Chương 15

Nghề Làm Phi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khi đến thỉnh an Hoàng hậu, quả nhiên có không ít phi tần lấy danh nghĩa ân cần thân thiết để cạnh khóe Trang Lạc Yên, trong đó Yên quý tần và Tô tu nghi nhiệt tình nhất. Trang Lạc Yên chẳng cần làm gì cả, chỉ trưng ra bộ dáng bị đả kích mạnh mẽ, vừa giúp đối phương hoàn thành “tâm nguyện” không muốn mình được dễ chịu, vừa bày ra dáng vẻ sa sút sau khi sảy thai của mình.

Các phi tần khác chỉ vui vẻ xem diễn trò, không giúp bên nào.

Hoàng hậu xem kịch vui được một lát, thấy sắc mặt Trang Lạc Yên ngày càng khó coi mới lên tiếng: “Cũng sắp đến năm mới rồi, chúng ta nên tới thỉnh an Thái hậu nương nương thôi.”

Trang Lạc Yên kinh ngạc nhướng mày, nàng còn cho rằng Thái hậu ẩn cư luôn rồi. Nhớ tới thời gian trước Thái hậu đột nhiên nhúng tay vào công việc hậu cung, sau đó lại rút về cung Khang An lễ Phật, không còn quan tâm đến việc trong cung nữa, Trang Lạc Yên vẫn không hiểu, lần đó là do Hoàng hậu ra tay hay do Hoàng đế ra tay khiến bà ta phải rụt về.

Còn cả chuyện thái giám cung nữ không hiểu vì sao lại bị sét đánh chết ở bên ngoài Đào Ngọc các, và chuyện trước đó Thái hậu đột nhiên cho trượng tễ một cung nữ, hành động này rất không phù hợp với dáng vẻ hiền từ cần có của người vừa mới lễ Phật như Thái hậu.

Yên quý tần thấy Trang Lạc Yên cúi đầu im lặng, cho là nàng còn chưa thoát khỏi đả kích “sảy thai”, bèn cười nói: “Nhìn sắc mặt Chiêu tu nghi không được tốt, là do thân thể vẫn chưa khỏe lại sao?”

“Đa tạ Yên quý tần quan tâm, ta không sao.” Trang Lạc Yên miễn cưỡng cười, theo mọi người đứng dậy, dáng điệu yếu ớt khiến ai thấy cũng cho rằng nàng còn chưa khôi phục.

Yên quý tần nhìn theo bóng Trang Lạc Yên vịn tay cung nữ đi ra cửa, thấp giọng hừ lạnh: “Bày ra vẻ đáng thương ấy cho ai xem.”

Nhu phi đi qua cạnh nàng ta nghe thấy vậy, nhướng chân mày nhìn lại, nửa cười nửa không khẽ nói: “Ngươi không thích nhìn mặc ngươi, người khác thích là đủ rồi.”

“Người khác” trong miệng Nhu phi là ai, người nghe thấy đều tự hiểu, Yên quý tần không cam lòng trừng mắt nhìn bóng lưng Trang Lạc Yên, lại quay sang nhìn Nhu phi bên cạnh, bĩu môi đuổi theo mọi người.

Cung Khang An của Thái hậu luôn phảng phất mùi đàn hương, Trang Lạc Yên ngoan ngoãn ngồi nghe Thái hậu và Hoàng hậu thân thiết hỏi thăm nhau, thật đúng là không nhìn ra trước đó hai người còn đối chọi gay gắt.

“Ai gia nghe nói Chiêu sung nghi sảy thai rồi?” Cuối cùng, Thái hậu cũng chuyển trọng tâm câu chuyện sang Trang Lạc Yên.

Mọi người ở đây đều biết Diệp gia là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, tỉ muội họ Diệp trước sau bị giáng chức đều có liên quan tới chuyện “sảy thai”, hiện tại Thái hậu đưa ra việc này, lại cố ý gọi Trang Lạc Yên là sung nghi, ai nghe đều nhận ra, bà ta không ưa Trang Lạc Yên.

