽ bớt lo, chí ít là tay vẫn sạch sẽ.

“Nếu đã gặp hai ái phi ở đây, vậy cùng trẫm đi dạo một lát,” Phong Cẩn buông tay Trang Lạc Yên, nhìn khắp hoa viên, “Đợi lát nữa chỉ sợ có muốn ngắm cảnh cũng không chịu nổi mặt trời gay gắt quá thôi.”

Trang Lạc Yên và Tương hiền tần hành lễ theo hầu hai bên, so với vẻ mộc mạc của Tương hiền tần, ánh mắt Trang Lạc Yên có thần nhiều hơn, tựa như một bức tranh rực rỡ vậy, cho nên dù là một người trầm tĩnh như Phong Cẩn, dọc đường đi cũng sẽ tán gẫu đôi câu.

“Người trong cung đều yêu thích các loài hoa sặc sỡ, trẫm lại thấy mấy bụi tùng bách kia trông dạt dào sinh lực,” Phong Cẩn chỉ vào mấy cây tùng bách cách đó không xa, “Hai vị ái phi nghĩ sao?”

“Đường đường chính chính, gió mưa không ngã.” Tương hiền tần cung kính đáp, “Tùng bách bốn mùa xanh tươi, không thể tốt hơn, nhìn khắp thiên hạ, Hoàng thượng lại càng kiên cường, càng đường đường chính chính, càng gió mưa không sờn hơn tùng bách.”

Phong Cẩn nghe vậy gật đầu, lại không bình luận gì thêm, lập tức nhìn về phía Trang Lạc Yên, thấy nàng tỏ vẻ như đang suy nghĩ điều gì bèn hỏi: “Ái phi không đồng ý với lời Tương hiền tần?”

“Tương tỉ tỉ đương nhiên nói có lý, chỉ là thiếp không nghĩ được nhiều như vậy,” Trang Lạc Yên ngượng ngùng cười cười, chỉ vào bóng râm dưới cây tùng bách, “Mùa hè mà được đứng dưới bóng râm kia chắc là rất mát mẻ và thoải mái. Đối với thiếp, hoàng thượng là đại thụ, là trụ chống trời,” nói xong, lại chỉ vào một khóm hoa nhỏ tầm thường mọc dưới chân tùng bách, “Thiếp là đoá hoa sống dưới bóng mát của cây, có thể vĩnh viễn không biết được toàn bộ sự vĩ đại của tùng bách nhưng lại dựa vào tùng bách mà sinh tồn.”

Đối với một người đàn ông, còn điều gì thỏa mãn hơn, yên tâm hơn so với chuyện biết được một nữ tử hoàn toàn ỷ vào anh ta mà sống? Phong Cẩn nghe xong lời này, nhìn nét mặt mang theo ngượng ngùng của Chiêu sung nghi, tựa hồ xấu hổ vì những lời nông cạn của mình rồi lại không biết phải cứu vãn thế nào, cười nhẹ nói: “Đế vương phải như tùng bách, nhưng tùng bách lại chưa hẳn là toàn bộ Đế vương.”

“Thiếp nói lỡ, xin Hoàng thượng thứ tội.” Tương hiền tần nghe vậy, trắng nhợt cả mặt, vội quỳ phịch xuống.

Trang Lạc Yên thấy Tương hiền tần đột nhiên quỳ xuống cũng định quỳ theo, Phong Cẩn đã vươn tay ngăn lại: “Tương hiền tần không cần như vậy, khanh có tội gì đâu?” Hắn dù chưa bất mãn vì những lời của Tương hiền tần nhưng chung quy cũng cảm thấy hào hứng trước dáng vẻ quy củ chất phác của nàng ta, chỉ lạnh nhạt an ủi đôi câu rồi không lên tiếng nữa.

Tương hiền tần nghe Hoàng đế gọi mình là “Tương hiền tần” thì chỉ cắn môi đứng dậy lui qua một bên, ánh nắng chiếu vào gương mặt khiến nàng thấy bỏng rát hai má.

Phong Cẩn chuyển giọng, nói với Trang Lạc Yên: “Ái phi lấy hoa so với mình, không bằng tới xem dưới cây kia là hoa gì?”

Câu này là chòng ghẹo trắng trợn, Trang Lạc Yên cười e thẹn, trong lòng khinh bỉ mãnh liệt thói xấu của đàn ông, ngoài miệng lại nói: “Hoàng thượng như vậy là cắt câu lấy nghĩa, thiếp chỉ là tỉ dụ chứ đâu có tự so mình với hoa?”

Xưa nay có loài hoa nào tươi tắn được trăm ngày, cũng nào ai có thể thuận lợi mãi mãi. Mặc dù mỹ nhân như hoa, nhưng mỹ nhân chung quy cũng sẽ có một ngày tuổi già xế bóng, đầu óc nàng thuộc dạng bình thường, có bao giờ coi mình như hoa, huống chi lại là loài hoa bé xíu đáng thương như vậy?

Quan trọng hơn là, nếu hoa kia trông xấu xí đơn điệu, vậy thì nàng gặp phiền phức to rồi.

Lúc này, Trang Lạc Yên chỉ muốn vả cho mình vài cái, ai bảo mi nói không suy nghĩ, ai bảo mi quên đàn ông dù nghiêm túc đến đâu cũng sẽ có lúc không nghiêm túc!

Đoàn người đến gần bụi hoa tầm thường kia, Trang Lạc Yên thở phào nhẹ nhõm trong lòng, mấy bông hoa này tuy không thể so với các loài hoa Hoàng hậu vừa đưa ra thưởng thức hôm nào nhưng đóa hoa trắng nõn nở trên lá cây xanh biếc mang theo viền vàng nhàn nhạt trông cũng có đối chút tao nhã xinh đẹp.