Hoàng hậu bình tĩnh trả lời: “Thưa mẫu hậu, trước đó vài ngày, Hoàng thượng đã tấn Trang muội muội thành tu nghi rồi ạ. “

“Thế à, việc này ai gia không biết, ai gia mới chỉ nghe nói Vãn Ca bị giáng xuống làm quý nhân, có chuyện gì xảy ra vậy?” Thái hậu ngăn lời Hoàng hậu, nhìn về phía Trang Lạc Yên, “Chiêu sung nghi, ngươi nói cho ai gia, rốt cuộc có chuyện gì?”

Thấy Thái hậu vẫn gọi mình là sung nghi như cũ, Trang Lạc Yên cũng không tỏ ra bối rối, nàng đứng dậy hành lễ với bà ta rồi nói: “Bẩm Thái hậu nương nương, việc này là do Hoàng thượng quyết định, tần thiếp cũng không biết vì nguyên do gì, tần thiếp tin tưởng Hoàng thượng làm việc nhất định là có nguyên nhân chính đáng.”

Sắc mặt Thái hậu trở nên âm trầm, Trang Lạc Vên này lại dám lấy Hoàng đế ra chặn miệng bà, nhưng bà cũng không thể nói Hoàng đế hạ sai ý chỉ. Nghĩ đến mấy thứ Hoàng đế từng đưa cho mình xem kia, Thái hậu đành tạm thời nuốt cơn giận vào lòng, “Nếu đã vậy, đợi Hoàng đế đến thỉnh an, ai gia sẽ hỏi lại Hoàng đế.”

Tuy Thái hậu không ra sức khó xử Chiêu tu nghi nhưng mọi người ngồi đây đều hiểu, Thái hậu không thích Chiêu tu nghi. Tiếc là bà ta không tham dự công việc hậu cung, nếu không bọn họ sẽ có nhiều trò hay để xem rồi.

Diệp dung hoa vẫn bình thản như thường, không vì những lời của Thái hậu mà hoảng hốt hoang mang, thật không thể nhìn ra Diệp Vãn Ca rơi vào tình cảnh hiện nay hoàn toàn là do nàng muội muội này.

Hoàng hậu cười lạnh liếc mắt nhìn Thái hậu, người khác không biết nhưng lòng nàng thì rất rõ, tình cảm mẫu tử giữa Hoàng đế và vị Thái hậu này không thâm sâu như người ta tưởng, ngay cả thỉnh an cũng không phải ngày nào cũng tới. Nếu Thái hậu muốn lôi chuyện này ra chất vấn, sẽ chỉ khiến Hoàng thượng càng thêm phản cảm mà thôi.

Diệp gia đã sớm không còn vẻ vang như xưa, mà Hoàng thượng họ Phong, không phải họ Diệp, Thái hậu chỉ chăm chăm muốn cho nhà mẹ đẻ nở mày nở mặt, lại quên mất điểm này.

“Ai gia mệt mỏi rồi, các ngươi đều về cả đi, Diệp dung hoa và Diệp quý nhân ở lại.”

Trang Lạc Yên đi tới cửa, thoáng quay đầu liếc nhìn bóng lưng tỉ muội họ Diệp, Thái hậu chẳng thèm kiêng nể gì mà giữ họ lại trước mặt các phi tần, muốn cho Hoàng đế khó chịu thêm sao?

Ra khỏi cung Khang An tràn ngập mùi đàn hương, Thính Trúc phủ thêm áo choàng lên vai Trang Lạc Yên, cẩn thận đỡ nàng lên kiệu, dặn thái giám khênh kiệu: “Đường trơn, các ngươi cẩn thận chút nhé.”

“Cung tiễn Chiêu tu nghi.” Tương hiền tần cùng vài phi tần phân vị thấp cung kính hành lễ, nhìn theo đoàn người Trang Lạc Yên đi xa dần.

“Xem bộ dáng ngông cuồng của nàng ta kìa.” Tô tu nghi giận dữ ra mặt, ngồi lên kiệu, “Về cung.”

Bọn người Tương hiền tần lần thứ hai hành lễ cung tiễn, nhìn theo bóng dáng Tô tu nghi, Tương hiền tần lại rũ mi mắt xuống, thảo nào, rõ ràng là biểu muội của Thục quý phi, bộ dáng cũng không thua kém, vậy mà một người là quý phi, một người chỉ là tu nghi.

Trong cung Khang An, sắc mặt Thái hậu rất khó coi, chỉ tay vào Diệp dung hoa, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói xem ngươi đã gây ra chuyện gì, nay phân vị của hai tỉ muội các ngươi bị giáng thấp thành như vậy, còn được ích lợi gì hả?”

Diệp dung hoa cong miệng: “Nhưng con cũng không ngờ Hoàng thượng lại xử lý tỉ tỉ, con tưởng rằng vạch trần cung nữ kia rồi, Hoàng thượng sẽ nhìn con vài lần.”

“Đầu óc ngươi làm bằng gì hả, nô tì kia là đại cung nữ thân cận của tỉ tỉ ngươi, Hoàng thượng sẽ không động đến con bé?!” Thái hậu tức giận, ném ngay thanh ngọc như ý trong tay, chuôi ngọc đập vào thái dương Diệp dung hoa, lập tức máu tươi dầm dề.

Thái hậu nhìn bộ dáng nàng ta như vậy, không kiên nhẫn xua tay: “Ngươi cút ngay cho ai gia.”

Diệp dung hoa đi khỏi, Thái hậu lạnh lùng nhìn Diệp Vãn Ca xưa nay bà ta vốn không ưa: “Ngươi cũng là đồ vô dụng, lui ra đi.”

Diệp quý nhân tái nhợt hai má, ảm đạm mặt mày đi ra ngoài.

“Chủ tử, trán người có sao không, nô tì bảo người ta đi gọi thái y ngay.” Cung nữ bên cạnh Diệp dung hoa lo lắng nhìn chiếc khăn tay đã nhiễm đỏ máu.

“Không việc gì đâu.” Diệp dung hoa vẫn bình tĩnh đỡ trán ,“Huống chi nay ta bị Hoàng thượng chán ghét mà bỏ qua, có thái y giỏi nào nguyện đến đâu, y thuật không tốt ta cũng không cần bọn họ đến cho có.”

“Nhưng mà…” Cung nữ còn muốn nói gì đó, Diệp dung hoa đã cản lại.

“Không cần nói nữa,” Diệp dung hoa vẫn thản nhiên lên kiệu, nhìn tuyết phủ trắng mặt đất, “Kết cục này đã sớm được định trước, như vậy cũng tốt.”

Nàng cũng từng được sủng ái, khi ấy người người nịnh bợ, thỉnh an không ngừng. Nay bị thất sủng, đừng nói nịnh bợ, ngay cả chi phí thường ngày cũng bởi mình là cháu gái Thái hậu nên mới không bị cắt xén, hôm nay ngay cả Thái hậu cũng chán ghét mình ra mặt rồi, chỉ e ngày sau cuộc sống trong cung không còn dễ dàng nữa.

Nhưng cho dù như vậy thì vẫn tốt hơn là rơi vào tình cảnh đến mệnh cũng không giữ được. Thái hậu vẫn chưa thấy rõ, còn nàng đã rõ từ lâu, Hoàng thượng sẽ không tha cho Diệp gia, cũng giống như không buông tha Triệu gia vậy.

Diệp dung hoa và Trang Lạc Yên không có mấy dịp chạm trán, vì vậy khi tình cờ gặp trên cùng một con đường, nàng mới thấy rõ vị Chiêu tu nghi đang được thánh sủng không ngừng này. Dung mạo không coi là xinh đẹp nhất hậu cung, ngay cả khí sắc cũng vì sảy thai mà thoạt nhìn không được tốt lắm, một người như thế, làm cách nào chỉ trong một năm ngắn ngủi đã từ uyển nghi thăng lên tu nghi?

Trang Lạc Yên không ngờ lại chạm mặt vị Diệp dung hoa mượn chuyện nàng sảy thai mà hãm hại tỉ tỉ, nhìn đối phương nhếch nhác thảm hại, hầu như không nhớ nổi khi xưa vị này còn là tòng nhị phẩm thục nghi từng ngạo nghễ thế nào, đến tận khi đối phương xuống kiệu hành lễ với mình, nàng mới kịp phản ứng.